Chương 69: Phiên ngoại

Yêu vương trẻ tuổi cũng không rời đi cùng Côn Lôn.

Tâm lý phòng bị sâu sắc khiến cho nàng dù lần đầu nhìn thấy người trước mắt này có tín nhiệm không rõ nguyên nhân nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cự tuyệt. Nàng nhìn bàn tay Côn Lôn vươn đến — chỉ cách một bước, lại cảnh giác lui lại một bước, trong ánh mắt rõ ràng viết "ta không đi theo ngươi".

Côn Lôn liền ở lại Vạn Yêu Quật.

Sở Tỳ cảm thấy người này rất kỳ quái, vô luận bản thân đi nơi nào, mỗi lần quay đầu lại đều có thể thấy thân ảnh của nàng, nàng ấy cũng không giống như địch nhân trước đây nỗ lực lặng lẽ theo đuôi tùy thời cho nàng một kích trí mạng, chính là minh mục trương đảm đi theo nàng, cách không xa không gần, là cự ly rất an toàn, nhưng cuối cùng có thể khiến nàng chú ý đến, lại không đến mức quá xa xôi.

Như vậy càng thêm kỳ quái, nàng ấy làm sao biết cự ly an toàn của nàng là bao nhiêu.

Còn có nữ nhân kia, lớn lên không giống với những người khác, Sở Tỳ ngưỡng mặt nằm trên một gốc cây đại thụ, trong miệng ngậm một khối thịt máu tươi nhễ nhại nàng vừa săn được, có thể nói là nhã nhặn cắn xé, lại nghĩ nàng ấy sạch sẽ đến quá phận rồi.

Sau đó nàng vô thức nhìn thanh y nữ nhân đứng cách đó không xa, thịt trong miệng rơi trên mặt đất, dính đầy bụi. Nàng dùng tay áo lau miệng, nghiêng đầu, chỉ để lại cho Côn Lôn một cái ót.

Côn Lôn cười rộ lên.

Nàng cười đến rất yên tĩnh, giống như tuyết, đôi mắt khẽ cong, một chút âm thanh cũng không có.

Nhưng Sở Tỳ chính là biết nàng đang cười, quẫn bách, không chỉ để lại một cái ót, thẳng thắn đưa lưng về phía người ta.

Côn Lôn cũng không nóng nảy, ở nơi nào đối với nàng mà nói đều là như nhau, huống hồ, có thể nhìn thấy Sở Tỳ lúc còn là thiếu nữ, là một việc đáng chờ mong mỗi ngày thức dậy. Nàng tựa hồ vẫn chưa phát dục, khuôn mặt nho nhỏ, vô cùng mịn màng, tóc dài luôn dùng một sợi dây đỏ bó buộc, cái trán trơn bóng, khuôn mặt có vẻ càng thêm thon dài. Nhưng màu da lại trắng quá mức, ánh dương quang chiếu vào giống như trong suốt, cộng thêm đôi mắt kim sắc tinh xảo xinh đẹp vô cùng.

Sau đó thiếu nữ cứ như vậy ngủ ở trên cây, ngực hơi phập phồng.

Côn Lôn nhẹ nhàng tiến đến, đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn nàng, Sở Tỳ vẫn không tỉnh, không biết là giả vờ hay là thật sự, Côn Lôn dùng chút pháp thuật, không hề sợ hãi mà bế nàng xuống, cẩn cẩn dực dực ôm vào trong lòng.

Lúc chân chính va chạm vào da thịt ấm áp, nàng không thể nói rõ là có cảm giác gì. Dường như l*иg ngực vẫn trống rỗng đột nhiên trướng đến tràn đầy, dẫn phát một loại xung động muốn rơi lệ.

Kỳ quái là trên người Sở Tỳ không có mùi máu tươi, mà chỉ có một cổ hương khí gần như thanh khiết, còn là vị đạo thuộc về thiếu nữ.

Vương điện còn đang xây dựng, buổi tối Sở Tỳ đều là giống như trước đây tùy tiện tìm một khối đá lớn mà ngủ, Côn Lôn không biết hẳn là nên bế nàng đến nơi nào, bất quá cho dù vương điện xây dựng xong rồi nàng đại khái cũng không muốn đưa người trở về.

Côn Lôn đứng ở tại chỗ trầm tư chốc lát, quyết định chỗ nào cũng không đi nữa, cứ ở tại chỗ này.

Trong túi trữ vật có rất nhiều những thứ còn lại từ trước đây, những thứ khác không nói, hồ cừu vẫn có rất nhiều, nàng một mạch lấy ra bốn năm kiện, hào phóng không đau lòng tầng tầng trải trên mặt đất, làm một cái nhuyễn tháp giản dị, nàng cũng không đành lòng buông thiếu nữ trong lòng mình ra.

Dù sao một khi buông ra, không biết đến lúc nào mới có thể ôm nữa…

Sau đó nàng suy nghĩ một biện pháp tự cho là rất cơ trí, bản thân cùng Sở Tỳ nằm xuống, sau đó một cánh tay luồn qua cổ nàng, nghiêng người nằm bên cạnh nàng, như vậy vẫn có thể đem người ôm ở trong lòng, còn có thể gần gũi ngửi được hương thơm trên người nàng.

Côn Lôn cảm thấy bản thân đại khái là điên rồi.

Nàng đã kiệt lực muốn đè nén tiếu ý, nhưng khóe môi vẫn nhịn không được mà khẽ cong, nguyện vọng lớn nhất trong nhân sinh đột nhiên thành hiện thực, giống như hài tử được kẹo, làm thế nào cũng không thể ức chế được mừng rỡ trong lòng.

Sở Tỳ không phải bị tay nàng lắc tỉnh, mà là bị rung động như có như không phía sau làm cho tỉnh.

"Ngươi tỉnh rồi?" Côn Lôn không rút tay về, tiếu ý trên mặt vẫn còn đó.

Sở Tỳ: "…."

Người này hơn phân nửa là có bệnh. Mệt nàng vừa rồi còn sinh ra một chút hảo cảm đối với nàng ấy.

Nàng trầm mặc từ hồ cừu đứng lên, ngón cái cọ một chút trên lông hồ ly mềm nhẵn, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Côn Lôn tiếp tục theo đuôi.

Cho đến vương điện xây xong, hai người cũng không nói bao nhiêu câu, Sở Tỳ cũng không bất cẩn ngủ quên nữa, chỉ là chậm rãi giảm thiểu số lần ăn thứ gì đó, cũng không xem những thứ đó như quà vặt, trong tay tùy thời chuẩn bị vài khối.

"Vị này…." Yêu thị hoàn toàn không biết nên xưng hô thế nào, chỉ hàm hồ đại khái nói: "Vương mời ngài đến."

"Nàng còn đang ở tẩm cung?"

"Đúng vậy."

Đây là lần đầu tiên Sở Tỳ chủ động tìm nàng, yêu thị vẫn chưa phản ứng kịp, người trước mắt đã không thấy tăm hơi nữa.

"Ngươi tìm ta?" Côn Lôn đến, cư nhiên trở nên rụt rè.

Sở Tỳ nói thẳng: "Thứ lần trước ngươi trải trên mặt đất, có còn hay không?"

"Ngươi nói hồ cừu sao?" Côn Lôn lập tức lấy ra một kiện, đôi mắt Sở Tỳ nhất thời sáng lên, đưa tay muốn lấy, tay Côn Lôn lại rụt trở về , Sở Tỳ tiến lên một bước, răng nanh lộ ra, nhe răng nhếch miệng nhìn nàng.

Rất có ý tứ ngươi không đưa nàng sẽ đến cướp.

"Vẫn luôn không thể vô cớ cho ngươi đi, đáp ứng ta một điều kiện, muốn bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu, còn có thứ càng đẹp mắt."

Ánh mắt Sở Tỳ lạnh xuống: "Còn không có người nào dám nói điều kiện với bản vương."

"Hiện tại không phải có rồi sao?" Côn Lôn tuyệt không sợ nàng, Sở Tỳ vẫn chưa nẩy nở, hẳn là… Hiện nay… Tạm thời còn không đánh lại nàng đi? Hơn nữa nàng nắm chắc Sở Tỳ sẽ không làm gì nàng.

Nhưng sau một khắc hiện thực đã hung hăng tát vào mặt nàng một cái.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Tỳ đã không chút khách khí mà chồm đến, một ngụm ngậm lấy cổ nàng, răng nanh cắn xuống phía dưới.

Côn Lôn: "…."

Có hơi đau.

Sở Tỳ uy hϊếp nói: "Ngươi có đưa ta hay không? Bằng không ta sẽ cắn đứt cổ của ngươi."

Để cho thấy nàng thực sự sẽ làm ra loại chuyện này, răng nanh cắm sâu vào trong, đầu lưỡi liếʍ qua vết thương mới mẻ, máu theo cổ họng của nàng mà nuốt vào.

Côn Lôn không thể ức chế run lên một chút, đem người trên người trên người mình túm xuống: "Cho ngươi còn không được sao?"

Sở Tỳ quen tính liếʍ liếʍ máu dính trên môi, đắc ý dào dạt vươn tay, Côn Lôn liền cho nàng một kiện, Sở Tỳ tiếp tục đưa tay, Côn Lôn lại nàng nàng một kiện nữa, tay nàng vẫn đang vươn ra.

Côn Lôn: "Uy, làm người không thể lòng tham không đáy."

Sở Tỳ vô vị nhún vai: "Ta là yêu, cũng không phải người."

"Vậy làm yêu cũng không thể lòng tham không đáy a."

"Có tin ta cắn đứt cổ của ngươi hay không?" Sở Tỳ cười với nàng, liệt ra một ngụm tiểu răng nanh vẫn chưa thu hồi.

"Tốt, vậy ngươi đến cắn a."

Sở Tỳ hồ nghi nhìn nàng, vẫn là nghĩa vô phản cố cắn ra, kết quả tiểu bạch nha thiếu chút nữa bị gãy một cái, lần này đổi thành Côn Lôn đắc ý dào dạt: "Quên nói với ngươi, ta nguyên hình là một tảng đá."

Nàng ước lượng, cười ha ha nói: "Một khối đá lớn cứng rắn."

Sở Tỳ không cam lòng châm chọc nói: "Ấu trĩ." Đồng thời gắt gao đem hai kiện hồ cừu đã tới tay ôm ở trong lòng.

Côn Lôn hiển nhiên thấy được, dụ dỗ nói: "Thế nào? Chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, muốn cái gì ta đều cho ngươi."

"Muốn ngươi ngươi cũng cho sao?" Sở Tỳ ôm hồ cừu, tức giận hỏi ngược lại.

Hai người đồng thời sững sốt.

Côn Lôn hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh như thường nói: "Cho a, vì sao không cho?"

Sở Tỳ xoay mặt đi, nói tránh đi: "Điều kiện gì, ngươi trước tiên nói ta nghe một chút đi."

"Điều kiện chính là…."

Sở Tỳ vẫn chưa phản ứng kịp, liền bị một đôi tay ôm lấy, sau đó lọt vào l*иg ngực ấm áp, giọng nói của nữ nhân từ đỉnh đầu truyền đến, ôn hòa vô cùng: "Ta muốn ôm ngươi một cái."

Sở Tỳ lại giống như chim sợ cành cong mà tránh né, bị Côn Lôn đè lại: "Ngươi không muốn những thứ đẹp mắt nữa sao?"

Sở Tỳ trầm mặc oa trong lòng nàng, đột ngột lên tiếng: "Ta bẩn, ngươi không nên ôm ta."

Côn Lôn ngạc nhiên buông người ra, hỏi: "Vì sao? Ngươi là sạch sẽ nhất ở đây rồi, ăn mặc trắng sạch, khuôn mặt cũng sạch sẽ."

"Không phải như vậy." Sở Tỳ mặt không biểu tình nói: "Ta giống như chúng, ngươi không giống bọn ta."

"Có cái gì không giống, đơn giản chính là ngươi sinh trưởng ở chỗ này mà thôi, ta đây hiện tại cũng ở chỗ này, qua mấy nghìn năm mấy vạn năm chẳng phải là cũng ô uế? Ta lập tức đi tìm một yêu vật về ăn." Nàng muốn chạy đi.

Sở Tỳ kéo nàng, vội nói: "Ta không phải ý này."

"Vậy ngươi có ý gì?"

Sở Tỳ nghẹn lời, chỉ đành tiếp tục trầm mặc, nghiêm mặt nói: "Không có ý gì, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó."

"Ta muốn ôm ngươi."

"Ngươi! Ngươi tùy ý đi, đừng quên vật trao đổi cho ta!"

"Như vậy đi, ta ôm ngươi một lần thì cho ngươi một kiện hồ cừu, mỗi ba lần ôm, a không, bốn lần, thì cho ngươi một kiện triều vân cẩm thêu ngân long ti, thế nào?"

Sở Tỳ ở trong lòng nàng trợn trắng mắt, dĩ nhiên bạch nhãn mới vừa trợn được một nửa đã bị y phục trong tay Côn Lôn chói mờ mắt.

Nàng chính là thích những thứ chiếu sáng!

Vì vậy một nửa bạch nhãn lại lộn trở lại, sâu sắc phản tỉnh đối với việc để du͙© vọиɠ đối với những thứ chiếu sáng bán đứng bản thân.

Trong Vạn Yêu Quật rất nhiều năm đều là tinh không vạn lí.

Sở Tỳ không cao lớn, vẫn duy trì dáng vẻ một trăm năm trước đây lúc Côn Lôn mới gặp gỡ nàng, điều này càng khiến Côn Lôn tin tưởng phán đoán trước đó của mình, nàng ở Vạn Yêu Quật không biết bao nhiêu năm mới có dáng vẻ trưởng thành, nói không chừng một vạn năm căn bản không cách nào lớn lên.

Những thứ trong trữ vật pháp bảo của nàng trăm năm nay gần như đều bị Sở Tỳ cướp đoạt đi, hiện tại đang vắt hết óc suy nghĩ nên dùng cái gì đến trao đổi một cái ôm.

Sở Tỳ thực sự là càng lúc càng giảo hoạt, ngay cả lúc bước đi cố ý ngã vào trong lòng nàng cũng phải tính là một lần, Côn Lôn căn bản không phải là đối thủ của nàng. Lúc này Sở Tỳ đang nằm bên cạnh nàng nhắm mắt dưỡng thần, dưới thân kê vài tầng hồ cừu đã từng thuộc về nàng.

"Hòn đá nhỏ."

"A?" Côn Lôn cũng không biết Sở Tỳ là thế nào lấy biệt hiệu này, dù sao thì một khi gọi như vậy chứng tỏ nàng hiện tại tâm tình tốt.

Sở Tỳ quay sang, giảo hoạt cười: "Có phải ngươi không còn thứ gì có thể trao đổi với ta nữa."

"Ân."

"Còn có một thứ."

"Cái gì?"

"Chính ngươi." Sở Tỳ dán đến gần, môi nhẹ nhàng hôn một cái trên trán Côn Lôn: "Từ giờ trở đi, ngươi cũng là của ta rồi."

Sở Tỳ bất mãn oán giận nói: "Đồ vật của ngươi cũng quá nhiều đi, ta đợi đã lâu rồi."

Ánh mắt Côn Lôn sáng quắc nhìn nàng: "Không phải ta đã từng nói với ngươi, ngươi muốn ta, ta cũng sẽ cho ngươi."

"Khi đó ta còn không muốn ngươi, ta chỉ muốn cắn ngươi!"

"Được được, vậy từ giờ trở đi, ngươi mỗi hôn ta một lần sẽ đưa ta một kiện hồ cừu, mỗi bốn lần sẽ đưa ta một kiện triều vân cẩm ngân long ti, thế nào?"

"Không thể được. Những thứ đã đến trên tay ta, sẽ không có đạo lý trả lại, người cũng vậy."

Từ đó, khí trời trong Vạn Yêu Quật ngày ngày diễm dương cao chiếu, chỉ thỉnh thoảng âm u có mưa Bởi vì — vương của bọn họ, một nghìn năm trôi qua, chỉ cao thêm một ngón tay mà thôi.