Edit: Hương
"Gần đây... Cái kia buổi tối sẽ luôn đi ra ngoài. "Lữ Duy có chút khó xử thì thầm.
Nhìn ra được sự hoang mang của Lữ Duy, Doãn Hàng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ ôm lấy bả vai Lữ Duy, thấp giọng trấn an, "Đừng lo lắng, tôi cũng sẽ đi ra ngoài, có đôi khi áp lực lớn sẽ như vậy. ”
Như được an ủi bởi những lời của Doãn Hàng, Lữ Duy nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, "Là như vậy sao? Áp lực quá lớn, cái đó sẽ đi ra? ”
"Đương nhiên, cái này có tác dụng giải tỏa áp lực nhất định, nhưng cậu gầy yếu như vậy, bớt tuốt một chút thì hơn. "Doãn Hàng cười rất thâm ý, vẻ mặt của người từng trải.
Lần này đổi lại là Lữ Duy bị nói đến vẻ mặt mờ mịt, "Tuốt? Tuốt cái gì? ”
"A? Không phải là thủ da^ʍ sao? Vậy cậu nói cái gì luôn ra? ”
Cuối cùng cũng hiểu được nụ cười hèn mọn của Doãn Hàng rốt cuộc có nghĩa gì, Lữ Duy nén giận không để ý đến sự tồn tại của Doãn Hàng, đặt mông ngồi ở chỗ ngồi của mình bắt đầu ăn bữa sáng.
Nào biết Doãn Hàng không chịu buông tha, giọng càng ngày càng lớn, "Chẳng lẽ chúng ta không phải nói cùng một chuyện sao? Cậu nói "ra" là có ý gì? ”
"Tôi nói quỷ! ”
Văn phòng đột nhiên rơi vào một mảnh im lặng khó xử, Ngụy Lam từ phòng nghỉ mò ra cũng lúng túng dừng ở cửa, không biết nên bước chân nào. Chẳng qua sự lúng túng của ngụy Lam không phải từ từ ‘tuốt’ trong miệng Doãn Hàng, mà là "quỷ" trong miệng Lữ Duy.
Tối hôm qua bận rộn đến ba giờ sáng, ngoại trừ Doãn Hàng ngủ ở phòng trực, những người khác đều tự về mình nhà, Ngụy Lam thì chiếm phòng nghỉ. Một đêm này ngủ rất bất an, giống như nằm mơ, mơ thấy mình được người ta nhẹ nhàng ôm vào lòng, vuốt ve, còn có nụ dịu dàng ngọt ngào, trong mộng mình bị trêu chọc nhiệt tình tăng vọt, nhưng tên trêu chọc mình lại không có một động tác dư thừa, chỉ ôm mình như vậy.
Càng muốn chết chính là, cậu mơ hồ nhận ra người trêu chọc mình không phải nữ sắc quỷ mà cậu vẫn luôn nghĩ, cho dù cái bóng kia nhìn không rõ, nhưng cậu vẫn có thể thông qua cảm giác của cơ thể mà phát hiện ra, cánh tay ôm cậu còn lớn hơn cánh tay bản thân cậu, ngực và lưng áp sát lưng cậu dày và rộng hơn cậu, còn có hai chân mạnh mẽ đan vào nhau, cũng dài hơn cậu một chút.
Sau khi phát hiện ra điểm này, cậu nên tê liệt như bị dội một gáo nước lạnh, vì sao cơ thể vẫn không biết xấu hổ bị ảnh hưởng như vậy? Thế cho nên sau khi tỉnh lại, "nhiệt tình" vẫn rất "cao", nhân lúc mọi người còn chưa tới làm việc, như Doãn Hàng nói, thật sự là một phen giải tỏa áp lực, trùng hợp nghe Doãn Hàng và Lữ Duy nói đến đề tài này cậu càng them chột dạ.
"Anh Ngụy, hôm nay dậy muộn không mua được bánh kếp, bánh bao kẹp thịt có được không? "Lữ Duy nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Ngụy Lam trước cửa, mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng.
"A... Được, cảm ơn.” Ngụy Lam nói xong liền đi ra ngoài cửa.
"Này này này! Tôi nói Ngụy ca, anh tốt xấu gì cũng nên mặc quần trước khi ra ngoài. "Doãn Hàng sải bước đi tới, một tay đẩy Ngụy Lam về phòng nghỉ, "Tôi vừa nhìn thấy chị Trần dừng xe trong sân, rất nhanh sẽ lên đây, anh chỉ mặc qυầи ɭóŧ không tốt lắm đâu, khoe dáng người cũng phải xem đối tượng là ai. ”
"A!" Lăn lộn như vậy, Ngụy Lam mới coi như hoàn toàn tỉnh táo lại, đồng thời nghĩ đến một chuyện rất không thích hợp. Cậu nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua bởi vì quá mệt mỏi, mới cởϊ áσ đồng phục rồi trực tiếp nằm xuống ngủ, buổi sáng lúc cậu giải quyết vấn đề sinh lý, trên người ngoại trừ qυầи ɭóŧ ra thì không có quần áo khác, lúc ấy chưa tỉnh ngủ, không để ý đến vấn đề này, ai giúp cậu cởϊ qυầи áo?
Điều hòa bị tắt khi nào? Cửa sổ rõ ràng đã đóng chặt, giờ phút này mở ra một khe hở, không khí mát mẻ buổi sáng thổi vào, mang theo hơi thở tươi mát. Chẳng lẽ... Đó không phải là mơ?
"Doãn Hàng..." Ngụy Lam mặc quần xong, gọi Doãn Hàng đang muốn rời đi, "Tối hôm qua cậu có vào phòng nghỉ không? ”
Câu hỏi này làm Doãn Hàng ngẩn người, "Tôi cũng không phải biếи ŧɦái, nửa đêm vào phòng anh làm gì? ”
"Cậu không tắt điều hòa giúp tôi? Không mở cửa sổ cho tôi?" Chuyện cởϊ qυầи áo, Ngụy Lam thật sự không thể hỏi ra miệng.
"Mẹ kiếp, tôi quan tâm đến sống chết của cậu! Sao phải mở cửa sổ cho anh? Anh cũng không phải vợ tôi. "Doãn Hàng nhìn sắc mặt Ngụy Lam thay đổi, nhìn ra đối phương không có ý nói giỡn, cũng cảm thấy có gì đó kỳ quái, "Không phải anh lại gặp phải chuyện kỳ quái gì chứ? Đừng làm tôi sợ, Quỷ Nguyệt còn chưa qua. ”
"Hình như là gặp quỷ, nhưng quỷ này hình như không có ác ý gì. "Ngụy Lam không có ý định tiếp tục thảo luận đề tài này, cắn bàn chải đánh răng đi về phía phòng trà.
Lưu An đi tới trước cậu trong hành lang sắc mặt rất khó coi, khổ đại cừu thâm trừng mắt nhìn sàn nhà, Từ Tân phía sau lại rất lại thần thanh khí sảng, nhìn không ra dấu vết mệt mỏi.
"Yo! Anh Ngụy, lại ngủ ở đơn vị nữa à? "Từ Tân không dấu vết đẩy Lưu An một cái, Lưu An cũng thuận thế đi nhanh vài bước, trực tiếp vào phòng làm việc của đội điều tra hình sự, cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngụy Lam, Từ Tân cười hì hì nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu An, đến khi không nhìn thấy mới quay tầm mắt trở lại trên người Ngụy Lam, "Tôi vừa nghe Lưu An nói, thân phận nữ nạn nhân thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông đã được điều tra ra. Là tổng giám đốc khu vực mua sắm của chuỗi nhà thuốc Hối An. ”
"Không thể liên lạc được với các thành viên khác trong gia đình sao? Nếu không đứa bé kia cũng chỉ có thể đưa đến viện phúc lợi. ”
"Không tìm thấy bất kỳ người thân nào khác trong gia đình, người phụ nữ này giống như đã cắt đứt liên lạc với người nhà, trong điện thoại di động cũng không có ghi chép liên lạc của người nhà, chỉ có rất ít số điện thoại, một trong số đó có lẽ anh đã nghe qua." Từ Tân lắc lư mấy trang văn kiện trong tay, "Chúng tôi liệt kê những người có liên quan đến cô ấy ở đây, cậu từ từ xem đi, tôi đến xem tình huống hiện giờ. ”
Nhận được văn kiện, trong đầu Ngụy Lam lại nghĩ đến một chuyện khác, vì sao Từ Tân lại chú ý đến tin tức người chết như vậy? Đây không phải là manh mối bác sĩ pháp y sẽ thu thập, phải không? Cho dù là Lưu An thu thập, vậy cũng nên do Lưu An tự báo cáo, cần gì phải do Từ Tân thuật lại? Huống chi..." chúng tôi" là tình huống gì? Lưu An và Từ Tân có quan hệ tốt như vậy từ khi nào? Còn suốt đêm cùng nhau sửa sang lại manh mối?
Vốn đẫ ngủ đến mơ mơ màng màng, bây giờ lại bị Lưu An và Từ Tân làm cho càng thêm hỗn loạn, sau khi rửa mặt đánh răng bằng nước lạnh, tốt xấu gì cũng coi như tỉnh táo một chút, lập tức ngồi ở chỗ ngồi, ăn bánh bao thịt kẹp xem tài liệu.
Nạn nhân Phương Họa Lỵ, 38 tuổi, ly hôn cách đây 6 năm và một mình nuôi con gái. Những tin tức này không quan trọng, Ngụy Lam vội lướt qua, cậu đã để mặt tới hiệu thuốc Hối An cách đây không lâu, cái tên này lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, không biết là trùng hợp hay là có liên quan, giờ phút này cậu quan tâm nhất chính là ghi chép liên lạc của người phụ nữ này, Từ Tân đặc biệt đề cập, khó tránh khỏi cậu sẽ rất để ý.
Bản ghi số cũng không nhiều, hầu như chỉ có mười mấy người liên lạc cố định, Ngụy Lam cẩn thận xem xét từng cái một, số điện thoại cố định đột ngột xuất hiện trước mắt. Từ Tân nói không sai, số điện thoại này cậu rất quen thuộc, bởi vì cậu từng đặc biệt chú ý tới số này, đây chính là số điện thoại nhà người phụ nữ ở chung cư Hòa Hiệp nhảy lầu tự tử!
Hai người phụ nữ này có mối liên hệ gì? Hiện tại các cô đều đã chết, không có cách nào để hỏi. Trang cuối cùng của tư liệu, là bản sao giấy tờ tùy thân của người phụ nữ, giấy tờ tùy thân đoan chính rõ ràng lọt vào mắt, khiến tim Ngụy Lam đập nhanh. Khuôn mặt này, cậu đã gặp qua, sau tai nạn xe hơi, vết sưng tấy và vết máu trên khuôn mặt của người phụ nữ khiến cậu không thể nhận ra.
Tuy rằng lúc ấy chỉ lướt qua một cái, nhưng vẫn để lại chút ấn tượng, như vậy là đủ rồi, "Doãn Hàng, người phụ nữ nhảy lầu trong tiểu khu Hòa Hiệp kia cậu còn nhớ không? ”
"Nhớ, có chuyện gì vậy?” Đột nhiên bị gọi tên, Doãn Hàng phun một ngụm sữa đậu nành lên báo trước mặt Lữ Duy.
"Tìm cho tôi tấm ảnh chụp chung mà cậu đã cất và tờ danh sách đó. ”
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Ngụy Lam, Doãn Hàng cũng phấn khởi theo, Lữ Duy và Trần Diễm Hoa cũng im lặng không lên tiếng căng lỗ tai lắng nghe, kể cả Lưu An, đều nín thở chờ đợi. Rất nhanh, Doãn Hàng từ phòng lưu trữ tìm được ảnh niêm phong, đưa ảnh chụp và danh sách đến trước mặt Ngụy Lam, "Mau nói, cậu phát hiện ra cái gì? ”
Ngụy Lam nhếch miệng cười, đầu tiên là nhét bản sao chứng minh thư vào tay Doãn Hàng, tiếp theo chỉ chỉ người thứ sáu trong ảnh, "Nhìn xem, hai người phụ nữ này có quen biết. ”
Cau nói này đã thu hút tất cả những người đang ngồi yên lặng chờ đợi kết quả đến bên cạnh Ngụy Lam, vây quanh bàn làm việc.
"Hai người phụ nữ này quen nhau sao? "Trần Diễm Hoa nhìn chằm chằm ảnh chụp, "Chỉ là bức ảnh này nhìn đã cũ, chắc không phải mới chụp gần đây, trong ảnh người phụ nữ này nhìn giống như một sinh viên đại học. ”
"Đúng vậy, bức ảnh chụp chung này không phải của đơn vị làm việc hiện tại của cô ấy. "Lưu An liếc Ngụy Lam một cái, cho dù trong lòng có nhiều bất mãn, nhưng hắn vẫn không dám chậm trễ công việc, "Tôi điều tra dược phẩm Hối An, được mở từ 10 năm trước. Lúc đầu chỉ có một cửa hàng ở khu bắc, hai năm sau bắt đầu mở chuỗi cửa hàng, ba năm sau trải rộng khắp các khu phố ở Hối thành, nạn nhân Phương Họa Lỵ đã chết trở thành tổng giám đốc phụ trách khu vực mua sắm tại thời điểm đó. ”
"Cũng chính là nói, bức ảnh chụp chung này không phải của dược phẩm Hối An, các cô ấy làm việc cùng nhau ở đơn vị cũ? "Ngụy Lam nhìn thẳng Lưu An, dưới ánh mắt tràn ngập chán ghét của Lưu An, không chút nhát gan nghênh đón, "Có tra được đơn vị nhậm chức trước đó của Phương Họa Lỵ hay không? ”
Mặt mày nhăn chặt, giờ phút này Lưu An hận không thể một quyền đánh vào gương mặt tuấn tú tràn đầy mùi nắng kia, tên này đầu sỏ này, sao hắn còn có thể cười thoải mái như vậy? Tại sao nằm trong bệnh viện không phải là thằng khốn trước mắt này?
"Đương nhiên" Lưu An nghiến răng nghiến lợi trả lời, "Phương Họa Lỵ trước khi vào chuỗi nhà thuốc Hối An, là nhân viên bán hàng của chế dược CK, chín năm trước vì mang thai mà xin từ chức. ”
"Vậy bức ảnh này cũng có thể là ảnh chụp chung tại hội nghị thường niên do CK tổ chức. "Ngụy Lam thoải mái nuốt miếng bánh bao thịt kẹp cuối cùng trước ánh mắt muốn ăn thịt người của Lưu An, , "Nói đến chế dược CK, hình như còn có một người khác sẽ trở thành người liên quan. "Suy nghĩ một chút, cảm thấy bỏ sót cái gì đó, lại bổ sung nói, "Không đúng, là hai người! ”
Doãn Hàng cũng bất giác hưng phấn theo, đoạt lấy danh sách lần lượt tìm kiếm cái tên trong trí nhớ, "Tôi biết một trong số anh nói đến là ai! Người đàn ông chết trong tai nạn bãi đậu xe ngầm, chúng tôi đã tìm thấy danh tính của anh ta là nhà cung cấp thuốc CK, không điều tra thêm đơn vị nhậm chức trước đó, nhưng tên của anh ta xuất hiện trong danh sách này! Còn có người ở giữa hàng cuối cùng trong ảnh, anh ta có chút thay đổi, lúc lấy được ảnh chụp không thể nhận ra, bây giờ nhìn kỹ, tôi chắc chắn là hắn không sai. ”
"Vậy còn có một người liên quan là ai?” Lữ Duy truy vấn.
Ngụy Lam cười chỉ vào một trong những dãy số trong danh sách ghi chép điện thoại, "Còn nhớ điện thoại nhận được ở nhà người phụ nữ nhảy lầu không? ”
"Anh nói cái gã cúp điện thoại của anh à?" Doãn Hàng hỏi ngược lại.
Ngụy Lam hài lòng gật đầu thật mạnh: "Tôi cảm thấy chúng ta cần phải đến thăm một chút. ”