Edit: Hương
Bật lửa Zippo trong lòng bàn tay lẽ ra phải mang theo nhiệt độ cơ thể của một người khác, nhưng người kia hiện tại đang ngủ say trong bệnh viện, không biết khi nào mới tỉnh lại.
Ngụy Lam không hiểu, tất cả đều tại cái nhiệm vụ chết tiệt kia, làm hại cuộc sống của cậu trở nên rối bời, nhiệm vụ thất bại thì không nói, còn hại Tiếu Tử Hiền lâm vào hôn mê.
Khi cậu trở lại cục cảnh sát sau một thời gian dài vắng bóng, chuẩn bị khơi dậy nhiệt huyết làm việc, cậu mẫn cảm nhận ra ánh mắt soi mói từ bốn phương tám hướng, đây là việc cậu chưa từng trải qua trước đây, cậu rõ ràng nhận ra, mọi người đang xa lánh mình.
Mọi người đang nghĩ cái gì vậy? Thật sự cho rằng mình hại Tiếu Tử Hiền sao? Thực sự là thiên phương dạ đàm, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng phát sinh, cho dù cậu liều mạng cậu cũng không có khả năng làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi đối với Tiếu Tử Hiền.
* thiên phương dạ đàm ‘天方夜譚’ tức là chuyện nghìn lẻ một đêmThở dài đầy phẫn nộ, Ngụy Lam nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, bát cháo nóng hổi khi đặt lên bàn phát ra tiếng va chạm nhỏ.
Nhiệt độ trong phòng đơn có chút thấp, Ngụy Lam cầm điều khiển từ xa đặt điều hòa ở một nhiệt độ dễ chịu hơn, nhìn người đang nằm bất động trên giường, khác với mình đầu đầy mồ hôi, người đàn ông trên giường bởi vì hôn mê đã lâu không vận động, khiến cho sắc mặt có chút tái nhợt hốc hác, mất đi cương nghị vốn phải có.
Ngụy Lam lười biếng đặt mông ngồi trên ghế bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn người đang ngủ say. Hy vọng đây chỉ là một trò đùa, nếu như là giả bộ ngủ thì tốt biết mấy, đứng dậy và nói một câu đi, dù chỉ là một chữ "cút" điều đó có thể làm cho trong lòng cậu thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng cậu biết người này sẽ không nói như vậy, nhất định sẽ không. Ngụy Lam chọc trái chọc phải, bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật đối phương không giả bộ ngủ, nỗi thất vọng tràn đầy trong lời nói.
"Được rồi, xem ra cháo hôm nay lại vào bụng mình." Ngụy Lam cầm lấy chén cháo, mở nắp lắc qua lắc lại bên mặt Tiếu Tử Hiền, "Cháo thơm như vậy, anh thiệt thòi lớn rồi.”
Tiếu Tử Hiền đang mê man không có một tia phản ứng nào, Ngụy Lam chưa từ bỏ ý định không ngừng nói chuyện với Tiếu Tử Hiền, như thể làm như vậy có thể đánh thức tên gia hỏa không nhúc nhích trước mắt này, "Đội trưởng Tiếu à, anh tỉnh dậy đi, nhanh chóng trở về cục làm chứng cho tôi, cũng không phải là tôi hại anh, ánh mắt bọn họ nhìn tôi như nhìn sao chổi, tuy rằng da mặt tôi dày không sao cả, nhưng tôi cũng không muốn vô cớ chịu oan uổng, đây là vấn đề nguyên tắc! Hơn nữa nó là..."
Lời nói hơi dừng lại, Ngụy Lam vốn không có khẩu vị, thấy Tiếu Tử Hiền không có phản ứng, cậu oán hận buông bát cháo xuống, xốc chăn lên kéo cánh tay Tiếu Tử Hiền lên, dùng lực thích hợp vuốt ve cơ bắp rắn chắc trên cánh tay.
Đây là lần đầu tiên cậu đến thăm Tiếu Tử Hiền, bác sĩ điều trị chính đưa ra yêu cầu rằng bệnh nhân hôn mê vì thiếu tập thể dục dễ dẫn đến teo cơ, cần massage hỗ trợ thường xuyên.
Những điều còn chưa nói ra, Ngụy Lam không nói hết được, cho dù những lời chưa nói ra kia nghe như vỗ mông ngựa, người nói thì tin, người nghe chưa chắc đã tin.
Đối với Ngụy Lam sáu năm trước còn ở trong trường cảnh sát, giống như cỏ non dưới ánh mặt trời mà nói, Tiếu Tử Hiền đứng trên bục giảng giải thích vụ án bằng lời lẽ logic tỉ mỉ, giống như một nam thần, tràn đầy khát vọng và ngưỡng mộ.
Lúc đó Tiếu Tử Hiền, bởi vì phá được nhiều vụ án phức tạp quỷ dị ở trong tỉnh thành mà có chút danh tiếng, vì phá án thành công, được mời về trường cũ diễn thuyết. Bài phát biểu kéo dài khoảng hai tháng, mỗi thứ ba và thứ năm vào lúc một giờ chiều, tuy rằng là tự nguyện tham gia nghe giảng nhưng tiết nào cũng kín chỗ, Ngụy Lam thậm chí còn bỏ cả giờ ăn trưa để chiếm vị trí trung tâm hàng đầu tiên.
Để có thể gia nhập đội điều tra hình sự số 1 của Tiếu Tử Hiền, Ngụy Lam đã nỗ lực không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng được thứ mình muốn, làm sao có thể thương tổn người trước mắt này? Thật sự làm cho người ta không cam lòng...
Sau khi tay chân được xoa bóp không sót chỗ nào, Ngụy Lam lấy nước ấm cẩn thận lau vết thương chưa lành cho Tiếu Tử Hiền, yên lặng ngồi một lúc lâu, mới xách bát cháo không ăn được nhiều rời khỏi bệnh viện, dù thế nào đi chăng nữa cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Ngụy Lam cũng không phải loại người tự oán tự ái, cậu vĩnh viễn tin tưởng vào một ngày mai tốt đẹp hơn.
"Này, Doãn Hàng, buổi tối rảnh không? Gọi Lữ Duy cùng nhau ra ngoài uống một chén!" Ra khỏi bệnh viện, Ngụy Lam gọi điện thoại cho Doãn Hàng.
Dù sao cũng là anh em tốt cùng sinh cùng từ của đội điều tra hình sự số một, chỉ sợ trong cục cũng chỉ còn lại Doãn Hàng, Lữ Duy và Trần Diễm Hoa không có dùng thành kiến đối đãi với mình, về phần Lưu An và những người cũng một đội kia..." Chậc chậc", Ngụy Lam líu lưỡi, cái tên âm dương quái khí kia nhắc tới cũng không sao.
Nghe được đề nghị của Ngụy Lam, Doãn Hàng bên kia điện thoại lập tức tức giận phản bác, "Uống cái rắm, tôi gọi điện thoại cho cậu cũng không liên lạc được, cậu chết ở đâu rồi?”
"Tôi vừa mới đến bệnh viện thăm Tiếu đội, trong phòng bệnh không có tín hiệu, xảy ra chuyện gì rồi?”
"Xảy ra sự việc lớn, thi thể được tìm thấy trong bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu Hòa Hiệp." Giọng Doãn Hàng lộ ra sự lo lắng.
"Tiểu khu Hòa Hiệp? Đó không phải là thuộc quyền quản lý của khu vực phía Bắc sao?" Nghe tiếng giọng nói ồn ào ở đầu bên kia điện thoại, hiện trường chắc chắn vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên, điện thoại ào ào phát ra một ít tạp âm, giống như là chuyển vào trong tay một người khác, tiếp theo giọng của Trần Diễm Hoa truyền đến, "Ngụy Lam, mau tới đây đi, việc này... Không được... rồi, đến đây... Nói..."
"Chị Trần? Em không nghe rõ chị đang nói gì cả." Giọng nói bên kia điện thoại đứt quãng, còn xen lẫn một ít tiếng dòng điện lạch cạch rất chói tai, sau đó âm thanh cũng hoàn toàn biến mất.
Ngụy Lam nhíu mày nhìn điện thoại di động còn đang trong trạng thái nói chuyện, lắc lắc nhưng vẫn không có âm thanh, trong lòng có dự cảm không lành, dứt khoát cúp máy, tiện tay ngăn một chiếc taxi chạy tới tiểu khu Hòa Hiệp.
Vừa rẽ vào cổng tiểu khu, từ xa đã nhìn thấy một tòa nhà dân cư xung quanh cậu có rất nhiều người, tất cả đều chen chúc ở lối ra bãi đỗ xe vươn cổ nhìn xung quanh, không cần hỏi cũng biết nơi mình muốn tìm chính là nơi đó.
Chen chúc giũa quần chúng vây xem, Ngụy Lam khom người chui qua dưới dây cảnh giới, càng đi sâu vào bãi đỗ xe, mùi ẩm mốc càng nồng nặc, nặng đến mức có chút ngạt thở, Ngụy Lam không khỏi vẫy vẫy cánh tay xua tan mùi vị ghê tởm này, không biết dân cư trong tòa nhà chịu đựng mùi này như thế nào.
"Doãn Hàng, có chuyện gì vậy?”
Doãn Hàng đang cau mày chải mái tóc ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt rất khó coi dùng đèn pin cường quang chiếu trên thi thể.
Thi thể nằm sấp trên mặt đất, chân phải vặn vẹo không tự nhiên, thắt lưng bị xẹp đến mức nhìn không ra kết cấu khung xương, cây cột chịu lực vuông vức bên cạnh bê bết nhiều máu và chiếc xe có giá trị không nhỏ xiêu vẹo trên cột, trên cản sau cũng văng ra một ít vết máu.
Loại hiện trường này nếu đặt trên đường lớn, cảnh sát cũng không thấy có gì ngạc nhiên, tai nạn xe cộ thảm khốc mỗi ngày đều diễn ra, cũng không kém một chuyện này, nhưng khi tất cả những chuyện này xảy ra trong gara không rộng rãi dưới tầng hầm, có vẻ có chút hơi khó tin.
Đeo găng tay cao su vào, lấy đèn pin trong tay Doãn Hàng, Ngụy Lam đi vòng quanh chiếc xe thể thao kia một vòng, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống xem dấu lốp xe trên mặt đất.
Chiếc xe được khóa chặt, không có dấu hiệu tài xế gây tai nạn đã hốt hoảng bỏ chạy sau khi đâm người, lốp xe in màu hơi đậm, lực ma sát chắc là không nhỏ, Ngụy Lam thu nhỏ ánh sáng phát ra từ đèn pin, xuyên qua cửa sổ xe sáng ngời như gương chiếu vào bên trong, cậu khởi động trạng thái, bãi đỗ xe ngầm bằng phẳng sẽ không xuất hiện vấn đề trượt xe.
"Đã kiểm tra camera giám sát chưa?”
"Không cần phải kiểm tra." Trần Diễm Hoa đứng ở một góc trả lời nghi vấn của Ngụy Lam, giọng nói của cô run rẩy không kiểm soát được, trong lòng còn sợ hãi liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao đỏ tươi kia, nhanh chóng rời tầm mắt, dường như không muốn nhìn thêm một lần nữa, cho dù sợ thành như vậy, cũng không quên trấn an đại thiếu gia đang ngơ ngác ngồi dưới đất, " Tôi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, trong xe không có ai, chủ xe khóa xe đi vào thang máy, chiếc xe kia đột nhiên tự mình khởi động lùi xe, cứ như vậy... Tôi tông vào nó..."
Khó khăn lắm mới nói ra câu cuối cùng, trong lòng có chút không xác định, thế nhưng mắt thấy là thật, Trần Diễm Hoa không cho rằng mình nhìn lầm chỗ nào.
Cả bãi đậu xe dưới lòng đất đều tối tăm, ánh đèn sợi đốt chói mắt trên đỉnh đầu cũng không tỏa ra ánh sáng vốn có, xung quanh u ám, ẩm ướt và nặng nề, không biết có phải là do hiệu quả thị giác của thi thể trước mắt này quá tệ hay không, khiến cho cả không gian thoạt nhìn đều là tử khí nặng nề.
Ngụy Lam kéo kéo cổ áo, như thể làm vậy có thể sẽ giúp cậu dễ thở hơn chút, đáng tiếc làm như vậy chỉ hít vào càng nhiều không khí ẩm ướt ẩm mốc mà thôi.
Khám nghiệm hiện trường lâm vào bế tắc, nhìn thế nào cũng là một vụ tai nạn do xe trượt gây ra, cho dù có không hợp lý đến đâu, vụ án không có hung thủ cũng không phải là án gϊếŧ người, bọn họ cũng không có đất dụng võ. Ngụy Lam gọi Doãn Hàng cùng nhau nhét thi thể vào túi xác, phân phó viên cảnh sát đưa thi thể về khoa vật chứng, chờ pháp y tiến hành giám định thêm vết thương của nạn nhân.
"Này, nhà để xe ngầm này không có hệ thống thông gió sao? Nghẹt quá, một tia gió cũng không có." Ngụy Lam ngẩng đầu, oán giận với một ông già mặc đồng phục bảo vệ.
Ngược sáng không nhìn rõ mặt ông, chỉ nhìn ra được bộ đồng phục bẩn thỉu, ở trong tiểu khu cao cấp giá nhà không thấp này, bảo vệ trực ban lại an mặc luộm thuộm như vậy, chẳng lẽ quản lý mặc kệ sao? Ông già chân không quá linh hoạt, lảo đảo đi tới chỗ Ngụy Lam cách đó không xa.
Khi ông lão đến gần, một mùi mốc nồng nặc xông vào mũi, hòa lẫn với không khí hôi thối dưới tầng hầm.
"Thật ngại quá, mấy năm trước hệ thống thoát nước của gara này bị hỏng một lần, mưa lớn khiến toàn bộ gara đều bị ngập, lúc đó ống xả cũng hỏng, sau mấy lần sửa mấy ngày là lại hỏng." Ông già thật thà cười, lộ ra hàm răng đen vàng thô ráp, thanh âm cậu thô kệch tựa như móng tay cào gãi vỏ cây rất khó nghe, "Sửa không được, ai chịu bỏ tiền ra, liền không sửa nữa.”
Nói xong, ông già ngửi ngửi mùi trên người mình, có chút ngượng ngùng gật gật đầu, "Xin lỗi , quanh năm cậu ở chỗ này trông xe, mùi nhiễm trên người cũng không rửa sạch được. ”
Ngụy Lam lắc đầu tỏ vẻ không ngại, đương nhiên đó chỉ là xuất phát từ lễ phép, cậu sắp bị cái mùi này làm cho ngạt thở, đã bắt đầu cảm thấy choáng váng buồn nôn rồi.
Bỗng nhiên không biết từ đâu thổi tới mấy luồng gió lạnh, thoảng qua gần như sẽ bị bỏ qua, luồng gió mát kia tản đi mùi hôi thối nồng đậm, làm cho Ngụy Lam cuối cùng cũng có thể hít đủ luồng không khí mát mẻ, sau đó thở ra một hơi nặng nề, trong gió nhẹ mang theo từng đợt hương vị khiến người ta hoài niệm, thấm vào ruột gan.
Đối chiếu với một số điện thoại trên điện thoại di động của nạn nhân, Ngụy Lam dùng điện thoại di động của mình bấm, người nhận điện thoại là một người phụ nữ, cũng chính là vợ của nạn nhân, khi Ngụy Lam đem tin tức bất hạnh nói cho người phụ nữ này, đầu bên kia lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Cậu vốn tưởng ràng đối phương sẽ sụp đổ đến khóc nháo, hoặc tức giận không tin những gì mình nghe được, thậm chí hoài nghi đối phương đã ngất xỉu sẽ không trả lời mình nữa, đột nhiên, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, nghe được tiếng thở dài ổn trọng nhưng buồn bã, không có chút kích động nào, như hết thảy đều biết rõ và thản nhiên tiếp nhận, những lời người phụ nữ nói ra sau đó càng khiến Ngụy Lam bối rồi hơn.
"Phải không?" Lại bắt đầu..."