Chương 2

Những ngày tháng ở Từ Khang Cung vui vẻ sống động. Cô cô dạy ta đọc sách, đánh đàn, đánh cờ. Những tiểu cung nữ trong cung đều thích vây quanh, chơi đùa cùng ta.

Một ngày nọ nắng đẹp, cô cô hưng phấn vui vẻ biểu diễn múa cho mọi người trong viện. Hình ảnh cô cô mặc y phục đỏ, nhảy múa trong ánh nắng. Những lọn tóc mai bay bay trong gió, nhìn nàng phóng khoáng và rực rỡ như thể đất trời này giữ không nổi bước chân nàng.

Ta phấn khích nhảy lên vỗ tay, suýt chút nữa thì ngã từ trên lầu cao xuống. Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, ta cũng đần cả người. Không nghĩ đến cô cô có thể bay lên không trung, phi tới trước mặt rồi ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng đáp đất.

Trước nay ta đâu biết võ công của cô cô xuất sắc đến vậy. Nàng chưa từng thể hiện, nếu không vì cứu ta chắc có lẽ định giấu cả đời.

Nghe mama trong cung nói, tiền triều có một vị nữ quan tên Lăng Nhất Diệp có võ công cao cường, rất mực tài hoa. Tiếc là nữ tử Đại Kỳ không có cách nào đường đường chính chính làm quan. Nên chỉ có cách làm ám vệ, trực tiếp được Hoàng gia quản lý, rất được Hoàng thượng nể trọng.

“Lăng Nhất Diệp đó chính là thủ lĩnh ám vệ, lại còn là thủ lĩnh ám vệ duy nhất. Thái hậu nương nương, trong cung này không có ai biết đâu, người đừng nói ra ngoài.”

Nghe có vẻ lợi hại quá. Ta nghĩ nếu nữ tử có thể làm quan, cô cô nhất định sẽ là một nữ quan tài giỏi.

Mama đó dặn dò ta kỹ càng, ta nghiêm chỉnh gật gật đầu, vỗ vỗ ngực, sau đó ngoảnh mặt là quay phắt đi hỏi cô cô

“Cô cô, Ảnh vệ là cái gì? Lăng Nhất Diệp là ai?”

Cô cô nhướn mày. Nàng không hỏi ta là ai đã nói, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của ta.

Chỉ là ngày thứ 2 không thấy lão mama đó đâu nữa.Ta len lén đi hỏi, cung nữ đều không dám trả lời, chỉ thống nhất trả lời bà đã về quê dưỡng lão rồi.

Ta cũng không ngốc, cô cô không muốn ta nghe ngóng mấy chuyện này.

Ngoài hoàng thượng hoàng hậu, nàng là người thân nhất của ta. Những người thân và cha nương nhà họ Trác ta chỉ gặp vài lần ở yến tiệc không quá quen thuộc. Họ kích động gọi ta thái hậu, bộ dạng rất tự hào.

Người cha râu dài ăn mặc lấp lánh vàng bạc đó dặn dò ta “Trác Anh à, con nhất định phải ngồi vững cái ghế Thái hậu, giữ được vinh hoa trăm năm cho nhà họ Trác, chuyện này chỉ dựa vào con thôi đó.”

Ta nghe có hiểu đâu,mỗi lần như thế đều ngáp thật to, buồn ngủ muốn trếc. Ta chỉ biết Hoàng đế Hoàng hậu đối tốt với ta, cô cô cũng là người ta thích nhất.

Chuyện ảnh vệ nàng không nói cũng là vì muốn tốt cho ta.

Ta chỉ là một đứa trẻ, vài ngày sau đã quên sạch sẽ mọi chuyện.

Ngự Thiện Phòng gần đây mới có một đầu bếp đến từ Thành Tây, làm bánh rán siêu ngon. Ta tranh với Thái Tử mấy lần, ồn ào đến đỏ mặt tía tai, sau này hắn bị ép phải hiếu thuận, đưa đầu bếp đó đến Từ Khang Cung.

Gần đây cô cô rất bận, không thấy bóng dáng đâu cả. Đế Hậu cũng rất bận, nghe nói có vương gia nào của tiền triều luôn chọc giận Hoàng đế, nên ta cũng bị chọc tức theo.

Để dỗ cho Hoàng đế vui vẻ, ta đặc biệt tặng Hoàng đế con búp bê vải yêu thích, đó là món quà năm sinh nhật 8 tuổi Thanh Dao tặng ta.

Ta ôm con búp bê đó nằm ngủ lúc nào cũng ngủ rất say.

Thay vì đi an ủi Hoàng đế, các tiểu cung nữ dạy ta chơi đan dây. Ta ngồi trên hành lang mưa xuân nho nhỏ hắt lên mặt thật là mát mẻ.

Chỉ trừ mỗi Tiêu Ngô ngày ngày trêu chọc, những ngày tháng trong cung đều rất vui vẻ.

Tiêu Ngô rất không biết lớn nhỏ, luôn gọi trực tiếp tên ta. Thông thường hay gọi ta “A Anh”, khi tức giận sẽ gọi “Trác Anh”

Hắn trêu ta, ta cũng có chiêu của mình. Lúc hắn lại giật tóc ta,ta liền đi đến cung của Hoàng Hậu, ôm chặt chân của nàng khóc lóc ầm ĩ kiện cáo.

“Thanh Dao, con của ngươi ăn hϊếp ta.”

Trong phòng đầy tiếng cười nhẹ, sau đó Hoang Hậu không còn cách nào khác phải bế ta lên, sai cung nhân đi rửa mặt lau mũi cho ta, rồi sờ gương mặt ta cười ngốc “Thái Hậu ngoan nào, không khóc nhé.”