Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thời gian tập huấn của Carlos là một tháng, đương nhiên, vào dịp này, nếu cậu biểu hiện xuất sắc, trường học sẽ trực tiếp để cậu trúng tuyển; nhưng đồng thời, nếu biểu hiện không tốt, cậu phải xách hành lý lên, rời khỏi nơi này một cách đàng hoàng tử tế --
La Masia không cần kẻ yếu.
“Nông trại” này sở hữu những cậu bé thiên tài đến từ khắp các nơi trên thế giới, từ tám tuổi đến mười chín tuổi và không bằng nhau, bóng đá trở thành nghệ thuật trong phạm vi của bọn họ, tốc độ, sức mạnh, trí tuệ, tất cả đều hòa hợp rất hoàn mỹ ngay tại hạng mục thi đấu thể thao này.
Trại huấn luyện thanh niên La Masia cực kỳ xem trọng khả năng trời phú của cầu thủ và trình độ nỗ lực của bản thân, tiêu chuẩn chọn nhân tài cực kỳ khắc nghiệt. Để mang lại cho Barca những nhân tài với chất lượng tốt nhất, hệ thống huấn luyện thanh niên được thành lập có mười hai đội theo cấp bậc, từ đội U8 đến đội U19 (chú thích: U8 là Under 8, U19 là Under 19), đối với những cầu thủ được lựa chọn làm tuyển thủ (được lựa chọn để đi thi đấu), dưới điều kiện ngang như nhau, La Masia sẽ ưu tiên cho những đứa trẻ đến từ địa khu Catalonia trúng tuyển, đội bóng phải cam kết trung thành với Catalonia, đấy là lời tuyên thệ của Barca mới thành lập.
* Catalonia là một cộng đồng tự trị của Tây Ban Nha, tọa lạc ở miền đông bắc bán đảo Iberia. Catalonia bao gồm bốn tỉnh: Barcelona, Girona, Lleida, và Tarragona
Hoàn toàn khác với lần trước Tô Thanh Gia và ba mình đến thăm nơi này, hai ngày qua, trại huấn luyện thanh niên La Masia người đến người đi, bọn nhỏ mang theo nụ cười khuấy động, không ngừng vuốt ve thảm cỏ nhân tạo. Chúng quỳ rạp xuống đất, hôn mảnh đất này một cách thành kính – đối với chúng mà nói, việc này có ý nghĩa lạ thường.
Đã là ngày thứ ba đến đây, bọn nhỏ phải vào kiểm tra sức khỏe. Carlos cắn chặt hàm, cậu tự nói với bản thân mình, cậu sẽ trổ hết mọi tài năng.
Hạng mục kiểm tra sức khỏe có rất nhiều, những hạng mục cần kiểm tra bao gồm sức mạnh, tốc độ, sự cân bằng, sự chịu đựng. Ngoại trừ những hạng mục thông thường đó, một đứa trẻ chưa thành niên cần phải trải qua việc kiểm tra hạng mục đặc biệt nhất – tuổi của xương.
Con người sinh trưởng phát dục, có thể dùng hai loại “tuổi” để diễn tả, một là tuổi thọ, nói đúng hơn là bình thường chúng ta dựa theo lịch ngày để tính thời gian, cái còn lại là tuổi sinh học, tuổi của xương. Thông qua kiểm tra tuổi xương có thể đoán được sau này thân hình bạn cao bao nhiêu với giá trị sai số nhỏ nhất, đối với một vận động viên bóng đá mà nói, điểm này rất quan trọng.
Đương nhiên, người ta còn có thể hỏi bệnh sử của gia tộc (ý nói trong nhà có tiền sử người bệnh này bệnh kia không), chẳng qua Carlos là trẻ mồ côi nên nhảy vọt qua khâu này. Thế nhưng vẫn còn một vấn đề rất nhỏ, cậu không thể tránh được, ví dụ như mỗi ngày ngủ mấy tiếng, mấy giờ rời giường, chất lượng giấc ngủ như thế nào, có hay nằm mơ không, có gặp trạng thái mất ngủ không, thói quen ăn uống, khẩu vị nặng hay nhẹ.
Kiểm tra tim cũng là hạng mục rất quan trọng, bao gồm các loại kiểm tra điện tâm đồ, tiếng vọng của tim, chuyện này có vẻ giống với mấy khâu kiểm tra quân đội bên Trung Quốc.
Làm xong việc cuối cùng là kiểm tra máu, Carlos dùng bông băng lau ngón tay vẫn còn chảy máu, có hơi đau nhưng không ảnh hưởng, vừa mới rút máu chỉ trong nháy mắt khiến cậu có một loại cảm giác giật mình thanh tỉnh, mấy ngày nay cuộc sống quá tốt, giống như giấc mộng đẹp vậy, cậu không dám tin tưởng.
Cậu sợ rằng tất cả những đều này đều do mình quá khát vọng nên tự huyễn hoặc nghĩ ra, có lẽ từ lúc mới bắt đầu đã không có cô búp bê tóc đen vô ý đi đến sân thể dục nhỏ, cậu chỉ có thể ngắm nhìn thiên sứ cao quý tóc vàng ở trong tủ kính, chịu đựng vận mệnh không công bằng từng chút một.
Nhưng việc rút máu đau đớn đã nói cho Carlost biết, tựa như ánh sáng mặt trời ngày càng lên cao ở Địa Trung Hải, dường như tất cả mọi thứ đều giống nhau nhưng lại có cái gì đó khác biệt.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, nhóm huấn luyện viên sẽ quan sát bọn nhỏ điều khiển bóng, chuyền bóng, năng lực sút vào khung thành. Carlos cầm lấy quả bóng đá mới, cậu phải nắm chặt lấy tất cả thời gian luyện bóng.
*
Giống như Carlos, Tô Thanh Gia đã trải qua sự kiểm tra đánh giá của mẹ mình. Người phụ nữ xinh đẹp mang dòng máu lai, đẹp đẽ như lửa cay nóng, lúc trở nên nghiêm cẩn vẫn rất quyết đoán, tuy rằng phần lớn thời gian cô đã bị Tô Tĩnh Khang làm cho choáng váng mơ hồ. (mê trai -.-)
Chớp chớp đôi mắt to màu hổ phách, Tô Thanh Gia cố hết sức để mắt mình trở nên ươn ướt một chút, khát vọng như nai con Bambi với ánh mắt có thể hòa tan người đẹp băng tuyết ngay trước mặt.
Quả nhiên cùng trứng, ha ha ha, hai tay Minh Linh ôm ngực, nói: “Cái chiêu này, lúc nhỏ mẹ từng dùng rồi, đối với mẹ của mẹ đã vô dụng, bây giờ con lại xài nó, với mẹ của con lại càng vô dụng.”
So sad, Tô Thanh Gia nhận lệnh tiếp tục luyện tập, trong lúc luyện tập còn bớt chút thời gian để suy nghĩ, hóa ra hổ mẹ có cùng quốc tịch cũng không liên quan gì, việc tuyên truyền cổ vũ giáo dục kiểu phương Tây đúng là nhẹ nhàng cho mọi người, các bạn nên đi tới xem thử.
Buổi chiều, ngủ trưa rồi thức dậy, cảm thấy moe moe* ~~~ Tô Thanh Gia đi rửa mặt, thoa chút dầu hoa hồng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mềm mại như nước của mình, kéo đôi dép lê màu trắng gạo, bước “đát, đát, đát” xuống lầu.
*Nguyên văn tiếng Trung là manh, họ dùng từ “manh” để diễn tả từ “moe” trong tiếng Nhật, “moe” tức là dễ thương.
Minh Linh sẽ tự mình làm chút trà chiều, đôi khi Tô Thanh Gia cũng giúp cô, hai mẹ một người khéo tay, một người có sáng kiến, cho dù không có soái ca lớn Tô Tĩnh Khang làm bạn, nhưng vào mùa hè nóng bức ở nơi này, hưởng thụ một chồng từng lớp kem ngon, cảm giác thì không cần khen nữa ~>_<~+
Kể từ tuần trước đưa Carlos vào La Masia đến giờ, Tô Thanh Gia bị mất đi thú vui đệ nhất – xem soái ca nhỏ và mấy soái ca được đề cử luyện bóng với nhau.
Cô thật sự rất nhớ cậu, o(︶︿︶)o haiz, cũng không biết cậu sống thế nào. Cậu thật sự thật sự là một thiếu niên đáng yêu xinh đẹp đó nha, tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại đúng lúc chọc trúng chỗ moe của cô.
Ha ha ha, đừng tưởng rằng cô không nhìn ra vì sao ngày đó rời khỏi cô nhi viện, vẻ mặt cậu lại quái dị như thế -- không phải là tóc có hơi giống tổ chim sao, ôi này, tao niên (đây là một từ ngữ mạng, dùng để diễn tả từ “thiếu niên”), cậu không biết rằng có kiểu moe rối bù à?
Là con gái của một cán bộ ngoại giao kiệt xuất, sát ngôn quan sắc* là kỹ năng có từ trong gen, đáng khen phải không?
*Sát ngôn quan sắc: Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt
Chẳng qua nói đi nói lại, nhan tức chính nghĩa* đó nha, cho dù là tóc rối bù hay mềm mại, Carlos đều giống như một con cún to ngơ ngác ấy, lại là cún lông vàng nữa chứ.
*Nhan tức chính nghĩa: Là một người biết nhìn mức độ của khuôn mặt, bộ dạng xinh xắn, có thể nói là giá trị nhan sắc với người đó rất cao, gần giống như kiểu trông mặt bắt hình dong.
Thu hồi suy nghĩ của mình, lại nhìn sang sách một chút, sắp đến bốn giờ chiều, Tô Thanh Gia sửa lại túi nhỏ, chuẩn bị ra cửa, cô muốn qua với Lưu Mộng Nhã, chơi búp bê Barbie mà cô mới mưa.
Trời ạ nói nhiều, làm một bà dì kỳ quái, muốn mặt dày tiếp tục chơi búp bê Barbie cũng phải chơi chung, hay là thi đấu thay đồ cho Barbie thì kỳ quái hơn? Tuy rằng cô cũng có trái tim thiếu nữ, nhưng cô không nghĩ như vậy đâu.
Có vẻ như hồi nhỏ cô không thích chơi búp bê Barbie, cô thích chơi xếp gạch Lego. Thú vị hơn ấy.
*
Báo cáo kiểm tra sức khỏe Carlos đã có, Reixach cầm báo cáo của cậu và đứng cạnh nhóm huấn luyện viên ở đây, xem đội các cậu bé luyện bóng.
Nửa tháng qua, đối với mọi người mà nói quả là không dễ chịu, mỗi ngày đều có người rời khỏi, Carlos trông thấy túi hành lý được họ đeo trên lưng vào lúc đến và cả giấc mộng vỡ tan của họ, bước ra khỏi cửa lớn dưới trời chiều.
Ai nấy đều sợ người rời đi sẽ là mình.
Ngày hôm qua, một cậu bé Argentina cùng đội với Carlos đã rời đi, cậu ấy là người ưu tú của đội Nacional ở địa khu, mái tóc màu lá cọ, đen và khỏe mạnh.
Carlos không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể yêu cầu nghiêm khắc với mình hơn. Cậu dậy sớm hơn bất kỳ ai khác, đợi đến khi cậu làm xong mấy việc chạy chậm cho nóng người, kéo duỗi gân cốt vận động, bắt đầu tâng bóng, những người khác mới lục tục xuất hiện.
Nhóm huấn luyện viên xem bản báo cáo cho thấy dinh dưỡng không đầy đủ của cậu bé có vóc người thấp lùn đang thực hiện động tác, cậu dùng hai chân, tâng bóng luân phiên (kiểm tra phát hiện chỗ này cũng khá hài hòa), khi cậu nắm trong tay, quả bóng đá giống như con rối của cậu vậy, nhẹ nhàng tự nhiên, lên xuống đàn hồi giữa hai chân rồi lại nảy lên hạ xuống, lặp đi lặp lại cả quá trình nhàm chán này.
Nhưng ngẫu nhiên, cậu sẽ tâng bóng lên cao, dùng trán, bả vai hoặc cúi người và cố gắng chạm vào quả bóng bằng sức chịu đựng của mình, vân vân mây mây... Cậu linh hoạt một cách thần kỳ, vẫn luôn giữ được bóng không rơi.
"Cậu ấy rất có thiên phú (tài năng trời cho).” Reixach nói lời từ tận đáy lòng, đối với cậu bé do một tay mình phát triển, Reixach không hề tiếc lời ca ngợi: “Tin tưởng tôi, cậu ấy sẽ trở thành một siêu sao.”
Bernar Jess là huấn luyện viên của đội tuyển có độ tuổi từ mười ba đến mười bốn, ông huơ huơ tờ kiểm tra sức khỏe: “Cậu ấy sở hữu một cơ thể rất có tiềm lực, ngoại trừ dinh dưỡng không đủ nên chiều cao bị hạn chế, những chỉ số khác đều gần như hoàn mỹ.” Ông nhìn Carlos vẫn đang cố gắng tâng bóng ngoài kia: “Cậu ấy còn nguyện ý trả giá bằng sự nỗ lực to lớn, mỗi ngày đều là người đầu tiên thực dậy luyện tập."
Những huấn luyện viên khác cũng ào ào tỏ vẻ tán thưởng, đối với những học sinh còn lại trong mấy ngày nay, bọn họ rất cẩn thận và cũng rất rộng lượng.
Carlos được gọi vào sân tập, cậu hơi căng thẳng, nhưng gương mặt lại không hề thể hiện điều đó, chỉ có tai phải cậu là hơi rung lên, biên độ rất nhỏ.
“Chào ngài Reixach, chào các huấn luyện viên.” Carlos cúi đầu chào họ, mái tóc vàng của cậu hơi bết lại vì mồ hôi, nhưng thoạt nhìn vẫn ổn thỏa.
“Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của cháu, Carlos.” Reixach mỉm cười với cậu: “Chiều cao của cháu thấp nhất trong số các bạn cùng tuổi, việc kiểm tra cho thấy dinh dưỡng không đủ.” Ông quan sát phản ứng của Carlos, cậu lập tức gật đầu, không có vẻ gì là buồn bã mất mát, Reixach hơi kinh ngạc, nhưng ông cũng không mại quan tử*, tiếp tục nói: "Nhưng những chỉ số khác của cháu vô cùng xuất sắc, Carlos, chúc mừng cháu, cháu trúng tuyển rồi! Kì tập huấn của cháu đã kết thúc, đợi cháu kí hợp đồng xong, ta sẽ thay mặt lò đạo trẻ La Masia hoan nghênh cháu gia nhập.”
*Mại quan tử: Tức là khi nói chuyện đến thời điểm mấu chốt, người nói lại cố làm ra vẻ huyền bí khiến đối phương sốt ruột.
Cậu bé đang cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng mạnh lên, đôi mắt xanh xám lóe sáng rực rỡ, Carlos cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng và nói: “Cháu có thể biết các chỉ số của mình không?”
Bernar Jess rất vui mừng khi nghe thấy có một cầu thủ trẻ lại hỏi vấn đề như vậy, mỗi cầu thủ đều phải nắm rõ các chỉ số cơ bản về cơ thể của mình, dựa trên cơ sở đó các cầu thủ rèn luyện bản thân tốt hơn, ông rất nhiệt tình trả lời vấn đề này: “Thành tích chạy một trăm mét của cháu rất tốt, giống như tia chớp vậy.” Ông giơ ngón cái lên: “Cháu còn có hai lá phổi rất lớn, Carlos, điều này có nghĩa là cháu có thể hít vào một lượng lớn khí oxy, chỉ cần cháu tăng cường việc tập luyện sức bền là sẽ có thể chuyển lượng khí oxy này tới toàn cơ thể, rất xuất sắc.” Ông lại nói: “Hơn nữa sự phân bố các sợi cơ trong cơ thể cháu cũng tốt lắm…” Bernar Jess giải thích cho cậu từng chút một.
Bản kiểm tra sức khỏe còn kiểm tra cả sự phân bố các sợi cơ, tổng cộng có hai loại, một là cơ nhanh, hai là cơ chậm, hai loại cơ này lần lượt phụ trách hoạt động không có oxy và có oxy của cơ thể người, đây là một chỉ số quan trọng của sức bền. Cơ nhanh có thể sinh ra năng lượng kỵ khí, cung cấp năng lượng cho những hoạt động cần sức bật mạnh mẽ của các cầu thủ như chạy nước rút, nhảy cao, sút bóng vào cầu môn.
Sự phân bố các sợi cơ nhanh và chậm, phần lớn đều được quyết định do di truyền, chính là cái mà người ta hay gọi "thiên phú". Nhưng nếu muốn thay đổi cũng không phải là không thể, chỉ là so với những cầu thủ đã có nền tảng thiên phú mà nói, họ còn kém một đoạn rất xa.
Tỉ lệ giữa cơ nhanh và cơ chậm của Carlos là 31:69. Số liệu nói cho bọn họ biết, đây là một hạt giống tốt.
——
Những danh từ chuyên ngành và số liệu cụ thể này không nghi ngờ gì đã mở ra cho Carlos một cánh cửa hoàn toàn mới, trước đây khi tập bóng, cậu cho rằng bóng đá chỉ đơn thuần là một môn thể thao dùng sức xông lên, nhưng hôm nay, bỗng nhiên cậu được tiếp xúc với một mặt của khoa học. Thật sự quá thần kỳ. Cậu nhận ra rằng mình còn quá nhiều thiếu sót.
Chào tạm biệt các huấn luyện viên cậu tiếp tục quá trình huấn luyện, trong khi tập luyện cậu nghĩ, liệu Bella có vui không nhỉ? Nhặt bóng về, cậu sờ lên lúm đồng tiền bên má trái, thời gian qua mỗi khi rửa mặt cậu đều không nỡ lau sạch nơi này, cảm giác vẫn còn rất thơm đó ~~~
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Tác giả có chuyện muốn nói:
Carlos: Anh là một con cún to đấy, mau dẫn anh đi đi ~~~
Tô Thanh gia:... Chơi bên cạnh Carlos (chạy một vòng): Ẳng ẳng ẳng, chủ nhân ta đây lại về chơi này.
Hôm nay tác giả ngốc viết về kiến thức chuyên ngành quá nhiều, viết muốn chết muốn chết, không biết mọi người có thích phổ cập khoa học hay không, nhưng tác giả ngốc cảm thấy, viết ra một truyện ngôn tình khoác áo bóng đá, vẫn cần phải có nội hàm (nội dung bao hàm bên trong) chứ, bằng không thì quyển tiểu thuyết này không tồn tại bối cảnh để cậu ấy (Carlos) dựa vào rồi. Hi vọng mọi người đọc ngôn tình đã lâu có thể cho ý kiến ~~~ còn nữa, tác giả ngốc quyết định phải hoàn thành việc nghiêm khắc với bản thân, 11 giờ phải ngủ, mong mọi người chứng giám!