Edit: Hương
Hỏi ra câu hỏi này như giẫm phải mìn, trong phòng lại trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
"Nếu cậu thật sự không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi. ”
"Không phải là không muốn nói.” Lục Dương trả lời, "Chỉ là rất khó nói thôi.”
"Được rồi, vậy tôi đổi cách hỏi, lúc ấy trong thang máy có cái gì? ”
"Có xác chết của chúng ta. ”
Ngụy Lam xoay người muốn quay về phía Lục Dương, muốn xem trên mặt đối phương có sự trêu đùa hay không, vết thương trên người bị đụng phải, đau đến mức cậu lại ngã trở về, đành phải từ bỏ phản kháng, "Ngày cô gái kia ngã chết? Cậu thấy xác của cậu và tôi? ”
Giọng của Lục Dương có chút khàn khàn, "Đúng, tướng chết còn rất thảm. ”
"Làm sao lại như vậy? Cho nên cậu đã sớm biết chuyện hôm nay sẽ xảy ra?" Ngụy Lam đột nhiên nghĩ đến một chi tiết, "Có phải cậu cũng nhìn thấy thang máy sẽ rơi thành hình dạng gì cho nên mới xếp tôi ngồi ở góc đó không? ”
"Có thể nói là như vậy, trong trí nhớ của tôi thì hai góc đó mức độ tổn hại nhẹ nhất, tôi cũng là ôm tâm tình thử xem mà thôi. ”
"Vậy chẳng phải là tôi bị anh Quỷ lừa sao? Căn bản là không cần anh ta giúp đỡ.”
Vết thương ở khóe miệng cười lên có chút đau, Lục Dương híp mắt trêu chọc vị chủ nhà này, "Lời này của cậu làm tổn thương anh Quỷ rồi, nếu như không có sương mù bao vây chúng ta, cậu cho rằng với lực rời như vậy không làm óc chúng ta văng khắp nơi sao? Không gian cho cơ thể là cần thiết, nhưng nó không thể làm cho chúng ta không bị ảnh hưởng bởi lực trọng lực. ”
Lời này nói không sai, thang máy rơi cũng giống như nhảy lầu, cho du không bị nghiền nát thì cũng sẽ vì trọng lực mà rơi tan xương nát thịt. Luồng sương mù mát lạnh kia quấn chặt lấy cơ thể, giống như cảm giác khi bị xe tải đâm vào, lực sát thương giảm đi rất nhiều, có hiệu quả giảm bớt mức độ thương tích của bản thân.
Nhìn chân trái giống như tàn binh bại tướng của mình, Ngụy Lam buồn bực vùi mặt vào trong chăn, "Càng ngày càng nợ nhiều ân tình.”
Khi Ngụy Lam chống nạng quay trở lại làm việc, cậu phát hiện cái usb mà cậu ngày nhớ đêm mong được đặt ở giữa bàn làm việc, phía dưới còn đè một phong bì trống rỗng, trên phong bì có một lớp bụi mỏng, chắc đã để ở chỗ này vài ngày.
Phông chữ trên giấy viết thư được viết ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có vài từ. Lý An Nhiên từ chức, cô cảm thấy mình không thích hợp làm cảnh sát, cho rằng mình thiếu một trái tim công chính vô tư. Sau khi xảy ra tai nạn, cô lập tức nghĩ đến chiếc usb mà cô đã cất lúc đó, cùng với bức thư viết ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, để lại cho Ngụy Lam.
Ngụy Lam cầm lấy điện thoại di động, tìm số của Lý An Nhiên, suy nghĩ một lát lại buông xuống, gọi thì nói cái gì? Khuyên cô ấy không nên từ chức? Con đường của mình là do mình lựa chọn, ai có quyền can thiệp vào, phải lấy lập trường như thế nào để can thiệp? Tốt hơn hết là bỏ qua để mặc cho mọi chuyện lắng đọng lại.
Đàm Trinh thu thập những tư liệu này trong usb rõ ràng không phải là một chuyên gia máy tính, ngay cả mã hóa đơn giản nhất cũng không có, thông tin bên trong nhìn không sót một chút nào. Đó là một tập tin bảng Excel, một danh sách tên, thông tin chỉ có tên, tuổi, số chứng minh nhân dân và ngày tháng.
Những vụ án gần đây luôn có liên quan đến danh sách, danh sách lần này ẩn giấu bí mật gì đây? Thứ tự danh sách được sắp xếp theo ngày sớm nhất đến mới nhất, sớm nhất là vài năm trước đây, mới nhất là vài tháng trước. Trong những cái tên đó lại có khá nhiều cái tên quen thuộc, nhà chính trị, người nổi tiếng, doanh nhân thanh đạt, Đàm Trinh tống tiền những người trong danh sách này sao?
Nhìn qua từng cái tên, lại tìm được một cái tên mới gặp cách đây không lâu —— Hách Lâm! Mà cái tên cuối danh sách lại càng làm cho cậu sốc hơn, Ngụy Lam, hai chữ này lộ ra cảm giác bất hòa mạnh mẽ, nếu không phải số giấy tờ tùy thân giống nhau được ghi rõ ràng trong danh sách, cậu thật sự phải nghi ngờ rằng đây chỉ là một người khác trùng tên.
Tại sao tên cậu lại được liệt kê trong danh sách này? Cột ghi ngày tháng là trước ngày cậu hôn mê. Hách Lâm trong danh sách đã chết, một cựu khu trưởng khác trong danh sách cậu biết cũng đã qua đời, danh sách này đại biểu cho điều gì?
"Anh Ngụy, bên đường 13 có cửa hàng trang sức bị trộm, chúng tôi đi xử lý, chân anh không tiện, ở lại nghiên cứu tư liệu đi." Doãn Hàng tri kỷ rót đầy một bình nước nóng đặt ở trước bàn Ngụy Lam.
"Được rồi, vất vả rồi." Ngụy Lam có lệ đáp lại một tiếng, trong đầu cậu bây giờ chỉ có danh sách này, cậu nóng lòng in một bản, khập khiễng chuyển đi đến bộ phận hộ tịch, cậu muốn biết người trong danh sách này là ai, hoặc là đã xảy ra chuyện gì.
Người ngồi trước máy tính khiến Ngụy Lam có chút kinh ngạc: "Trịnh Khải? Sao cậu lại ở đây? ”
"Anh Ngụy!" Trịnh Khải nhìn thấy Ngụy Lam vẫn cảm thấy rất khẩn trương, từ trên ghế nhảy dựng lên, đứng nghiêm chỉnh, "Tôi vừa mới được điều tới vào tuần trước. ”
Tuần trước? Có lẽ là trước và sau khi Lý An Nhiên từ chức, "Giúp tôi điều tra những người trong danh sách, thông tin cơ bản là được. ”
Kéo một cái ghế rồi đỡ Ngụy Lam ngồi xuống, Trịnh Khải bắt đầu tìm kiếm theo thứ tự trong danh sách. Ngoại trừ những người nổi tiếng được biết đến, hầu hết là các doanh nhân, và các nghệ sĩ chưa nổi tiếng.
"Ai? Lấy Hách Lâm làm điểm phân định, những người trên đều đã chết, có bốn người không có biểu hiện tử vong, nhưng hai người trong đó khai báo mất tích vẫn chưa tìm được." Trịnh Khải dùng bút đỏ vẽ vòng tròn bốn người sống, hai người mất tích thì ghi chú thêm.
Đầu ngón tay thon dài có tiết tấu gõ lên mặt bàn, cũng chỉ có lúc này, ý cười trên mặt Ngụy Lam mới nhạt đến gần như biến mất, "Tiếp tục kéo xuống xem , điểm phân định phía dưới danh sách.”
"Người này còn sống, còn có người này..." Rất tốt, người bên dưới điểm phân định trừ tháng trước chết một người ra, còn lại đều còn sống, thời gian tử vong mặc dù có quy luật nhất định, nhưng cũng không hoàn toàn dựa theo trình tự, "Hai người này cũng còn sống, còn có..." Động tác của Trịnh Khải cứng đờ như tượng không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cái tên cuối cùng trong danh sách.
"Cái kia không cần nhìn, còn sống." Dừng động tác gõ đầu ngón tay, nét cười lại trở lại trên mặt Ngụy Lam.
"Anh Ngụy, đùa như này không vui.” Mặt Trịnh Khải nghiêm túc, hắn không biết danh sách này đại biểu cho cái gì, nhưng những người trên điểm phân giới, cơ bản đều đã chết, người phía dưới điểm phân giới, cho dù hiện tại còn sống nhưng cũng như bị liệt vào danh sách tử vong, hắn không rõ vì sao Ngụy Lam còn có thể cười như vậy, "Danh sách này có vấn đề gì vậy? ”
Ngụy Lam vô tội nhún vai, "Tôi cũng không biết, nhưng không phải là thứ gì tốt, hình như tôi bị cuốn vào trong phiền toái. ”
"Anh không sợ sao?" ”
"Sợ có thể cứu được mạng sao? ”
Câu hỏi này khiến Trịnh Khải á khẩu không nói nên lời, sợ hãi không thể cứu mạng, điều này hắn đương nhiên hiểu, sợ hãi chỉ gây them những rắc rối không cần thiết. Nhưng đối mặt với sự mờ mịt và bất an không biết như vậy, làm sao có thể cười được, nụ cười của người trước mắt này là thật hay giả? Thật sự không sợ sao? Hay chỉ đang che giấu sợ hãi không cho người ta phát hiện?
Lý An Nhiên từ chức, mang đến đả kích không nhỏ cho Trịnh Khải, hắn chỉ là một cảnh sát hộ tịch, không có cơ hội chạy đến hiện trường làm nhiệm vụ, ngày xảy ra tai nạn Lý An Nhiên đi làm về, cả người hoảng hốt, nói không rõ ràng chỉ biết khóc, cuối cùng Trịnh Khải phải hỏi các đồng nghiệp khác mới biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Biết rõ tương lai nguy hiểm, cũng phải dũng cảm tiến về phía trước, mỗi một lần hành động đều làm tốt tâm lý một đi không trở lại, cho dù nhìn thấy anh em bên cạnh gặp phải bất trắc, cũng phải luôn bình tĩnh đối đãi đối đãi với bản thân, đây chính là cảnh sát hình sự, đây chính là thế giới mà Ngụy Lam và Tiếu Tử Hiền đang sống sao?
Trong lòng Trịnh Khải đang giằng co, cậu ta không thể phủ nhận sự khϊếp đảm, cũng hiểu được tâm tình mâu thuẫn của Lý An Nhiên khi đề nghị từ chức, bọn họ đều sợ hãi, bọn họ không gánh được hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
Lý An Nhiên không cam lòng Trịnh Khải hiểu, muốn trở thành trợ lực có tư cách đứng bên cạnh những người này, cần phải mạo hiểm bản thân, nếu như không làm được, lại không muốn trơ mắt nhìn mà bất lực, vậy thì tránh càng xa càng tốt, tự dối lòng mình mọi chuyện đều tốt đẹp.
Trịnh Khải cũng không cam lòng, ban đầu mục tiêu của cậu ta là đội trưởng Tiếu Tử Hiền huyền thoại, khi trưởng thành, cậu ta nhận ra mục tiêu không nhất thiết phải xa vời, từ khi nghe Lý An Nhiên kể lại chuyện kỳ lạ về Ngụy Lam mỗi ngày, cùng với những chiến công vĩ đại không cần suy nghĩ, tâm lý của Trịnh Khải đã thay đổi, cậu ta có mục tiêu mới, "Anh Ngụy, tôi cũng muốn trở thành cảnh sát hình sự. ”
Ngụy Lam kéo cầm bút vẽ lên danh sách, " Tiếu đội đã nói, tồn tại là hợp lý, chỉ cần thích hợp với mình là được.”
"Nhưng tôi muốn giúp! "Trịnh Khải kích động xoay người, còn muốn nói gì đó, lại bị Ngụy Lam cắt ngang.
"Cậu đã giúp tôi rồi." Ngụy Lam vung vẩy tờ danh sách trong tay, "Bất kể là loại công việc gì, dù sao cũng phải có người làm, công việc của cậu bây giờ đã có thể giúp tôi rất nhiều, không nhất định phải giúp tôi đỡ súng mới coi như giúp đỡ, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. ”
Trịnh Khải trợn mắt há hốc mồm nhìn danh sách Ngụy Lam giơ lên trước mặt cậu ta, vừa rồi nhìn thấy Ngụy Lam viết vẽ gì ở trên đó, còn tưởng rằng đang ghi chép gì đó, lúc này không thể không nhìn thấy những bông hoa xiêu vẹo kia, nhìn không ra là động vật quái dị gì trải rộng khắp các ngóc ngách trên giấy, làm cho người ta không khỏi cảm khái linh hồn của bức tranh này thật sự có thể hủy diệt tất cả.
"Anh Ngụy, anh cũng không biết tại sao tên mình lại có trong danh sách sao?” Hỏi như vậy chẳng qua chỉ để che đậy sự xấu hổ, nhìn thấy những bức tranh xấu xí không lỡ nhìn trong danh sách, Trịnh Khải sắp không nhịn được cười.
"Không biết." Ngụy Lam ngập ngừng trả lời, "Cảm giác này rất kỳ quái, mặc dù tôi không biết vì sao trong danh sách lại có tên của mình, nhưng lại cảm thấy có cũng rất bình thường, không có cảm giác chân thật. ”
"Nghe nói anh mất trí nhớ? ”
Ngụy Lam cười vỗ Trịnh Khải một cái, "Cậu thật dám hỏi, ngoại trừ cậu, còn chưa có ai thẳng thắn nhắc tới chuyện này như vậy đâu. ”
"Không thể đề cập đến sao? ”
"Phía trên không cho đề cập tới, hơn nữa..." Ngụy Lam vò tóc, "Tôi cũng không xác định đây có tính là mất trí nhớ hay không, bởi vì trong phim truyền hình người ta đều sẽ quên mất người nào đó, hoặc là quên một khoảng thời gian nào đó, đều là một khoảng thời gian rất dài, đυ.ng vào đầu sẽ nhớ lại. Nhưng tôi không quên bất kỳ ai, những người nên nhớ thì đều nhớ, nhiệm vụ cũng nhớ, tôi thậm chí không biết tôi đã quên những gì, đây có được tính là mất trí nhớ không? Hơn nữa, đầu bị đâm bị va chạm nhiều như vậy cũng không nhớ ra gì cả. ”
Người này thật không thể tưởng tượng nổi, trong lòng Cố Khải nghĩ như vậy. Ai lại dùng cốt truyện của phim truyền hình để đánh giá xem có bị mất trí nhớ hay không? Lại còn đập đầu để khôi phục trí nhớ là cái quỷ gì? Suy nghĩ của người đàn ông này thật buồn cười.
Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn đến vặn vẹo của Cố Khải, Ngụy Lam nhếch miệng cười rộ lên: "Muốn cười thì cứ cười đi, còn nhịn làm gì, không ai quy định cảnh sát lúc nào cũng phải giữ bộ mặt nghiêm túc. ”
Khi tiếng cười vui vẻ cuối cùng cũng lắng xuống, Ngụy Lam thấp giọng nói với Cố Khải: "Nếu thấy An Nhiên, giúp tôi nói với cô ấy một tiếng xin lỗi. ”