Mẫu phi của hắn là công chúa phiên bang, đanh đá ngang ngược.
Ngay cả Lệ phi, cũng chính là Hoàng Hậu nương nương cũng phải sợ nàng ba phần, không dám chính diện đối chọi với nàng.
Hơn nữa, nàng là công chúa kiều diễm ướŧ áŧ, chiếm được cảm tình của đế vương.
Vũ Văn Cảnh phong vương sớm, ra cung lập phủ.
Hắn có sự nâng đỡ của cữu cữu phiên bang, sau này có thể nói là trắng trợn táo bạo mà cướp đoạt.
Cái tên thứ tư chính là Vũ Văn Mân, có phải nghe rất quen tai hay không?
Không sai, chính là cha ruột của nhãi con đang nằm trên giường kia.
Về cái tên Vũ Văn Mân, Lục Hàm Chi không muốn nghe.
Đúng vậy, đó chính là tên bạo quân kia.
Đó chính là tên quỷ điên trong tiểu thuyết, đẹp trai lại vô cùng khát máu, không khác một kẻ điên.
Tác giả từng nói hắn là một đại tướng tâm lý vặn vẹo, ngẫm lại thân thế của hắn, muốn không vặn vẹo cũng khó.
Nghe nói mẫu phi của Tứ hoàng tử, lúc đó tuổi còn trẻ đã trở thành thái phi, túc trực bên linh cữu của tiên đế, lại bởi vì hoàng đế say rượu mà lầm sủng hạnh nàng.
Kết quả chính là đêm hôm đó, thái phi đã mang thai tên này.
Dù sao thì cũng là con của mình, hoàng đế cũng không thể không nhận.
Nhưng, sủng hạnh nữ nhân của tiên đế, chính là mẹ nhỏ của mình, điều này đối với hoàng đế mà nói, chính là vết nhơ không thể xóa sạch của mình.
Loại sự tình này, là vi phạm luân thường đạo lý, trơ trẽ.
Hoàng đế có phần nôn nóng khó chịu muốn chết, tất nhiên sẽ không thích vị thái phi này, càng không thích đứa con trai này.
Sau đó vị thái phi trẻ tuổi này được tĩnh dưỡng tại hành cung, lại vì sinh khó mà chết.
Có lẽ ai cũng đều hiểu, cái được gọi là khó sinh mà chết, cũng chỉ là lấy con bỏ mẹ thôi.
Đáng thương Tứ hoàng tử từ nhỏ bị nuôi dưỡng tại hành cung, chỉ có một vị thái giám già đi theo làm bạn, vừa cô đơn lại vừa thiếu thốn tình yêu thương.
Cho đến khi hắn mười tuổi, hoàng đế mới nhớ, thì ra mình còn có một đứa con như vậy.
Sau khi đón hắn về cung, liền giao cho Nhung phi nuôi nấng.
Nhung phi là nữ nhân ôn nhu đơn thuần thiện lương, thời điểm hoàng đế còn là Thái Tử, bà đã trở thành trắc phi cho người, cũng sinh ra Hoàng trưởng tử Vũ Văn Giác.
Nhìn đứa bé trai gầy gò lạnh nhạt này, mẫu tính lập tức tràn lan, dốc lòng chăm sóc, coi như con mình ra.
Cuối cùng thì, đứa bé từ nhỏ khuyết thiếu tình yêu thương này cũng có nơi ký thác (nương tựa), coi Nhung phi như chính mẹ ruột của mình.
Đáng tiếc, đáng tiếc, tạo hóa trêu người.
Sau đó Hoàng trưởng tử bị vu hãm mưu phản, chịu hàm oan mà chết, Nhung phi cũng bởi vì che chở cho Vũ Văn Mân chạy trốn mà thân bị bắn mấy chục mũi tên, chết ngay trước mặt hắn.
Đây, cũng chính là điểm mấu chốt khiến cho Vũ Văn Mân hắc hóa.
Trơ mắt nhìn nơi ký thác tâm linh của mình chết trước mặt mình, muốn không hắc hóa cũng cũng khó.
Lục Hàm Chi thở dài, bạo quân đúng thật là bạo quân, thảm cũng thật là thảm.
Lục Hàm Chi tiếp tục nhìn xuống dưới, cái tên tiếp theo là Vũ Văn Minh Cực.
Sau khi nhìn đến cái tên này, Lục Hàm Chi khinh thường cười, ha, không khác gì cɧó ©áϊ.
Là một tên tiểu nhân đúng chuẩn, Hoàng trưởng tử mưu phản, chính là do hắn vu hãm.
Cuối cùng, hắn cũng chính là người chết thảm nhất, nghe nói là bị Vũ Văn Mân dùng xiên tre tự tay xiên 72 nhát, đó cũng là số mũi tên mà Nhung phi đã phải chịu.
Ai, dù sao thì Vũ Văn Mân cũng là người có tình có nghĩa.
Đáng tiếc, Vũ Văn Mân này, mình không thể trêu vào.
Nhưng thời điểm chọn Quân vương, Lục Hàm Chi do dự một chút, vẫn chọn Vũ Văn Mân.
Không còn cách nào khác, những người còn lại của Vũ Văn gia đều là mấy tên biếи ŧɦái.
Bất kể chọn loại nào, y đều có thể sẽ không toàn mạng.
Sở dĩ chọn Vũ Văn Mân, là hy vọng lỡ như sau này gặp hắn, hy vọng hắn có thể nể mặt y sinh cho hắn một đứa con trai mà tha cho y một mạng, có thể thả cho y một con đường sống.
Cuối cùng thì, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên: “Chúc mừng ký chủ, đã lựa chọn xong, đạt được tư cách thường dân. Đạt được điếm số định hướng miễn phí, hệ thống đã giao nhiệm vụ, hy vọng ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Hàm Chi:??? Thường dân???