"Ngươi biết vì sao Cổ không cho Kinh Mặc cùng với ngươi sao?"
Sở Tỳ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thần sắc trở nên vi diệu.
Côn Lôn vội hỏi: "Ta nói chính là nghĩa trên mặt chữ, cùng một chỗ, chính là không cho ngươi cùng hắn ở bên nhau."
"Ta cái gì cũng chưa từng nói."
Hai người nhiều ngày đến nay lần đầu tiên sóng vai mà đi, Côn Lôn có thể đi được rất chậm, lúc này lại đơn giản ngừng lại, nhân cơ hội nắm tay Sở Tỳ, Sở Tỳ nhìn xung quanh, làm bộ căn bản không biết chuyện này.
"Đó là bởi vì Cổ cùng Nữ Oa Phục Hy từng có quen biết."
Sở Tỳ mặc cho nàng nắm tay, lần đầu tiên không biểu hiện ra rõ ràng cự tuyệt.
Ngón tay nàng được một tấc lại muốn tiến một thước vuốt ve lưng bàn tay mềm nhẵn của Sở Tỳ, tựa hồ làm nũng ôn nhuyễn nói: "Sao ngươi cũng không hỏi ta sau đó thì sao?"
Sở Tỳ: "Ân?"
Hiển nhiên vẫn còn tức giận, Côn Lôn cũng đoán được, bất quá nàng ấy có thể nói chuyện với nàng như vậy nàng đã rất thỏa mãn rồi, vì vậy rất hài lòng đáp: "Bởi vì Phục Hy cùng Nữ Oa là huynh muội, cho nên Cổ không thích huynh muội các ngươi ở bên nhau, có phải rất sai lầm hay không?"
Sở Tỳ: "…."
"Không buồn cười sao?"
Sở Tỳ: "…."
Côn Lôn lắc lắc tay nàng, cố chấp hỏi: "Không buồn cười sao?"
Khóe mắt Sở Tỳ cực nhanh khẽ cong, nhưng độ cong cũng nhanh chóng biến mất, bình bình đạm đạm nói: "Không."
"Vậy cũng không sao cả."
Côn Lôn nhích gần nàng một chút, như vậy cũng rất tốt rồi.
Một tháng kế tiếp, hai người một mực ở nhân gian dẹp loạn mãnh thú, có Sở Tỳ trên cơ bản không cần tốn nhiều sức, một lần đi khắp Cửu Châu của nhân gian, bình loạn bảy tám phần, chỉ là trong quá trình này Sở Tỳ trở về Vạn Yêu Quật một chuyến, mang thần tủy lấy được giao cho Kinh Mặc, bảo hắn đưa cho Cổ ở Chung Sơn, Chu Yếm Thần Quân của Tiểu Thứ Sơn, thần long của Bất Chu Sơn.
Kinh Mặc vừa nghe phụ thân được cứu rồi, chốc lát cũng không chậm trễ mà rời đi, còn cam đoan với Sở Tỳ hắn đưa đồ xong sẽ lập tức trở về.
Sở Tỳ chỉ là cười, môi khẽ cong rồi đến mắt, rồi đến mi, đôi mắt sáng đến mơ hồ có thủy quang, một nụ cười rất động nhân.
Ngày đó nếu như Kinh Mặc quay đầu lại, sẽ thấy Sở Tỳ một mực đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn.
Nhưng mà, đáng tiếc không thể gặp lại nữa.
Một tháng sau, hai người trở lại Vạn Yêu Quật, trước mặt hiện lên một đạo hồng quang, thiếu chút nữa cắt đứt một lọn tóc của Sở Tỳ, không đợi nàng tức giận, Liên đã vội vã hóa thành hình người, vội vã giải thích: "Là A Ương đang đuổi theo ta, ta phải chạy trốn."
Sở Tỳ hỏi: "Ngươi lại làm gì nàng nữa rồi?"
" Chính là tối qua bò lên trên giường của nàng." Liên hiển nhiên không biết xấu hổ là vật gì, còn khoe khoang, cười hắc hắc nói: "Chiếm một chút tiện nghi."
Sở Tỳ thật dài 'nga' một tiếng, lời nói không sợ hãi chết người không bỏ qua: "Ngủ?"
Côn Lôn: "…."
Liên chỉ vào nàng, ngón tay run rẩy a run rẩy a, không lời nào chống đỡ, hoàn toàn khuất phục.
"Còn không có." Chút tự đắc của nàng đã sớm bị một câu nói của Sở Tỳ đánh đổ, hơi có chút ủ rũ nói.
"Tiếp tục cố gắng!" Sở Tỳ vỗ vỗ vai nàng, trấn an: "Ngươi không phải còn sống sao? Chỉ cần sống, thì sẽ có cơ hội."
Liên thốt ra: "Vậy còn ngươi?"
Côn Lôn thính tai nghe thấy, mẫn cảm hỏi: "Cái gì?"
Sở Tỳ tối tăm liếc Liên một cái, Liên phản ứng cực nhanh, đem câu trên sửa thành: "A Ương tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi dĩ nhiên lại nói như thế, ta và ngươi không giống nhau, nàng mỗi ngày đều muốn gϊếŧ ta, còn nói muốn câu hồn ta tỏa vào trong kiếm."
"Kiếm mẻ bà bà nhà ngươi!"
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát, Liên bỏ chạy.
Sở Tỳ lôi kéo Côn Lôn né qua một bên, để hung thần không hề bị cản trở mà đuổi theo gϊếŧ Liên, ai biết Khương Ương chạy thật xa, đột nhiên 'ôi chao' một tiếng, như một trận gió thổi trở về.
Nàng nhìn Sở Tỳ một chút, kế tiếp nhìn Côn Lôn một chút, ngay sau đó nhìn thấy các nàng nắm tay, cả người đều mất trật tự, tóc dài bị nàng dùng hai tay vò rối như lông gà, vô cùng ngay thẳng hơn nữa loạn thất bát tao hỏi: "Đây là, hòa hảo rồi?"
Côn Lôn không dám trả lời, nhìn về phía Sở Tỳ, Sở Tỳ liền gật đầu.
Côn Lôn cũng theo đó gật đầu.
Khương Ương: "Làm sao có thể? Với tính cách của vương, chết cũng không có khả năng tha thứ, vương có phải ngươi đang mưu tính việc khác hay không?"
Sở Tỳ: "…."
Nàng sớm muộn gì cũng bị sự ngay thẳng của hài tử ngốc này bán đi.
Côn Lôn đột nhiên nắm tay nàng chặt hơn vài phần.
"A Ương, ngươi là đuổi không kịp ta rồi sao? Ta đã nói rắn ngốc chất phác, ngươi còn không tin."
Khương Ương bị khıêυ khí©h, lại nghĩ đến cặn bã Liên kia, cũng không quan tâm Sở Tỳ bên này nữa, chào hỏi một tiếng liền tiếp tục quát lên đuổi theo kiếm mẻ.
Côn Lôn cân nhắc ngữ khí một chút, mới nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có việc gạt ta?"
Sở Tỳ buông tay nàng ra, đi đến trong điện, âm thầm thở dài , miễn cưỡng đè nén tức giận đang cuộn trào mãnh liệt, chẳng phải băng lãnh nói: "Không."
"Sở….."
"Ta nói không có thì không có! Không nên hỏi lại nữa được không!" Nàng hướng Côn Lôn rống lớn, trong nháy mắt hồi phục lại tinh thần, vài bước tiến lên đem người kéo vào trong lòng, vỗ lưng nàng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta lại không khống chế được rồi."
"Không sao cả." Côn Lôn vươn cánh tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói.
"Côn Lôn…."
"Ân?"
"Không, không có gì."
"Côn Lôn…"
"Ân?"
"Ngươi ôm ta một hồi." Chỉ một lần cuối cùng.
"Được."
Sở Tỳ dường như vĩnh viễn vội vàng không để yên, trước đây nàng cũng không vội vàng như vậy. Vào đêm, Côn Lôn mới nhìn thấy nàng khoác sương lạnh vào phòng, cửa phòng đóng lại, hồ cừu được cởi ra đặt sang một bên, Sở Tỳ vào cửa liên chui vào trong chăn, hai tay ôm lấy thắt lưng Côn Lôn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười.
Giống như lúc nàng còn là hài tử, ở Côn Lôn Sơn, cũng thường ôm Côn Lôn ngủ như vậy, đôi mắt trong suốt.
Đôi mắt nàng hiện tại đã duy trì kim sắc đáng kể, điều này làm cho nàng thoạt nhìn lạnh lùng hơn trước đây, nhưng cười rộ lên vẫn là mềm mại khả ái như vậy.
Côn Lôn không có buồn ngủ, Sở Tỳ cũng không buồn ngủ.
Bên ngoài côn trùng kêu vang lúc có lúc không, mặt trăng nhô lên cao, điều này chứng tỏ tâm tình của Sở Tỳ hiện tại không sai.
"Uy, Côn Lôn."
"Ân?"
Sở Tỳ mở to mắt nhìn nàng trong bóng tối: "Chúng ta đêm nay không ngủ có được hay không?"
Côn Lôn rụt rè gật đầu một cái, sau đó có chút không rụt rè cởi trung y của mình, lúc này cũng không quan tâm đến rụt rè nữa.
Ai biết Sở Tỳ đè tay nàng lại, nói: "Ai? Ta là nói muốn cùng ngươi nói một chút chuyện, ngươi lại nghĩ cái gì."
Côn Lôn đỏ mặt.
"Bất quá cũng không sao, nếu ngươi muốn ta cũng có thể…." Sở Tỳ gần kề bên tai nàng, khuôn mặt Côn Lôn bỗng nhiên đỏ bừng, vô thức nghiêng đầu sang một bên, được Sở Tỳ vươn tay chế trụ một bên gương mặt, dày đặc những nụ hôn rơi xuống.
Sở Tỳ đối với loại chuyện này cho đến bây giờ đều rất có kiên trì!" Côn Lôn là biết đến. Nhưng không có lần nào ôn nhu cùng…. Trong đầu nàng hiện ra một từ — khắc cốt ghi xương như lần này, ôn nhu môi lưỡi giao quấn thâm nhập, Sở Tỳ bỗng nhiên nâng tay che mắt Côn Lôn.
Côn Lôn cho rằng vẫn là giống như trước đây, nàng ấy thích ở thời gian vui thích che mắt nàng , lòng tràn đầy vui mừng, ngay cả côn trùng kêu bên ngoài đột nhiên dừng lại nàng cũng không có chú ý đến.
Sở Tỳ một tay sờ đến cổ áo của nàng lại chậm chạp không đi xuống, Côn Lôn lại xấu hổ minh mục trương đảm nhắc nhở nàng, chỉ đành thoáng nâng thắt lưng một chút, chỉ một chút như vậy đã đủ để Sở Tỳ phát hiện.
"Đừng nóng vội, đêm còn rất dài."
Để ta hảo hảo nhớ kỹ ngươi.
Tay nàng rốt cục dò vào trong y phục của Côn Lôn.
Liều chết triền miên.
Đêm nay rất dài, Côn Lôn không nhớ rõ bao nhiêu lần ngón chân hung hăng co quắp, đằng quấn thụ lách, cả người thoát lực, bám lấy vai nàng đạt được kɧoáı ©ảʍ, cũng không nhớ rõ ánh trăng đã lặn từ lúc nào, càng không nhớ rõ Sở Tỳ là lúc nào đứng dậy rời khỏi nàng.
Nàng nằm mộng, mộng thấy Sở Tỳ đứng ở vách núi, đối mặt nàng, thống khổ chất vấn nàng: "Côn Lôn, ngươi yêu rốt cục là ta? Hay là hồi ức của ngươi?"
Nàng không biết làm sao, đè l*иg ngực trống rỗng của mình, bản thân cũng trở nên mê man.
Sở Tỳ cũng không cho nàng cơ hội trả lời, không chút do dự thả người nhảy xuống vách núi.
Nàng lớn tiếng gào thét, thốt ra: "Là ngươi!"
Cũng theo đó nhảy xuống.
Cảm giác không trọng đáng sợ cuốn đi tất cả, hai chân nàng quẩy đạp trong không trung, kinh hồn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên đài một đài hoa sen lộ thiên, Sở Tỳ ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, ánh mắt xa cách: "Tỉnh."
Côn Lôn ngồi dậy, đè thắt lưng đau mỏi của bản thân, vô thức hỏi: "Đây là đâu…."
Lời của nàng đột nhiên im bặt.
— Đây là nơi bắt đầu cơn ác mộng bốn vạn năm trước.
Trong đầu nàng đột ngột vang lên câu nói hôm qua của Liên: Vậy còn ngươi?
Sau đó giọng nói của Côn Lôn bắt đầu run rẩy: "Không thể."
"Vì sao không thể? Ta muốn ngươi nói không thể là không thể sao?" Sở Tỳ mỏng lạnh kéo khóe môi, nói: "Tất cả bắt đầu từ nơi này, vốn nên kết thúc ở nơi này."
Côn Lôn bắt lấy cánh tay nàng, phun ra từng chữ: "Vô luận ngươi muốn làm chuyện gì, đều không thể."
Sở Tỳ thần sắc lãnh liệt: "Nhưng việc này ngươi có thể quyết định sao?"
Côn Lôn gấp đến độ muốn khóc: "Xem như ta cầu xin ngươi, ta cái gì cũng không cần, ngươi muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý, ta xin ngươi, ta cầu xin ngươi."
"Tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi yêu rốt cục là ta hay là hồi ức của ngươi? Ngươi đã không có tim nữa, không phải sao?"
Côn Lôn không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Là ngươi!"
"Ngươi dựa vào cái gì xác định? Con người còn có thể moi tim ra chứng minh, còn ngươi?"
"Ta…." Côn Lôn nghẹn lời, nàng hai tay hung hăng nắm chặt cánh tay Sở Tỳ, khớp xương nổi rõ, cường ngạnh nói: "Dù sao thì chính là không thể."
Gió núi thổi qua khuôn mặt của nàng, mi tâm của Sở Tỳ chưa từng nhíu một cái, trái lại thoải mái nở nụ cười: "Ngươi xem, ngươi cũng không xác định đi, bất quá ngươi rốt cuộc yêu là thứ gì, với ta mà nói, đều không quan trọng nữa."
Côn Lôn kinh hoảng phát hiện bản thân cư nhiên không thể cử động được.