Chương 18

"Ta nhớ ra rồi, ta căn bản không có….."

Côn Lôn rốt cục phục hồi tinh thần từ trong ngơ ngác, lúc này Sở Tỳ đã sớm chạy không thấy thân ảnh.

Côn Lôn dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ta không nói những lời đó nữa."

Nàng một bên cười khẽ một bên lắc đầu, đi qua hành lang đầy tuyết, nàng cố ý đi ra ngoài, tuyết ngoài mái hiên liền rơi vào đỉnh đầu, vai của nàng, nàng cũng không phất đi, chậm rĩa đến trước một gian phòng, lúc này mới dừng bước đem hoa tuyết trên người phủi sạch sẽ, đẩy cửa bước vào.

Trong gian phòng này tất cả đều là bạch sắc, không phải thuần trắng, mà là xanh trắng sang quý, Sở Tỳ từ trước đến nay cái gì cũng phải dùng thứ tốt nhất, vật liệu may mặc cần dùng vân cẩm, tú tuyến cần ngân long ti, một đôi hài nếu như thêu tú văn nhiều một kim ít một kim, không hợp ý nàng sẽ không mặc.

Trước đây Côn Lôn tốn không ít tâm tư ở mặt này. Nếu như thật tâm thích một người thì sẽ muốn vì nàng làm chút gì đó, cho dù là hỏi han ân cần, một chút việc nhỏ không đáng kể, huống hồ Sở Tỳ xoi mói chuyện ăn mặc, nàng liền sáng sớm thức dậy thu lấy ánh ban mai, làm thành gấm vóc, lại đi bắc hải lấy long ti , cho dù là về sau Sở Tỳ rời đi, thói quen này vẫn còn giữ. Cho nên dẫn đến mấy năm nay một đống lớn xiêm y toàn bộ đều chồng chất trong phòng này.

Vốn dĩ dự định đến lúc Sở Tỳ trưởng thành, để tự nàng ấy đến chọn, ai biết nàng dường như một chút cũng không xoi mói nữa, tùy tiện cầm một bộ y phục liền bỏ chạy.

"Ai…." Côn Lôn thở dài, cảm thấy có chút mất mát, nàng giống như một cô nương ở nhân gian muốn lấy lòng ái nhân, chuẩn bị hồi lâu lại phát hiện người trong lòng bỗng nhiên không cần những thứ kia nữa.

Côn Lôn đóng cửa cửa phòng, ngồi ở trong phòng phát ngốc.

Thời gian ngây ngẩn của nàng không thể so với người bình thường, tùy tiện ngồi xuống chính là trăm năm, phong đằng quấn lách bao phủ lấy nàng, Mạnh Triệu Trọng thỉnh thoảng sẽ không tìm được sơn thánh. Khi đó không ai dám đánh thức nàng, Côn Lôn cũng càng lười tỉnh lại.

Nhưng Sở Tỳ không giống như vậy, tắm rửa xong đi ra không phát hiện người đâu, hô vài câu không thấy ai trả lời liền động thủ lật tung tiểu viện.

"Phanh —." Cửa phòng bị một cước đá văng, Côn Lôn ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện khuôn mặt uấn nộ.

"Họ côn tên lôn!"

"A?"

Sở Tỳ trừng nàng: "Ngươi không nói một tiếng mà đi mất là muốn hù chết ai sao? Ta gọi ngươi vì sao ngươi không lên tiếng?"

"Vừa rồi ta…." Côn Lôn bỗng nhiên nói lắp: "Không, không nghe thấy."

"Ngươi đang làm gì, ngươi không nghe thấy."

"Nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

Côn Lôn ở dưới ánh mắt của nàng đầu càng cúi càng thấp, nhỏ giọng đáp: "Làm xiêm y cho ngươi."

"Xiêm y?" Sở Tỳ thu hồi khí thế bức nhân, nhíu mày hỏi: "Xiêm y gì?"

Côn Lôn lập tức di chuyển bước chân mở tủ quần áo, nhanh tay lẹ mắt nâng một kiện ngoại bào vừa lúc ngã xuống, đưa đến trên tay nàng, tràn đầy mong chờ mà nhìn nàng.

Sở Tỳ yên lặng một hồi, mím môi, vốn dĩ muốn xụ mặt đùa nàng, kết quả không thể nén cười, cười đến đôi mắt cong lên: "Cho ta?"

Côn Lôn khẽ gật đầu.

"Ta đây thử xem!" Vị vương này vun tay lên, đóng cửa phòng, tại chỗ cầm cỡi ngoại bào lúc nãy đã lấy ở chỗ Côn Lôn ra, lộ ra trung y bạch sắc, Côn Lôn lúc này mới chú ý đến, tóc nàng vẫn còn ướt, sườn mặt cũng dính vài sợi tóc, hàng mi dài thấm ướt, khuôn mặt vốn dĩ ôn lương cung kiệm trở nên yêu mị.

"Ôi chao? Hồng liên giữa trán ngươi đâu? Thế nào không thấy nữa." Côn Lôn hỏi.

Sở Tỳ đang cột dây áo trước ngực, cũng không ngẩng đầu lên: "Cái kia a, ta vẽ ra, tắm rửa dĩ nhiên sẽ không còn. Ngươi thích nhìn a, lát nữa ta sẽ vẽ lại."

Đang lúc nói chuyện, nàng đã mặc xong ngoại bào, hai cánh tay mở ra trước mặt Côn Lôn, xoay một vòng: "Thế nào Côn Lôn?"

Côn Lôn trên dưới quan sát một chút, lại khiến Sở Tỳ nâng tay áo cho nàng xem, lại nâng cổ áo cho nàng nhìn, hơn nữa ngày mới gật đầu nói: "Coi như thích hợp. Ngươi lại xoay một vòng cho ta xem."

Sở Tỳ theo lời nàng xoay một vòng.

"Lại xoay một vòng."

Sở Tỳ nhíu mày, nhưng vẫn xoay thêm một vòng.

"Lại chuyển một vòng."

Sở Tỳ dừng lại, hai tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng: "Côn Lôn, ngươi đang đùa cái gì?"

"Ta đang nhìn xem vạt áo có làm tốt hay không thôi."

"Thật không?" Sở Tỳ vẫy tay với nàng: "Ngươi đến đây."

"Không đến." Côn Lôn lui lại phía sau.

"Ngươi có đến hay không?"

"Không đến."

Sở Tỳ: "Hảo, ngươi không đến thì ta đến."

Côn Lôn: "Hay là để ta đến đi."

"Ngươi đến." Sở Tỳ chờ ở tại chỗ, Côn Lôn từng bước di chuyển đến bên kia, nhìn thấy hai tay Sở Tỳ nâng lên, lập tức nhắm hai mắt lại, làm sao biết lại lọt vào một cái ôm mềm mại. Má nàng gối lên cổ áo bạch sắc của Sở Tỳ, tựa như rơi vào trong vân vụ.

"Vì sao mặc ít như vậy? Ân?" Sở Tỳ ôm rất chặt, khí tức phả lên tai nàng, thổi đến nàng nhột nhạt, Côn Lôn không được tự nhiên mà rụt cổ lại.

"Ta lại không sợ lạnh."

"Vậy cũng không được, ta thấy ngươi sẽ lạnh."

"Nga."

"Bất quá ta chỉ muốn ôm ngươi một chút, ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì? Còn nhắm mắt, lẽ nào ta sẽ đánh ngươi sao?"

Côn Lôn hàm hồ nói: "Ngươi cũng không phải chưa từng đánh qua."

"Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?"

"Không, ta nói ta muốn đi tắm."

Sở Tỳ lập tức nghĩ thông suốt, hỏi: "Lẽ nào trước đây ta đã từng đánh ngươi sao?"

"Không a."

Sở Tỳ kéo nàng từ trong lòng mình ra, nhìn khuôn mặt có chút không bình thường mà đỏ ửng của nàng, vui vẻ nói: "Ta đã đánh chỗ nào của ngươi?"

"Không a." Côn Lôn chớp đôi mắt!" Người bên ngoài chớp mắt biểu thị vô tội, nàng trái lại biết học theo, chính là không thể gạt được "yêu" tinh Sở Tỳ này.

"Không có thì không có đi." Sở Tỳ dự định tạm thời buông tha cho nàng, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là còn có một việc, nàng nói: "Vừa rồi có phải ngươi dời đi đề tài hay không, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, thế nào ngay cả ta gọi ngươi cũng không nghe thấy, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần…."

"Không nên ngẩn người ở ngoài tầm mắt của ngươi!" Côn Lôn đã học được cách giành trả lời trước.

Sở Tỳ: "A, đúng vậy! Ngươi không biết ta tìm không được ngươi sẽ nóng lòng sao?"

Sở Tỳ đè huyệt Thái Dương của bản thân, thế nào vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

Côn Lôn tự biết đuối lý, lập tức nói: "Biết rồi."

"Lần sau còn tái phạm sao?"

"Không dám nữa."

Sở Tỳ: "Nga? Ta thấy ngươi nhận sai thành thạo như vậy, thế nào cũng giống như đã trải qua trăm nghìn rèn luyện."

Nàng còn đang chờ Côn Lôn trả lời, Côn Lôn cắn môi, hai chân điểm nhẹ, Sở Tỳ liền dán khuôn mặt thanh nhã đến gần, trên môi phút chốc nóng lên, đại não lập tức không suy nghĩ được gì nữa.

"Ta sai rồi."

"Ân."

"Ta đi tắm."

"Hảo."

Sở Tỳ đứng tại chỗ, nâng tay sờ sờ cái lỗ tai của bản thân, cắn môi, cúi đầu chậm rãi qua lại trong phòng, cuối cùng chợt nở nụ cười.

Mà thôi, tha cho ngươi lần này vậy.