Chương 5

Mấy năm gần đây Đại Kỳ luôn đánh nhau với Vĩnh Quốc láng giềng, hai quốc gia khác cũng chiến loạn liên miên.

Ta nghe Hồng Liên nói Chiêu Vương Tiêu Định Quyền trong triều có uy phong lẫm liệt, đến hoàng thượng còn chẳng trấn áp nổi.

Cũng không biết cô cô giờ đang ở đâu, liệu có bị chiến tranh ảnh hưởng tới.

Trong bối cảnh như vậy, lễ cập kê của ta cũng đã đến. Nhưng cũng không biết tại sao, lại xảy ra hoàn toàn khác biệt so với dự tính của ta.

Tuy nhiên lễ vẫn làm rất lớn, trong cung ngoài cung bao nhiêu người đến tham dự, đến cả cha ta cũng từ nhà họ Trác nhập cung, nương thì bệnh đã nhiều năm, không thấy đến.

Chiêu Vương Tiêu Định Quyền cũng không thấy đến, nghe nói còn đang bận canh giữ biên giới, mấy năm liền đều đang đánh giặc, ta đã lâu rồi không gặp lại.

Yến tiệc có khách mời, đó là Thất hoàng tử của Vĩnh Quốc.

Vị này ngoài ba mươi, còn lớn tuổi hơn Hoàng thượng một chút, có râu ria, mắt sáng rỡ luôn nhìn ta chằm chằm. Cảm giác này còn khó chịu hơn bị Chiêu vương nhìn chăm chú.

“Thái hậu của Kỳ Triều thực sự rất đặc biệt, bổn vương thay mặc Vĩnh An Quốc chúc thái hậu nương thiên thu vạn tuế, sớm khai chi tán diệp cho huyết mạch hoàng gia.”

Ta nhướn mày, không biết nói sao cho lại?

Ta sinh ra đã làm Thái hậu, cô cô cũng nói rồi, đời này của ta không thể có trượng phu, thì lấy gì mà khai chi tán diệp? Có con?

Không biết tại sao, Hoàng đế và Hoàng hậu đều cười cười nói nói cho qua chuyện chứ không nói thêm gì.

Ta chờ đợi quà cho lễ cập kê này đã lâu, nhưng không hẹn mà mọi người đều quên cả. Chỉ có Tiêu Ngô sau yến tiệc quăng cho ta một cái hộp. Bên trong là một cái trâm vàng, có chạm khắc một con thỏ, tinh tế đáng yêu, cầm trên tay mát lạnh. Đồ trang sức trong cung ta không ít, nhưng đều là hình phượng hoàng, mây cát tường gì đó, chưa bao giờ dược thấy trâm hình con thỏ.

Nhưng không biết sao, con thỏ này hơi xấu. Không biết thợ kim hoàn nơi nào mà làm ra xấu vậy.

Bữa cơm tối, Hoàng hậu Lý Thanh Dao tới Từ Khang cung. Nàng ta rất ít ra khỏi cung điện của mình, cũng rất ít tới thăm ta.

Cứ nghĩ nàng ta tới chúc mừng ta cập kê, nào ngờ mắt nàng ta đỏ hồng, như thế vừa mới khóc xong.

Thanh Dao là người thân của ta, nàng ta vừa khóc như vậy là ta đã hoảng lên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ nghĩ làm sao mới an ủi được nàng ấy.

Lý Thanh Dao nắm chặt tay ta, đôi tay mềm mại thanh mảnh.

“Thái hậu, người biết đấy, Vĩnh Quốc và Đại Kỳ đang đánh nhau. Giờ đây đang nghị hoà, Thất hoàng tử của Vĩnh Quốc đến đây là một cơ hội tốt. Việc đề nghị hoà giải hai nước không thiếu được vai trò của Hoàng Gia, vốn nên để A Ngô đi. Nhưng hiện giờ bệ hạ đã có chút không khống chế được triều đình, A Ngô đi thì không biết…”

“Có thể Chiêu Vương sẽ gây nên binh loạn, mưu đồ soán ngôi, A Anh à.”

Nước mắt của Lý Thanh Dao rớt trên tay ta, ta không biết phải làm sao. Đây cũng là lần đầu tiên ta được nghe những chuyện chính sự xảy ra bên ngoài cung điện.

Đại Kỳ chỉ có duy nhất một hoàng tử là Tiêu Ngô, Chiêu Vương uy thế lớn, Thanh Dao nói không sai. Nếu A Ngô đi Vĩnh Quốc, triều đình nhất định không thể yên ổn.

Thanh Dao và Hoàng thượng đã bên ta từ bé tới lớn, mà một Thái hậu như ta lại chưa làm được gì cho Đại Kỳ.

Cô cô từng nói người sống trên đời nhất định phải làm việc gì đó có ý nghĩa.

Họ đều là người thân của ta, ta nghĩ mình cần bảo vệ những người bên cạnh mình

Ta nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lý Thanh Dao, đột nhiên nói “Ta đi.”