Edit: Hương
Sắc trời tối dần, trong phòng lóe ra ánh sáng màu cam ảm đạm. Thế nhưng ngủ trong phòng bệnh, còn ngủ lâu như vậy, cảm giác an tâm rõ ràng đến không thể tưởng tượng nổi. Ngụy Lam có chút luyến tiếc giây phút yên bình thoải mái như vậy, xoay người, duỗi tay chân cứng ngắc, không tình nguyện đứng lên.
Cậu không bật đèn trong phòng, sợ ánh sáng sẽ quấy nhiễu người đang ngủ say. Ngụy Lam đứng ở cửa, nương theo ánh hoàng hôn chiếu vào cửa, lẳng lặng nhìn gương mặt quen thuộc trên giường bệnh, không có biểu cảm cũng không có âm thanh, nếu không phải ngực còn đang phập phồng yếu ớt, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến chiều hướng không tốt.
Càng nghĩ trong lòng càng nghẹn ngào, Ngụy Lam bối rối mở cửa, không biết mình trốn vào bằng cách nào, trốn như thế nào. Vốn định về nhà ăn một bữa cơm nóng hổi, nào ngờ Lục Dương vừa khéo gọi điện thoại nói lại muốn tăng ca, đành phải tùy tiện mua một phần đồ ăn ngoài xách về nhà để lấp đầy bụng.
Đại Bì chào đón cậu với sự nhiệt tình trước sau như một, vừa vẫy đuôi vừa chạy vòng quanh Ngụy Lam, không ngừng ngửi mùi trên cơ thể Ngụy Lam.
"Thơm hay thối? Sao mày lại ngửi như vậy." Cười đùa đẩy Đại BÌ quấn chặt không buông ra, Ngụy Lam mang đồ ăn ngoài nhìn coi như thịnh soạn ngồi ở trước bàn ăn. Lúc này Đại Bì không đi theo, mà xoay vòng ở huyền quan, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía Ngụy Lam.
"Lát nữa dẫn mày ra ngoài chơi, tốt xấu gì cũng để cho tao ăn một miếng đúng không? "Mở hộp cơm ra, mùi hương lập tức bay ra, "Hương vị cũng không tệ lắm, mày có muốn ăn hay không? ”
Ngụy Lam chọn ra một miếng sườn ném vào trong bát của Đại Bì, Đại Bì lại không để ý đến mỹ thực trong bát, vẫn ngồi xổm ở cửa ngửi mùi, đuôi héo rũ rũ xuống một bên, dáng vẻ rất mất hứng. Nhìn bộ dạng đáng thương của Đại Bì, Ngụy Lam cũng không tiện tiếp tục khi dễ nó, từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ cơm trong hộp, quần áo cũng không thay liền đưa Đại Bì ra ngoài.
Mọi người xung quanh cậu bị sao vậy? Con người không bình thường thì thôi, chó cũng không bình thường là sao? Trước kia ra khỏi cửa đi dạo Đại Bì giống như phạm nhân vô tội được thả, cái đuôi vẫn cụp xuống, ngửi mùi khi cậu chậm rãi đi xuống cầu thang, Ngụy Lam cũng không vội, nhắm mắt đi theo phía sau Đại Bì, xem co chó ngốc này rốt cuộc bị cái gì.
Gió đêm hè rất mát mẻ, hoặc là ngày hôm nay vừa vặn là lễ hội quỷ trong truyền thuyết, không khí ẩm ướt nhớt nháp trượt trên da khiến người ta lạnh sống lưng, có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự bất an của Đại Bì, Ngụy Lam bỗng trở nên khẩn trương, vô thức thả nhẹ bước chân.
Tí tách.
Âm thanh yếu ớt của những giọt nước rơi xuống mặt đất giống như những viên đá khơi dậy gợn sóng trong lòng, tiếng nhạc múa quảng trường, tiếng còi xe, tiếng người ồn ào, dường như đều trở thành nền cho âm thanh yếu ớt không rõ kia, mờ đi ảm đạm rồi suy yếu.
Tí tách
Trời mưa sao? Hơi nóng từ mặt đất khô nóng làm hai chân cậu phát đau, nào có dấu vết của mưa, âm thanh phát ra từ đâu? Ngụy Lam xuất thần nhìn chằm chằm Đại Bì, cho đến khi Đại Bì ngừng đi về phía trước, dừng lại phía sau một chiếc xe, nôn nóng vòng quanh, thỉnh thoảng nâng móng vuốt cào cốp xe, trên mặt đất phía dưới cốp xe tích tụ một bãi vết bẩn tối màu, dưới ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ là cái gì.
Đó là... Xe cảnh sát của cậu? Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, lười quay về cục cảnh sát trả xe, cứ thế lái về nhà, chẳng lẽ Đại Bì thanh chính liêm khiết như vậy, chủ nhân lái xe về nhà còn có ý kiến?
Có vẻ như không đúng! Trọng tâm sự chú ý của Đại Bì là cốp xe, và những vết bẩn bên dưới. Trong không khí xen lẫn một chút mùi tanh, làm cho dự cảm không tốt trong lòng Ngụy Lam càng thêm mãnh liệt, ngay cả không khí cũng trở nên lạnh hơn. Ngụy Lam sờ chìa khóa trong túi, đáy lòng theo bản năng bài xích hành động mà cậu định làm, nhưng động tác trên tay lại nhanh hơn não, cậu trực tiếp ấn mở khóa, rắc một tiếng, nắp cốp xe mở ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cậu suýt nữa ngất đi.
Điện thoại di động đâu? Điện thoại đâu? Trong lúc luống cuống mò mẫm, điện thoại di động rơi xuống đất, Ngụy Lam vội vàng nhặt lên, may mắn không bị hỏng chỗ nào, chẳng qua trên vỏ dính một ít vết bẩn, trơn nhẵn, màu đỏ sậm, có mùi tanh khí khiến lòng người đau nhói, đó là... Máu!
Không đợi ấn số, điện thoại đã reo trước, tên Doãn Hàng rõ ràng xuất hiện trên màn hình.
"Alo? "Chỉ là một câu trả lời đơn giản, Ngụy Lam không nói them được câu nào nữa, cậu biết hôm nay Doãn Hàng đang làm nhiệm vụ, cũng biết vì sao Doãn Hàng lại gọi điện thoại cho cậu vào lúc này.
"Anh Ngụy, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi nhận được điện thoại nội tuyến của Từ Tân, bên phòng giải phẫu..."
"Mất một cái xác." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, Ngụy Lam ngắt lời Doãn Hàng đang lo lắng, nói ra một sự thật khiến cả hai đều cảm thấy khϊếp sợ, "Là người phụ nữ tử vong trong vụ tai nạn giao thông. ”
"Anh... Làm sao anh biết? ”
"Bởi vì bây giờ nó đang nằm trong xe của tôi. ”
Tiếng rít sắc bén kí©h thí©ɧ màng nhĩ, đột ngột ù tai khiến Ngụy Lam choáng váng hoa mắt, cậu không nghe rõ Doãn Hàng nói cái gì, chỉ biết trước khi điện thoại cúp máy, Doãn Hàng nói, đừng rời khỏi nơi đó, anh ta lập tức tới.
Cho dù là dưới tình huống tinh thần cực kỳ tồi tệ, Ngụy Lam vẫn không quên đóng cốp xe lại, tránh bị người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, từ đó dẫn đến hỗn loạn không cần thiết. Thuốc lá đâu? Thuốc lá đâu rồi? A, đúng rồi, đã rất lâu rồi không hút thuốc, từ sau khi tỉnh lại trong hôn mê, cậu chưa từng hút thuốc, hay chính xác hơn là không thành công hút được điếu thuốc nào.
Ngụy Lam sụp đổ ngồi ở góc bồn hoa, ôm chặt Đại Bì không an phận vào trong ngực. Hóa ra chờ đợi lại lâu như vậy, từng phút từng phút đều dày vò như đao cắt, tiếng tích tắc thỉnh thoảng truyền vào trong tai càng kí©h thí©ɧ tinh thần đã không chịu nổi một kích.
Cậu chưa bao giờ sợ hãi bất kỳ thứ gì, thi thể, hung thủ, sớm đã thấy chuyện kỳ lạ, nhưng một loạt chuyện quỷ dị này lại khiến cậu không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa cậu có dự cảm, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, còn có thể có càng nhiều chuyện như vậy xảy ra, cậu không thể làm gì, chỉ có thể xem, trải qua dưới sự sắp xếp của người khác và bị động tham gia vào trong đó.
Chai coca lạnh lẽo dán vào trán, làm Ngụy Lam đang hoảng sợ lấy lại tinh thần, duỗi tay cầm lấy chai coca mở nắp, tàn nhẫn uống một hơi cạn sạch, thoải mái nấc một cái, hận không thể đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực theo tiếng nấc đẩy ra ngoài.
"Bị ma ám. "Doãn Hàng cũng mở một chai coca uống vài ngụm, mắt vẫn nhìn chằm chằm cốp xe chưa từng rời đi, "Tôi đã nhờ người kiểm tra hồ sơ giám sát ngay khi nhận được tin có thi thể bị mất tích, không có bất kỳ dấu vết người nào ra vào, thi thể cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi. Không nghĩ tới, nó sẽ xuất hiện ở chỗ này. ”
"Buổi sáng cũng có gì đó không đúng." Ngụy Lam vỗ vỗ mông đứng lên, có một người sống to lớn đứng bên cạnh, khói mù trong lòng cũng tản đi không ít, "Tôi không biết đó có phải là ảo giác hay không, cô ấy vẫn luôn nhìn tôi, tôi có thể khẳng định. ”
"Nhưng cô ấy đã chết ngay tại chỗ không phải sao? ”
"Không sai, cho nên mới nói là không đúng, tôi luôn cảm thấy cô ấy muốn nói với tôi điều gì đó. "Ngụy Lam nắm tóc vẻ mặt khó hiểu, "Ở đây nhiều người không tiện, về cục đi, cậu lái xe. ”
"Đại Bì nhà cậu thì sao? ”
"Đi cùng." ”
Trong phòng làm việc đèn đuốc sáng trưng, xem ra mọi người nhận được thông báo đều vội vàng trở về. Xe cảnh sát của Ngụy Lam vừa vào sân, người của đội điều tra hình sự số 1 lập tức vây quanh bắt đầu điều tra. Thi thể người phụ nữ vặn vẹo cuộn tròn trong cốp xe, còn đáng sợ hơn ở hiện trường tai nạn, bất kể là cổ cánh tay hay đùi, đều bị uốn cong ở những góc độ rất không tự nhiên, giống như nó sẽ lấy tư thế như vậy đột nhiên ngồi bật dậy, may mà mắt vẫn nhắm chặt.
Mọi người lục soát từ trong và ngoài xe cảnh sát một lượt, cũng không thể tìm được dấu vết khả nghi nào ngoại trừ thi thể, duy chỉ có đương sự Ngụy Lam đứng ở một bên xa xa, nâng cằm im lặng quan sát.
Không có manh mối! Không có manh mối! Không có manh mối! Mỗi người ở đây đều không giấu được sự khó chịu trong lòng, ngược lại Ngụy Lam mất sạch vẻ hoảng sợ trước đó, nhanh chóng tiêu hóa hiện tượng không hợp lý này, một lần nữa tỉnh táo lại, cẩn thận kiểm tra thi thể.
Cứ coi như hồng bao mừng quỷ tiết mở cửa đi, nếu không tìm được dấu vết do con người tạo ra, thì coi như là thi thể tự mình chạy tới báo tin, như vậy sẽ không làm cậu nghĩ ngợi nữa, trực tiếp bắt đầu điều tra từ thi thể.
Cách đầu ngón tay qua găng tay cao su chạm vào thi thể cứng đờ, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc đây chính là tử vong, không thể nói, không thể cử động, tất cả đều không có cách nào truyền đạt ra ngoài, chỉ có thể chờ đợi được hiểu trong im lặng.
"Nhìn ngón tay của cô ấy kìa. "Ngụy Lam cầm cánh tay thi thể, giơ những ngón tay vặn vẹo kia lên trước mắt, "Không biết là ban ngày sơ suất khi khám nghiệm tử thi, hay là xảy ra sau khi thi thể bị "trộm cắp", có ba ngón tay bị bẻ gãy. Đây không phải là do tai nạn do va chạm xe cô, cổ tay có vết bầm tím hình ngón tay không rõ ràng, chắc là bị lực mạnh nắm để lại. ”
"Tôi thề ban ngày không có những thứ này! "Lữ Duy đẩy kính và cắt ngang suy đoán của Ngụy Lam, "Tôi đã xem khám nghiệm tử thi của Từ Tân, nhưng lúc ấy chúng ta đúng là sơ suất, bởi vì chúng tôi biết tai nạn giao thông gây vỡ nội tạng mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, không tiến hành kiểm tra hai tay. ”
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Ngụy Lam, làm cho người ta không khỏi hoài nghi lúc trước người lâm vào hoảng loạn căn bản là một người khác, nụ cười này như một liều thuốc an thần, làm cho tinh thần của mọi người xung quanh đều thả lỏng theo, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có manh mối.
"Cậu có phát hiện gì thì nói cho tôi biết, đừng cười ghê tởm như vậy. " Lưu An không kiên nhẫn ném găng tay nhiễm máu, hắn chán ghét điểm này của Ngụy Lam, không biết cái gì gọi là buồn, cho dù có buồn, cũng chỉ một chút rồi thôi, loại lạc quan này làm cho hắn hận nghiến răng nghiến lợi.
Ngụy Lam không lập tức trả lời, cũng không phải cậu muốn khoe khoang, chỉ là cậu cũng không dám xác định suy đoán của mình có đúng hay không. Cố gắng mở bàn tay thi thể ra, một góc giấy kẹp trong kẽ ngón tay giống như đào vàng trong bùn, nhưng sau khi cậu lấy ra một góc giấy kia, cảm xúc của mọi người đều vui buồn lẫn lộn. Lo lắng là phần quan trọng của tờ giấy đã bị cướp đi, chỉ còn lại một góc không có gì cả, điều đáng mừng chính là ció một đường kẻ ngang trên đỉnh góc, đó là dòng định dạng được in trên giấy ghi chú, đường nét màu xanh da trời dường như có vẻ quen thuộc.
Nếu đã tìm được một góc tờ giấy, bởi vậy có thể suy đoán rằng ai đó đã đánh cắp xác chết và lấy mảnh giấy để ngăn mảnh giấy không bị phát hiện, cho nên mới trộm thi thể để lấy đi tờ giấy trong tay thi thể. Nhưng như vậy lại sinh ra nghi vấn mới, người nào có thể tránh được camera giám sát và trộm xác chết đây? Tại sao lại nhét thi thể vào trong xe Ngụy Lam lái?
Tiêu hủy manh mối, cung cấp manh mối, cái nào là nguyên nhân thực sự của vụ việc? hay là nói...
Là cả hai.