Phong Tuấn là hậu duệ của Nữ Oa cùng Phục Hy, cho đến bây giờ tự xưng là rất cao quý, cũng có bản lĩnh tự ngạo.
Cho đến bây giờ thổ khắc thủy, trùng hợp hắn vừa lúc có thể thi triển pháp thuật thuộc thổ, lập tức xoay cánh tay dùng trường thương vẽ một vòng tròn trong không trung, cát đất cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ vòng tròn, sa long cùng thủy long giao quấn cùng một chỗ, một con tiếp một con, du lách quấn phục, rít gào chuyển động dưới đáy nước.
Côn Lôn hai tay mười ngón đan lại, ngón trỏ tương tiếp, ngón giữa chợt áp lên ngón trỏ, quát dẹp đường: "Binh!"
Dường như rải đậu thành binh, thủy long cuốn lấy sa long vỡ tan trong nước, biến thành thiên quân vạn mã, mỗi một con đều phi kiên chấp duệ, công kích về phía Phong Tuấn, tiếng gào rít nhất thời rung trời, Phong Tuấn ngây người một chút, dùng trường thương ném vào không trung, dùng pháp lực thôi động nó cấp tốc xoay tròn, một thanh ngân thương thật lớn ngưng tụ thành hình, quang mang chiếu sáng khắp đáy nước, Phong Tuấn hai ngón tay về phía trước, mệnh lệnh nói: "Đi."
Quang mang chói mắt trong khoảnh khắc xuyên thấu tầng tầng thiên la địa võng rậm rạp, người bị kẹt trong quang mang này tất sẽ tan thành mây khói, rất nhanh ánh sáng nuốt chửng cả nữ nhân thanh sam đối diện.
Trên mặt Phong Tuấn có tiếu ý nhẹ không thể phát giác.
Quang mang chậm rãi tán đi, Phong Tuấn gắt gao nhìn phương vị Côn Lôn đã đứng, không đợi hắn thấy rõ, liền truyền đến nhàn nhạt một tiếng: "Đấu."
Thân thể hắn đột nhiên bị sóng nước cuốn lên, cho dù có tị thủy châu vẫn là bị sặc mấy ngụm nước, rất có khí thế thái sơn áp đỉnh từ đỉnh đầu của hắn thẳng tắp đè ép xuống, hai tay hắn vô thức nâng lên, đầu gối liền bị ép thấp một phần.
Côn Lôn thầm nghĩ: Quả nhiên là đã lâu chưa thấy qua thứ gì sáng chói, thiếu chút nữa không phản ứng kịp. Không đánh nhau với người khác tay cũng cứng rồi. Aiz.
Phong Tuấn cắn răng kêu lên: "Liên tiểu thư, giúp ta một chút."
Khí tức nóng rực phía sau Côn Lôn chớp mắt đến gần, Côn Lôn hiểm hiểm né tránh, đối thủ ngoài dự đoán hiển nhiên khiến nàng bất ngờ, còn không quên nhìn thoáng qua Khương Ương đang ở sâu dưới đáy nước, tuy rằng Khương Ương cũng không thể thu được ánh mắt của nàng.
Dần mão thuộc mộc, mộc sinh hỏa. Liên bản tính thuộc hỏa vào lúc này như cá gặp nước, trên trường kiếm của nàng dấy lên hừng hực liệt hỏa, ở đáy nước trái lại càng cháy càng thịnh, nàng vung tay lên, hỏa diễm hồng sắc cuồng dã một đường cháy đến trước mặt, thẳng bức Côn Lôn.
Côn Lôn cắn môi, bất đắc dĩ bất đắc dĩ thu hồi thái sơn trên người Phong Tuấn, tay áo bay lượn, trước mặt hình thành một đạo bình trướng tùy ý ngăn trở hỏa diễm.
Khương Ương coi như là thấy không rõ biểu tình cũng biết là Liên đang phá rối, trong lòng quả thực có cả suy nghĩ muốn xé vụn người nàng ấy, mệt nàng hôm nay còn cảm thấy người này có chút tốt đẹp, mà hiện tại từng chút từng chút lập tức bắn trở về nguyên hình.
Khương Ương căm giận vỗ một chưởng lên xiềng xích, nhưng một chút cũng không suy suyễn, lúc này nàng cái gì đều làm không được, vương lại không ở đây, không biết nghe ai phân phó, thẳng thắn một chưởng tiếp một chưởng không ngừng chụp trên xiềng xích.
Phong Tuấn: "Giờ mẹo sắp qua, Liên tiểu thư, ngươi ngăn trở một chút, ta đi gia cố mắt trận."
Côn Lôn nhìn quang châu sắp biến sắc trên đỉnh tháp một chút, vội vàng đuổi theo Phong Tuấn, trường kiếm lạnh lùng hoành ngang chặn lối đi. Liên mi mục thanh đạm, con ngươi nghiêng thiển lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, Côn Lôn thất thần: "Ngươi…"
Liên nghiêng đầu, kéo môi nhẹ nhàng cười, trường kiếm không chút lưu tình mà nhắm vào cổ nàng.
Côn Lôn chật vật tránh thoát, bị cắt đứt một lọn tóc.
Sở Tỳ vẫn chưa xuất hiện, Côn Lôn cảm thấy sai rồi, nhìn thoáng qua xa xa nơi nàng đang ẩn thân, không biết khi nào phủ binh của thành chủ phủ đã vây quanh nơi đó, Sở Tỳ đang cùng người giằng co, dẫn đầu rõ ràng là một gã nam tử trẻ tuổi cẩm y hoa cừu, theo cách nói của Khương Ương là yêu trong yêu khí, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì.
Nam tử kia ngả ngớn nói: "Yêu vương đại giá, không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính: "
Nói xong vô cùng không thành ý, vô cùng có lệ.
Côn Lôn đối với giọng nói này có chút quen tai, trong đầu nhớ lại giọng nói khó nghe không lâu trước đó trong phòng, trong lòng nói: Đây là đại công tử dâʍ ɖu͙© kia đi.
Nàng hiển nhiên còn không phản ứng kịp đối với việc tin tức Sở Tỳ tái thế bị tiết lộ và vì sao lại bị lộ, chỉ là rất nhanh đã buông tha việc tiếp tục cùng Liên tranh đấu và phá hủy mắt trận, chạy vội tới trước người Sở Tỳ, vô cùng dĩ nhiên mà đem người chắn phía sau.
Sở Tỳ vẫn chưa kịp nói, thẳng thắn đứng sau lưng Côn Lôn, không nói.
— khó có được cũng hưởng thụ một chút tư vị được bảo vệ.
Nàng bĩu môi, không hưởng thụ cũng không có cách nào, những người ở đây nàng tối đa là có thể đánh qua đại công tử, bằng không cũng sẽ không trước hết để Côn Lôn một mình đi ra ngoài đấu với Phong Tuấn.
Đại công tử lay động chiết phiến, chỉ vào Côn Lôn nói: "Ngươi là người phương nào?"
Trong nháy mắt lại nở nụ cười, tấm tắc than thở: "Mặc kệ ngươi là người phương nào, tóm lại là một mỹ nhân, bản công tử nam nữ thông ăn, ngươi sao, không bằng…."
"Bốp" một tiếng tát tay thanh thúy vang lên.
Không ai thấy Sở Tỳ động thủ thế nào, bóng người chợt lóe,ảnh như quỷ mỵ, ngay trên mặt đại công tử giáng một cái tát, nàng nói: "Quản tốt miệng mình đi, ta muốn mạng của ngươi."
Nếu đặt ở trước đây, từ lúc hắn nói chữ đầu tiên cũng đã là một cổ thi thể rồi.
Côn Lôn thoáng nhìn khuôn mặt không biểu tình của nàng, dĩ nhiên nở nụ cười.
Sở Tỳ: "Ngươi dĩ nhiên còn có tâm tình cười? Hắn khinh thường ngươi."
Côn Lôn lắc đầu, vẫn là cười. Đến lúc Sở Tỳ liếc xéo nàng, nàng mới nói: "Trong lòng ta vui mừng, chẳng lẽ không cho cười sao? Ngươi đã tức giận, ta đây sẽ gϊếŧ hắn có được hay không?"
Nàng nói khinh phiêu phiêu, giống như gϊếŧ một người không hề có phân lượng, Sở Tỳ thật là không quá tin tưởng, Côn Lôn ngay cả gà cũng không gϊếŧ, thế nào sẽ gϊếŧ người?
" Ta đây làm cho ngươi xem." Côn Lôn nói.
Nàng thu hồi ngón trỏ, ngón giữa mở rộng tương tiếp, kết nội sư tử ấn, nói: "Giả."
Trong nước bỗng nhiên dấy lên xoáy nước, Côn Lôn tiếp tục thì thầm: "Ta tên Côn Lôn, triệu Thập Vạn Đại Sơn, nghe ta hiệu lệnh."
Côn Lôn là không có vũ khí, nàng cũng không dụng binh khí, binh khí của nàng chính là nàng, sơn tức là nàng, nàng tức là sơn, lúc Thập Vạn Đại Sơn áp đến, toàn bộ bầu trời đều bị mây đen che phủ.
Đại công tử kêu lên: "Phụ thân!"
Rốt cục quấy nhiễu đến Lang Vương Vân Nham đang đứng ngoài cuộc, Vân Nham dẫn tất cả phủ binh chạy tới, đem nơi đây bao quanh. Xa có Liên nhìn chằm chằm, gần có Lang Vương, Thập Vạn Đại Sơn toàn bộ nằm trong tay Côn Lôn.
Nàng nhìn Phong Tuấn sắp hoàn thành việc bài bố lại trận pháp , lại xem Sở Tỳ đứng sau lưng nàng, một chút không đành lòng vừa dâng lên nhất thời biến mất, núi lớn trong tay nàng kịch liệt bành trướng, hướng phía phủ binh thành chủ phủ mà đè ép, đồng thời cả người như mũi tiễn rời dây cung bắn về phía bảo tháp chín tầng ở trung ương trận pháp.
Núi lớn nghiền áp mà qua, máu tươi nhiễm đỏ thuỷ vực, nội đan rơi lả tả khắp nơi, như tinh tú lúc ban đêm ngẩng đầu nhìn đến tinh không.
Theo động tác của Côn Lôn, núi lớn phía sau nàng cũng vô cùng cường hãn mà cuốn đến, muốn đập vỡ bảo tháp, Liên ngũ chỉ thành trảo, trường kiếm rực lửa ở trong tay một lần nữa ngưng tụ thành hình, vung tay lên liền đem thế công của núi lớn ngăn trở.
" Đối thủ của ngươi là ta!" Liên vẫn chưa kịp phản ứng, quần áo trên vai liền bị lột bỏ nửa mảnh, bờ vai tuyết trắng quang lỏa lộ ra.
Sở Tỳ cầm trong tay một cây trường kích sắc bén, đang đường hoàng nhìn nàng: "Đến a!"
Luận pháp lực nàng tạm thời không thắng được Liên, nhưng luận thân pháp, làm tổ tông của nàng còn dư dả! Sở Tỳ hiện nay muốn làm chính là giúp Côn Lôn kéo dài thời gian, còn có…
Khương Ương tử thủ với tín niệm "Không thể ra, ra là phải giúp Phong Tuấn" ở đáy nước kiên nhẫn vỗ xiềng xích không chút sứt mẻ, dù cho bên ngoài đánh đến kinh thiên động địa nàng cũng chỉ có thể làm bộ làm hết phận sự trông chừng xiềng xích không đi xen vào, một khắc nhìn thấy Sở Tỳ nàng gần như muốn lệ nóng doanh tròng.
Sở Tỳ kéo Liên trầm xuống, hướng Khương Ương ý bảo nàng đến.
Mặt trên đã là một mảnh hỗn độn phiên giang đảo hải, Khương Ương thả người biến thành Tu Xà khổng lồ, giương miệng khổng lồ cắn về phía Côn Lôn, vừa lúc giải vây cho Phong Tuấn, Côn Lôn lui lại hai bước, thành chủ Vân Nham, đại công tử Vân Liệt cùng tất cả phủ binh liền đồng thời xông lên.
Động tĩnh lần này thực sự quá lớn, toàn bộ Quang Bạch Thành sáng như ban ngày, yêu tu nghe tin mà đến đếm không hết, có chỉ là xa xa quan vọng có không biết từ đâu chiếm được tin tức gia nhập một mảnh hỗn chiến.
Trời xanh tức giận, lôi kiếp thương dũng.
Góc cạnh của đại sơn bị mài phẳng mấy góc, vết thương buồn thiu, Côn Lôn ướt mồ hôi, hai tay kết thiền định ấn, cuối cùng thấp giọng nói: "Tiền."
Quang mang chói mắt từ trong tay nàng tăng vọt, thành một quang cầu thật lớn, bao phủ trọng sơn rốt cục tử chiến đến cùng.
Trong tiếng động đinh tai nhức óc Con ngươi Phong Tuấn lui thành điểm nhỏ như mắt trận, sau đó trước mắt tối sầm, hoảng hốt cảm thấy có vật gì đó đánh tới, mùi máu tươi trong xoang mũi kí©h thí©ɧ người ta buồn nôn.
Máu…
Bụi mù cuồn cuộn, đáy nước nổ tung một chùm huyết vụ.
Bảo tháp Chín tầng bị Tu Xà khổng lồ đυ.ng sụp nửa đoạn, quang châu rơi xuống, mắt trận hoàn toàn bị hủy. Phong Tuấn lại không rảnh bận tâm, hắn lau khuôn mặt, dường như phát điên mà xông đến.
" A Ương!"