Edit: Hương
Lục Dương lo lắng đi tới đi lui ngoài phòng cấp cứu, nhìn bác sĩ và y tá ra vào bận rộn, không dám quấy rầy, Doãn Hàng và Lữ Duy vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào phòng cấp cứu.
Cách đây không lâu, Lục Dương bừng tỉnh vì tiếng chuông điện thoại vang lên lúc nửa đêm, cuộc gọi do điện thoại của Ngụy Lam gọi tới. Hắn vốn định sau khi tan tầm đến thăm Ngụy Lam, không nghĩ tới đột nhiên nhận được đơn cải tạo khẩn cấp, tăng ca cho đến mười hai giờ đêm.
Thấy Ngụy Lam gọi điện thoại tới, trong lòng Lục Dương nhất thời căng thẳng, sợ là bệnh viện có thông báo gì không tốt, nào biết sau khi nghe xong, ngoại trừ âm thanh bối cảnh trống trải quỷ dị, cũng chỉ còn lại âm thnah của dòng điện.
Cúp điện thoại gọi lại thì máy báo bận, chỉ chốc lát sau điện thoại quỷ dị này lại vang lên, nghe máy vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, khiến Lục Dương bắt đầu hoài nghi có phải Ngụy Lam đang đùa giỡn gì hay không, ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng, Ngụy Lam không phải là người nhàm chán như vậy, tuyệt đối không quấy rầy bạn tốt nghỉ ngơi lúc hơn nửa đêm.
Điện thoại kiên trì gọi bốn năm lần đều không có âm thanh, cuối cùng giống như không thể không buông tha, đột nhiên gửi tới một tin nhắn ngắn không đầu không đuôi, chỉ có vài chữ, "Cứu, phòng bệnh 1021"
Phòng bệnh của Ngụy Lam rõ ràng là 1020, sao lại chạy tới 1021 cầu cứu? Ôm nghi vấn trong lòng, Lục Dương không dám chậm trễ chút nào, lái xe chạy tới bệnh viện, trên đường còn liên lạc với Doãn Hàng tới hỗ trợ, đề phòng vạn nhất. Sự thật chứng minh quyết định của hắn là chính xác, quản lý bệnh viện ngăn cản không cho hắn vào, điều này cũng bình thường, nào có hơn nửa đêm đến thăm bệnh, đanh ra ngoài chờ Doãn Hàng, lúc này mới để hắn đi vào.
Lục Dương cầm tay nắm cửa phòng 1021, tim đập thình thịch, tay cầm kim loại lạnh lẽo khiến lòng bàn tay đau nhói, trong đêm hè oi bức rất không bình thường. Không có bất kỳ trở ngại nào, cửa rất dễ dàng mở ra, Lục Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngụy Lam nằm trên sàn nhà, ngay sau đó Doãn Hàng thấy tình huống không đúng, vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ cứu người.
Hô hấp yếu ớt đến mức không thể nhận thấy, tim đập yếu ớt, cả người Ngụy Lam ướt đẫm như ngâm mình trong nước. Bác sĩ nhanh chóng chạy tới, đưa Ngụy Lam đang hôn mê còn có Đường Lị ngồi nghiêng dựa vào tường vào phòng cấp cứu.
Đèn đỏ chói mắt cuối cùng cũng tắt, cánh cửa nặng nề mở ra, sắc mặt bác sĩ kỳ lạ vẫy vẫy tay với mấy người đang lo lắng chờ đợi.
"Bác sĩ! Tình hình thế nào rồi? ”
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, cau mày, vẻ mặt không biết nên mở miệng như thế nào.
"Tốt xấu đều có thể nói! "Doãn Hàng thúc giục.
Giống như hạ quyết tâm rất lớn, bác sĩ thở dài, ấp úng nói, "Tôi không biết nên giải thích tình trạng này như thế nào, bệnh nhân hiện tại không có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi quá mức, nhưng một số triệu chứng cho thấy, bệnh nhân gặp phải đuối nước. ”
"Đuối nước? Anh đùa tôi đấy à? "Doãn Hàng không khỏi kêu to, bị Lữ Duy bên người kéo góc áo, mới hạ thấp thanh âm hỏi, "Làm sao có thể đuối nước trong phòng bệnh được? ”
"Tôi cũng không biết." Các bác sĩ nói sự thật, rõ ràng là rất khó chịu, "chúng tôi tìm thấy một lượng nhỏ bùn và cát trong miệng và mũi của người phụ nữ, và một số nước thải trong dạ dày của họ. Về phần vị người bạn cảnh sát kia của các anh..."
Mấy người cũng không dám mở miệng thúc giục, trông mong nhìn bác sĩ, chờ đợi câu trả lời kế tiếp.
Bác sĩ có chút xấu hổ, ho một tiếng hắng giọng, "Hắn ngoại trừ trên tóc và quần áo có ít bùn cát ra, miệng mũi và dạ dày rất sạch sẽ, cái này thật sự quá kỳ quái. ”
Đúng vậy, điều này quả thật quá kỳ quái, trong tóc có bùn cát, chứng tỏ nước đã qua đỉnh đầu, cho dù không uống nước thải vào dạ dày, ít nhất mũi không có biện pháp may mắn thoát nạn, hiện tại tình trạng của Ngụy Lam so với người phụ nữ kia càng quỷ dị hơn. Quan trọng hơn là, trong phòng bệnh lấy đâu ra nhiều nước thải như vậy để nhấn chìm một người? Không có nơi nào để chứa nhiều nước ngoại trừ nhà vệ sinh riêng biệt và bồn rửa tay.
"Xin hãy chặn tin tức về chuyện này, để y tá trực đêm nay cũng đừng nói ra ngoài, coi như là say nắng trong phòng đi. "Doãn Hàng nghiêm túc nhìn chằm chằm bác sĩ, "Những thứ khác, giao cho cảnh sát là được rồi. ”
"Đương nhiên... đương nhiên rồi. "Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đáp. Ở một nơi sinh tử đan xen như bệnh viện, thỉnh thoảng phát sinh chút chuyện kỳ quái cũng không có gì lạ, hắn làm bác sĩ cũng đã ba mươi năm, chuyện quái dị cũng không phải chưa từng gặp qua, nhưng chuyện quái lạ như hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Đạo lý bảo vệ bản thân ai cũng hiểu, hắn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Ngụy Lam vẫn đang hôn mê được đưa về phòng bệnh 1020 ban đầu, ba người ăn ý cũng không mở miệng rời đi, việc tối nay cho dù không tận mắt nhìn thấy, cũng có thể cảm giác được rất nguy hiểm, mỗi người trong bọn họ đều không dám để một mình Ngụy Lam ở chỗ này.
"Anh... Anh đang nhìn cái gì vậy? ”
"Hả? Không, không có gì đâu. ”
Nghi vấn của Doãn Hàng cắt đứt suy nghĩ của Lục Dương. Từ vừa nãy đến giờ, Lục Dương đã cảm thấy có một đám sương mù bao quanh Ngụy Lam, sương mù lúc dày lúc mỏng, liếc mắt một cái, sương mù kia nồng đậm như có thực thể, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, sương mù lại mỏng đến mức khó phân biệt.
Giờ phút này, đoàn sương mù nhạt đến mức dường như không nhìn thấy cũng đi theo vào phòng bệnhngang nhiên ngồi ở bên giường Ngụy Lam, khiến cho sự vật phía sau sương mù có chút mơ hồ không rõ.
Người khác không nhìn thấy, Lục Dương cũng không có ý định giải thích, hắn đang suy nghĩ sương mù này đến từ đâu, từ nhỏ đã quen với quỷ hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ như vậy, ở trong đoàn sương mù kia, hắn không cảm thụ được oán khí hay ác ý, thậm chí không khỏi liên tưởng, những cuộc điện thoại tối nay, có phải là sương mù không rõ nguyên nhân này gọi tới hay không.
Căng thẳng mệt mỏi qua đi, một khi buông lỏng, buồn ngủ sẽ tăng gấp bội, ba người ngã trái ngã phải chiếm cứ các ngóc ngách trong phòng bệnh có thể dùng để ngủ, ngủ thẳng đến bình minh.
Lúc Doãn Hàng tỉnh lại, Lục Dương đã không còn ở trong phòng bệnh, trên bàn đặt bánh bột chiên và sữa đậu nành còn rất nóng, xem ra là mua bữa sáng cho bọn họ rồi mới đi làm. Doãn Hàng quay đầu muốn xem tình hình của Ngụy Lam một chút, bị dọa đến mức đặt mông ngồi trở lại trên giường trống.
"Anh cái tên khốn này, tỉnh mà không biết kêu một tiếng sao? Nhìn chằm chằm lên trời, làm tôi giật cả mình." Doãn Hàng thực sự bị dọa sợ, Ngụy Lam mở to đôi mắt đẹp không chớp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mái nhà đến xuất thần, nếu không phải ngực phập phồng lên xuống do hít thở, hắn nghi ngờ Ngụy Lam đang cố lừa làm xác chết.
"Tôi lại gặp ma. "Ngụy Lam thản nhiên nói, ngữ khí không chút gợn sóng, giống như là đem sợ hãi và bất an vứt bỏ ra ngoài, chỉ còn lại bình tĩnh đến mức trống rỗng.
Thấy Ngụy Lam nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ như vậy, trong lòng Doãn Hàng rất khó chịu, người hoạt bát và tích cực nhất trong đội điều tra hình sự chính là Ngụy Lam, cho dù cả thế giới đều mưa liên tục, ngụy Lam đứng ở góc đó cũng là ánh mặt trời rực rỡ, cho dù cậu suốt ngày lười biếng nhàn tản, cũng không che giấu được khí chất chính trực sạch sẽ toát ra từ trong ra ngoài.
Giờ phút này người này mất đi sự hoạt bát ban đầu, vẻ mặt đờ đẫn chưa từng thấy.
"Bắt đầu từ khi tôi tỉnh dậy sau hôn mê. "Ngụy Lam vẫn không hề có cảm xúc nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không ai muốn cho tôi biết? Là không biết hay không muốn nói? Nhìn tôi cái gì cũng không biết mấy người rất vui sao? ”
Doãn Hàng cân nhắc một chút, lựa chọn từ ngữ thích hợp nhất, "Có nguyên nhân không biết, nhưng nhiều hơn là không thể nói, thật ra..."
"Thật ra cái gì?" ”
"Thật ra không biết mới là tốt nhất. " giọng điệu của Lữ Duy lanh lùng hơn so với Ngụy Lam một chút, hắn cảm thấy có chút khó chịu với sự nháo loạn của Ngụy Lam, chuyện kia nói hay không nói, không phải bọn họ có thể quyết định, "Nếu như anh không muốn bị ‘thanh trừ’, thì giữ nguyên hiện trạng đi. ”
Không nghĩ tới Lữ Duy lại chống lại Ngụy Lam như vậy, thấy Ngụy Lam rốt cục có động tác, ánh mắt hơi tức giận chuyển hướng về phía Lữ Duy, Doãn Hàng theo bản năng bảo vệ Lữ Duy ra phía sau, "Anh Ngụy, việc này anh đừng trách Tiểu Duy, dù sao anh là người có liên quan đến toàn bộ sự việc, đó vốn là một nhiệm vụ cơ mật, cấp trên sẽ không cho chúng tôi biết quá nhiều, về phần chuyện sau này, đúng là không dễ nói, ai cũng không thể xác định chân tướng là cái gì. Chỉ có thể dựa vào chính mình mà nhớ lại, nhưng cho dù một ngày nào đó anh nhớ ra, thì tốt nhất cũng giả vờ như không nhớ gì. ”
"Lời này có ý gì? ”
"Anh Ngụy, Lưu An trong khoảng thời gian này đều không xuất hiện, anh không tò mò sao? "Doãn Hàng hỏi ngược lại, anh ta biết Ngụy Lam đang chờ hắn tiếp tục giải thích, cho nên không có dừng lại nhiều, nói tiếp, "Cũng bởi vì hắn lan truyền những lời nói quá khích, bị cấp trên gọi đi nói chuyện, đàm thoại tốt có thể trở về, nói không tốt thì không về được. ”
Thấy Ngụy Lam nhíu mày lại muốn mở miệng truy vấn, Doãn Hàng vội vàng tiếp lời chặn miệng Ngụy Lam lại, "Tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy, cho dù là vì tốt cho anh em chúng ta, cậu cũng đừng hỏi nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đạo lý này là anh Ngụy dạy chúng tôi. ”
Doãn Hàng nói không sai, ép buộc bọn họ có ích lợi gì, Ngụy Lam cũng không phải người quấy rối như vậy, thở dài, giọng điệu hòa hoãn lại, "Vậy tôi hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu chỉ cần thành thật trả lời đúng hay không là được rồi. ”
"Được rồi. "Doãn Hàng do dự một chút, mới đáp ứng yêu cầu của Ngụy Lam, hắn có dự cảm rất không tốt, hắn suy đoán vấn đề Ngụy Lam sắp đưa ra là vết sẹo bọn họ không muốn vạch trần, những chuyện vẫn luôn lừa gạt này, Ngụy Lam với tư cách là đương sự có quyền biết chân tướng, cho dù là một ít mảnh vụn rải rác. Huống chi, Doãn Hàng thật sự không biết nhiều, muốn nói cũng không cần phải nói, chỉ có một chút vụn vặt này hắn cũng có tư cách trả lời.
Giống như đang tổ chức ngôn ngữ, hoặc là đang xây dựng tâm lý, Ngụy Lam lâm vào trầm mặc rất lâu, không ai lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Ngụy Lam, trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.
Cuối cùng, Ngụy Lam há miệng, hạ quyết tâm hỏi ra nghi vấn mình vướng mắc đã lâu, từng chữ rõ ràng rõ ràng, thanh âm sạch sẽ không hề có tạp chất, làm cho người ta nhịn không được bị mê hoặc, "Đội trưởng Tiếu trọng thương hôn mê, thật sự là do tôi gây ra sao? Trả lời có hoặc không. ”
"Có. "Đáp án đã chuẩn bị sẵn được nói ra một cách dứt khoát và bình tĩnh. Chuyện gì đến cũng phải đến, không có cách nào tránh khỏi, Doãn Hàng cười khổ trả lời.
Nhìn sự dao động trong mắt Ngụy Lam, Doãn Hàng không đành lòng nói, "Nhưng có một điều tôi hy vọng anh nhớ kỹ, mắt thấy chưa nhất định là thật, anh ít nhất phải tin tưởng chính mình, như vậy chúng tôi mới yên tâm tin tưởng anh. Anh Ngụy, chúng tôi chờ anh trở về cục, nghỉ ngơi cho thật tốt. ”