Ba mươi hai trọng thiên, Tử Anh Điện.
Cửa cung đóng chặt.
"Thế nào thế nào? Truyền lời rồi sao?" Khương Ương cũng sắp mọc ra tóc bạc, lo lắng hỏi Tiểu Thị đứng trước mặt.
Từ hai ngày trước sau khi thiên đế nói muốn đi hạ giới, Khương Ương liền tính toán chuyện truyền lời nhắn đến Côn Lôn Sơn, khiến các nàng tận lực tối nay hạ sơn, tốt nhất là thiên đế trở về rồi hãu đi. Chính nàng sợ thiên đế nghi ngờ nên không dám rời khỏi Tử Anh Điện, liền phái một đóa lão hoa sen trong hoa trì hạ phàm truyền tin.
Hoa sen này chính là tuổi tác lớn một chút, hình dạng vẫn là một đóa hoa đoan đoan chính chính, cũng không phải được huấn luyện, hoa sen lớn tuổi hơn giáo dục nàng phải cung kính với tiên tử, nàng liền phá lệ cứng nhắc. Nhìn thấy Khương Ương gấp đến độ không ra dáng vẻ, Tiểu Thị vẫn không chút hoang mang khấu đầu với Khương Ương.
Khương Ương vung tay lên: "Ai nha được rồi, đừng làm những lễ nghi lòe loẹt này với ta nữa, nói mau!"
Tiểu Thị trả lời: "Nô tỳ dựa theo phân phó của tiên tử, một đường bay về phía nam, thế nhưng đạo hạnh quá thấp, tốc độ quá chậm, cảm giác về phương hướng của nô tỳ lại không được tốt….."
Khương Ương trong lòng nhất thời lạnh lẽo, nhìn Tiểu Thị bằng ánh mắt u oán.
Trước đó lúc ta lựa chọn ngươi sao ngươi không nói cảm giác về phương hướng không được tốt lắm?
Lời này nàng còn chưa nói ra miệng, Tiểu Thị liền tiếp tục nói: "Bay đủ hai ngày mới tìm được chân núi Côn Lôn ."
Khương Ương: "!"
Vậy không phải là tìm được rồi sao, nàng lúc này mới thở ra một hơi.
Nàng cắn răng một cái, nói: "Ngươi trực tiếp nói cho ta biết kết quả là được rồi."
"Nga." Xem ra Tiểu Thị cũng là một người lanh lẹ, lão nhân trong nhà dạy nàng cách tranh công toàn bộ đã quên sạch sẽ, thống khoái nói: "Tin chưa truyền được."
"Không phải ngươi tìm được Côn Lôn Sơn rồi sao?"
"Nhưng trung gian xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn."
"Cái gì ngoài ý muốn?"
Tiểu Thị vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu: "Nô tỳ vừa rồi đang muốn nói, bị tiên tử ngài cắt ngang."
"A…." Khương Ương mỉm cười nhìn nàng, chớp mắt mấy cái, trong suốt nhìn nàng: "Ngươi có tin ta lập tức đánh gãy ngươi hay không! Mau! Nói ! Cho ta!"
Tám phiến cửa sổ của cung điên ầm ầm chấn động, các hoa sen còn đang nói khẽ bên ngoài nhất thời câm như hến, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
"A Ương, đây là làm sao vậy? Tức giận đến như vậy."
Giọng nói của Thiên đế từ thật xa ở ngoài truyền đến, Tiểu Thị nhanh chóng nói: "Trong Côn Lôn Sơn có một con chó lớn trông cửa, nô tỳ đi vào, chỉ thiếu chút nữa thì bị nó ăn thịt."
Ôi, hóa ra ngươi cũng biết nói chuyện sao.
Khương Ương vung bàn tay lên, phất phất vài cái, ý bảo nàng có thể lui xuống rồi.
Chờ người đi khỏi, nhịn không được cười rộ lên.
Chó trông cửa của Côn Lôn Sơn? Ngoại trừ vương còn có ai, thực sự là anh minh một đời kết quả là bị một đóa tiểu hoa sen hình dung như vậy, không biết Sở Tỳ sau khi biết được có tức giận hay không. Còn kém một chút bị nàng ăn thịt, chỉ một tiểu hoa sen như vậy cho vương nhét kẽ răng còn không đủ, a không, ngay cả xỉa răng còn ngại nhỏ.
Lại nói tiếp bản thân thực sự là ngay cả một thuộc hạ dùng thuận lợi cũng không có, lần này hạ phàm có thể thử xem có thể xem xét mấy người hay không.
Trong nháy mắt thiên đế đã đến trước cửa Tử Anh Điện, hắn thay đổi một kiện áo choàng lam sắc, tóc dài bó buộc, bên hông bội ngọc, rất giống quý công tử của gian, cao cao tại thượng quen rồi, mặc áo tang vải thô cũng giống như thái tử, huống hồ còn ăn mặc phú quý như vậy.
Quý công tử tiếu ý ôn hòa nhìn Khương Ương.
Khương Ương lập tức mang lên khuôn mặt uấn nộ, căm giận nói: "Ta bảo thị tòng thu thập trà cụ cho ta, dĩ nhiên chuẩn bị thiếu một món, hiện tại thế nào cũng tìm không được."
"Đó là nên tức giận." Thiên đế an ủi: "Thực sự tìm không được, ta tìm một bộ tương tự cho ngươi."
Khương Ương giả vờ tức giận: "Ngươi làm sao tìm được mộ bộ tương tự, đây là thật nhiều vạn năm trước kia ta ở long mạch của Đông Hải lén lút chôn xuống, bồi dưỡng hồi lâu mới có được."
Thật ra là lúc sau lại vẫn còn ham chơi, có một ngày nàng đi Đông Hải chơi đùa, thuận lợi chôn một bộ, sau đó nhớ đến đào lên, phát hiện bộ trà cụ này dĩ nhiên có linh trí, dùng pha trà phá lệ thơm ngon, lên vẫn dùng nó pha trà. Về sau nàng lại niếm được ngon ngọt, lại ở đông tây nam bắc tứ hải chôn vài bộ, dự định qua mấy vạn sẽ tiếp tục đào lên, đến lúc đó đưa cho vương.
Thiên đế: "Này…. Nếu không như vậy đi, ta đem bộ trong cung của ta tặng ngươi, vừa lúc là long vương tiến cống, không biết có phải long mạch bồi dưỡng ra hay không, nhưng có lẽ không kém bao nhiêu, ngươi trước dùng tạm đi. Chúng ta hạ giới quan trọng hơn."
Khương Ương: "…."
Nàng đang định tiếp tục tìm cớ kéo dài thời gian thì thiên đế đã vui sướиɠ hỏi nàng: "A Ương, ngươi cảm thấy y phục này của ta thế nào? Có vẻ quá phô trương hay không."
Vẻ mặt của hắn vô cùng khoe khoang không coi ai ra gì.
Khương Ương nói thầm trong lòng: Đúng vậy đúng vậy, chính là rất phô trương a, quả thực chính là một cái chiêu bài "Ta là tới cải trang đi tuần", dường như rất sợ người khác không biết ngươi là ai, long văn trên giày có thể thiêu nhỏ một chút hay không , ngân long tuyến trên tay áo có thể đừng phát quang dưới ánh nắng hay không , nếu không ngươi bảo kim ô mấy ngày nay đừng làm việc nữa, hoặc là ngươi cho người kéo xe thần long mà đi tuần đi, như vậy người ta mới không nhìn thấy ngươi.
Trong lòng nàng kéo một đống lớn sỉ vả, ngoài mặt lại khen ngợi: "Chúng ta là đi xem hạ giới, cũng không phải đi thể nghiệm cuộc sống, không cần ăn mặc keo kiệt, A Tuấn ngươi như vậy rất thích hợp, ăn mặc quý khí cũng sẽ ít một chút… Ngô, phiền phức không cần thiết."
Tỷ như vương, thấy chiêu bài sống như ngươi, nếu như muốn động đao thương, ai, vậy thì nàng thực sự không có cách nào. Cho dù là vương còn không có trở về, vậy cũng chỉ đành….
Nàng cực nhanh đưa lưng về phía thiên đế, mi gian hình như có ánh sáng của lưỡi dao sắc bén chợt lóe mà qua.
Cũng chỉ đành thu thập ngươi trước.
Thiên đế nghe được nàng nói như vậy, trái lại nghi hoặc: "A Ương, cái gì là phiền phức không đáng có?"
Khương Ương mặt không đổi sắc nói: "Con người mà, dĩ nhiên so ra kém thiên giới, bọn họ rất hay ỷ thế hϊếp người, người nghèo cùng người nghèo đều đấu đá lẫn nhau, nếu như thấy ngươi ăn mặc nghèo kiết hủ lậu, khó tránh sẽ khi dễ đến trên đầu ngươi."
"Ngươi nói rất có đạo lý."
"Dĩ nhiên, dù sao ta cũng đã từng hành tẩu ở hạ giới."
"Vậy ngươi muốn mặc cái gì?"
"Ta sao?" Khương Ương nâng ngón tay điểm nhẹ trên trán, đem khối thuý ngọc hình giọt nước biến mất, một thân y phục liền trở thành bộ lần trước tiểu tiểu vương đã mặc ở Côn Lôn Sơn: "Mặc như vậy có thể rồi chứ."
"Di, ngươi thế nào nhìn còn quý khí hơn ta."
"Con người mà, chúng ta phải lấn át bọn họ." Khương Ương nói.
Vương a vương, trong lòng Khương Ương vì bản thân lau hai hàng lệ, ta chỉ có thể giúp ngươi đến nơi đây, ngươi tự cầu nhiều phúc đi,
* * * * * * * *
Khí trời tốt.
Trên quan đạo rộng lớn không biết dẫn đến tòa thành nào của hạ giới, một chiếc xe ngựa sang quý đang chậm rãi di chuyển.
Đánh xe chính là một nam tử khuôn mặt góc cạnh, nhìn kỹ còn có một chút màu hổ phách không bình thường, mã tiên cầm trong tay nhìn không chớp mắt.
Sở Tỳ mặc một bộ bạch cừu quý khí hơn thiên đế không biết bao nhiêu lần, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xốc lên một góc màn xe, phân phó: "Sau lộ khẩu rẽ trái."
Nam tử cứng nhắc trả lời: "Vâng."
Sở Tỳ đắc ý buông màn xe, hướng về phía thanh y nữ tử bên cạnh thản nhiên cười nói: "Ngươi xem, dùng tảng đá biến thành người không phải cũng như nhau sao? Lúc Không cần có thể biến trở về, còn bớt việc. Khá hơn so với dẫn theo Mạnh Triệu Trọng."
Ngân long ti trên tay áo nàng lóe ra một đạo ngân quang tươi đẹp, bất ngờ không kịp đề phòng gần như đốt mắt Côn Lôn.
Thật sự là một con chim công xòe đuôi.