Tô Uyển Ngưng lập tức biến sắc, nói: “Muội đây là đang giúp huynh! Biểu ca, huynh chẳng lẽ muốn cả đời đều bị nhốt trong sơn trang, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời sao? Thôn trang vùng ngoại ô kia là chỗ mà huynh nên ở sao? Nói dễ nghe một chút thì là quản lý ruộng đất, nhưng chẳng qua cũng chỉ là sung quân giam lỏng mà thôi! Còn có cái gì, so với tiền đồ cùng vinh hoa phú quý còn quan trọng hơn sao? Nếu không phải biểu ca huynh làm ra chuyện như vậy…”
Chuyện như vậy? Chuyện như vậy, còn không biết là do ai thúc đẩy.
Nói đến thì thánh dược này cũng thật là thần kỳ, vừa lúc tương sinh tương khắc với rượu. Sau khi kết hôn, tiểu lang quân uống một chút rượu thì có thể có chút tác dụng trợ hứng, nhưng trước khi kết hôn, nếu uống rượu, lại vừa vặn kí©h thí©ɧ kỳ động dục đến, rất khó lường. Sau khi phát tác, có thể nói là muốn sống không được muốn chết không xong.
Chính là do ngày đó "Lục Hàm Chi" uống phải rượu gạo, mùi hương trên cơ thể hấp dẫn nam nhân ở hậu viện. Sau một lần cùng người nam nhân này điên loan đảo phượng, liền có thai hài tử, đúng là A Thiền mà y đang ôm trong lòng ngực đây.
Nhưng chính bản thân nguyên chủ "Lục Hàm Chi" lại không biết, nam nhân đêm đó cùng mình một đêm triền miên là ai.
Người duy nhất biết được chân tướng chỉ có nữ chủ, cùng với độc giả Lục Hàm Chi này đây.
Nữ chủ tận mắt nhìn thấy Lăng An Vương Vũ Văn Mân cũng say rượu vào phòng của "Lục Hàm Chi", ở trong đó nửa canh giờ mới lung lay đi ra.
Lại bởi vì tư tâm nhất thời của mình, nói với "Lục Hàm Chi", đêm đó người cùng nguyên thân phát sinh quan hệ là một tên gia nô.
Bởi vì Tô Uyển Ngưng yêu sâu sắc Vũ Văn Mân, không muốn hắn cùng "Lục Hàm Chi" có bất kỳ gút mắt gì.
Thời điểm trong nguyên tác miêu tả đoạn này, tác giả dùng hết bút mực của mình miêu tả mâu thuẫn cùng rối rắm của nữ chủ, cũng dùng hết sức toàn lực viết về sự thiện lương của nàng.
Nhưng xét thấy nữ chủ trước mắt này khuyến khích "Lục Hàm Chi" bóp chết con trai của mình thế này, Lục Hàm Chi lại có chút hoài nghi về sự thiện lương của nữ chủ.
Mà "Lục Hàm Chi" bởi vì nghĩ đứa bé này là do mình cùng gia nô sinh ra nên đối với nó căm ghét đến thấu xương, cảm thấy nó là sỉ nhục lớn nhất của cả đời mình.
Đại khái đây có thể chính là nguyên nhân mà nguyên thân nhẫn tâm ra tay gϊếŧ nó!
Trong nguyên tác cũng không đặc biệt miêu tả "Lục Hàm Chi" bóp chết con trai mình như thế nào, chỉ viết khi "Lục Hàm Chi" biết được mình có cơ hội bước vào Đông Cung trở thành lương hầu, liền đem đứa con mình mới sinh một tháng vẫn còn nằm trong tã lót bóp chết.
Từ đây liền trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh Thái Tử, thay Thái Tử làm không ít chuyện Thái Tử không tiện ra mặt, vì để chuẩn bị cho ngày Thái Tử ngồi lên ngôi cao mà trải đường không ít.
"Lục Hàm Chi" thông minh xinh đẹp, lại có cái danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân.
Thời điểm lúc mới vào Đông Cung, cũng được Thái Tử sủng ái một đoạn thời gian.
Thẳng cho đến sau này hắn âm thầm nhiều lần mưu hại nữ chủ, mới rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Lục Hàm Chi thổn thức, y thu hồi biểu tình trào phúng trên mặt, nói: “Vậy thì thật cảm ơn biểu muội, ý tốt của ngươi ta xin nhận, không bằng ngươi đi hỏi Lục Hạo Chi một chút? Nói không chừng, hắn sẽ cảm thấy hứng thú với hảo ý của muội muội đấy.”
Lục gia có hai tiểu lang quân, chiếu sắc phong chuyển đến Lục gia, Lục Hàm Chi không vào Đông Cung, như vậy chắc chắn Lục Hạo Chi sẽ thay thế y gả qua.
Giờ phút này trên mặt Tô Uyển Ngưng hiện lên vài phần mê man, còn có chút không thể tưởng tượng được.
Lục Hạo Chi làm sao so sánh được với Lục Hàm Chi, cho dù hắn vẫn luôn học theo Lục Hàm Chi rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng không thể bằng với Lục Hàm Chi được, khoảng cách giữa nhựa cùng kim cương chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa nàng cũng có nỗi khổ riêng của mình, nếu Lục Hàm Chi không gả vào phủ Thái Tử, thì hậu quả kia sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nàng hỏi lại lần nữa: “Biểu ca không phải rất thích Thái Tử sao? Vì sau bây giờ lại không muốn vào Đông Cung nữa?”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn Tô Uyển Ngưng, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Biểu muội đúng thật là kỳ quái, lần trước Thái Tử tới nhà chơi, cùng biểu muội vừa nói vừa cười, ta lúc ấy còn tưởng rằng tâm của biểu muội đã thuộc về Thái Tử rồi cơ. Sao vậy? Nói như vậy, trong lòng biểu muội đã có người khác rồi sao? Lúc này lại vội vàng đẩy người khác đến bên cạnh Thái Tử, không biết là đang rắp tâm muốn làm gì?”
Phảng phất như bị nói trúng tim đen, sắc mặt của Tô Uyển Ngưng bắt đầu trở nên khó coi.
Đương nhiên người mà nàng yêu là người khác, chỉ có điều, người đó không yêu nàng.
Người đó chính là Tứ hoàng tử Vũ Văn Mân, người mà ngay cả đương kim thánh thượng cũng phải nhận xét là một kẻ lục thân không nhận, người nọ chính là cỗ máy gϊếŧ người không có tình cảm.
Không có hắc hóa liền không vui, hắc hóa xong thì càng lấy gϊếŧ người làm niềm vui.
Sau khi đoạt đích thành công, giống như đang trải nghiệm trò chơi đùa giỡn với quyền lực.
Gϊếŧ hết tất cả những người đối nghịch với mình, nói là đốt sách chôn nho cũng không quá.
Gϊếŧ hết những người hắn cho là cần phải gϊếŧ, dùng một mồi lửa đốt trụi Tử Thần Cung, thiêu hết thi cốt của những người trước mắt này, bản nhân hắn cũng như phát điên.
Cuối cùng tự thiêu mà chết, Đại Thống quy vị.
Lục Hàm Chi cực kỳ nghi ngờ, cái vị Chính Hạo hoàng đế này, được dựng lên từ việc lấy ý tưởng từ Tần Thủy Hoàng.
Nữ chủ yêu hắn, cũng chỉ có thể nhìn không thể tiếp cận.
Cuối cùng chỉ có thể thực hiện kế hoạch khác, trợ giúp Thái Tử đoạt lại giang sơn, thành công đăng cơ.
Những nhân vật liên quan đến nàng đều được nhắc đến xuyên suốt cả câu chuyện, lại có cái danh phúc vận tiểu Hoàng Hậu.
Lục Hàm Chi cũng không tin vận may sẽ vẫn luôn ưu ái một người, trừ phi nàng đã làm gì với chủ tuyến rồi.
Tô Uyển Ngưng thấy không khuyên được y, ngay lập tức giận dỗi nói: “Nếu ngươi không nghe khuyên bảo, vậy tất cả cũng chính là do ngươi gieo gió gặt bão. Biểu ca tự giải quyết cho tốt, hy vọng ngươi sẽ không hối hận.”
Nhìn bóng lưng Tô Uyển Ngưng rời đi, Lục Hàm Chi khịt mũi, hừ lạnh nói: “Có quỷ mới hối hận!” Đông Cung chính là hang hổ ổ sói, chẳng những phải đối phó với chủ Đông Cung ngang ngược không nói lý, còn phải đấu đá cùng các thế lực xung quang.
Thời điểm Tô Uyển Ngưng rời đi nói những lời mê hoặc nhân tâm đó, vào tai của Lục Hàm Chi, những lời này đều là bùa đòi mạng. Có thể đem bốn đại lão đùa bỡn trong lòng bàn tay, nữ nhân này quá không đơn giản.
Y phải trốn đi thật xa, không liên quan đến bất cứ chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện gia đình, chuyện đất nước, chuyện thế giới của bọn họ, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Vì thế y ôm đứa nhỏ mới sinh bắt đầu phân tích cốt truyện, quyển sách này y mới chỉ đọc được 2/3 mà thôi, kết cục cuối cùng như thế nào thì y cũng không rõ lắm. Nhưng kết cục của mình như thế nào, thì đã như ván đã đóng thuyền rồi.
Lần này xuyên thư, không biết là phúc hay là họa. Nhưng cho dù như thế nào, y cũng là người rất trân trọng mạng sống của mình.
Đầu tiên, y cần phải biết rõ cái âm thanh nhắc nhở vừa rồi kia là như thế nào.
Ngay khi Lục Hàm Chi nghĩ đến lưới ngăn cách công kích tinh thần, bên tai liền vang lên âm thanh nhắc nhở: “Lưới ngăn cách công kích tinh thần có thời gian trong 12 canh giờ, thỉnh ký chủ quý trọng.”
Lục Hàm Chi nhướng mày, xem ra cái hệ thống này có cảm ứng tinh thần với mình.
Vì thế y hỏi: “Xin hỏi ngài là ai vậy?”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa: “Hoan nghênh ký chủ thành công kết nối với hệ thống tiểu nhân vật trung quân nghịch tập, ngài có thể lựa chọn con đường làm giàu của người bình thường, cùng với con đường triều đình quyền lực độc tài. Xin hỏi ký chủ lựa chọn con đường nào?”
Lục Hàm Chi:??????
Kể từ khi âm thanh nhắc nhớ vang lên, Lục Hàm Chi liền đoán được, mình khẳng định cũng giống như những người xuyên thư khác, có được một cái hệ thống thần kỳ.
Nhưng chuyện có hệ thống cũng không phải là một chuyện thật sự vui vẻ, những hệ thống khác đều mang cho ký chủ những lợi ích lớn, nhưng cũng kèm theo tác dụng phụ, có lúc sẽ gây ra một số phiền toái.
Cũng không biết, cái hệ thống này sẽ mang đến cho mình những phiền toái gì đây.
Lúc này, trước mặt y đột nhiên xuất hiện một cái giao diện tùy chọn để cho y lựa chọn, Lục Hàm Chi nhìn bên trái lại nhìn bên phải, hỏi: “Xin hỏi hai cái này thì có gì khác nhau?”
Hệ thống nói: “Đi theo con đường làm giàu, rời xa chuyện triều chính, rời xa trung tâm quyền lực, lấy kiếm tiền để tăng trưởng GDP cho quốc gia làm mục tiêu.”
“Con đường triều đình quyền lực độc tài, sẽ một đường đi thẳng lên mây, hăng hái nghịch tập, cuối cùng ở trong triều sẽ trở thành quan lớn dưới một người trên vạn người.”
Hai con đường này, nghe qua thì có vẻ rất tuyệt nhỉ.
Nhưng mà Lục Hàm Chi sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu, y nghiêng người dựa vào thành giường, thở dài, nói: “Ngươi cứ việc nói thẳng đi! Cái giá phải trả cho hai cái này là gì.”
Hệ thống nói: “Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử. Ký chủ phải trung thành với quân chủ đến hết quãng đời còn lại, đồng thời cũng cần thiết đem sự trung thành của mình tăng lên thành cấp bậc trung thần lương tướng.”
Lục Hàm Chi:??????
Ta tìm mọi cách để không tiến vào phủ Thái Tử phủ, chính là vì để rời xa khỏi cốt truyện vốn có đấy.
Vậy mà bây giờ ngươi lại nói với ta, vẫn muốn ta biến mình thành trung thần lương tướng?
Vậy nếu ta phí công sức rời xa trung tâm cốt truyện, thì có ý nghĩa gì sao?
Nhưng mà…
Lục Hàm Chi hỏi: “Con đường làm giàu của dân thường, có thể rời xa trung tâm quyền lực sao?”
Hệ thống đáp: “Đúng vậy.”
Lục Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn như có vẻ như còn cứu được.
Y gật gật đầu, nói: “Vậy ta lựa chọn con đường làm giàu của người bình thường.”
Nhắc nhở của hệ thống lập tức truyền đến: “Chúc mừng ký chủ, ngài đã thành công lựa chọn con đường làm giàu của người mình thường, tặng một ít điểm trao đổi định hướng miễn phí. Mời ký chủ chọn một người quân vương, để tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo của hệ thống.”
Từ từ? Sao lại còn phải lựa chọn thêm quân vương?
Nga, bên phải, tên của hệ thống này là “Tiểu nhân vật trung quân nghịch tập”, ý là muốn mình trung thành với quân vương nào đó đúng không?
Vì thế hệ thống đã đề ra tên của năm người hiện ra trong đầu y, Lục Hàm Chi nháy mắt có một loại cảm giác như mình đang muốn lật thẻ bài thị tẩm phi tử vậy.
Đầu tiên, đập vào mắt của y là Đại hoàng tử Vũ Văn Giác, tuy rằng hắn là người đầu tiên lĩnh cơm hộp (chết). Nhưng nhà ngoại của hắn là Võ Uy đại tướng quân Nhung Địch, nếu hắn muốn đoạt đích, chỉ cần có nhà ngoại làm hậu thuẫn, chắc chắn thành công.
Đáng tiếc, hắn từ đầu đến cuối đều không muốn trở thành hoàng đế, chỉ muốn sớm trở về đất phong, muốn trải qua một cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng tự do.
Vì thế Vũ Văn Giác là người y bỏ qua đầu tiên.
Người thứ hai tên là Vũ Văn Quân, cũng chính là Thái Tử đương triều.
Hắn trở thành hoàng đế, đó chính là danh chính ngôn thuận, đủ quyết đoán, cũng có đủ năng lực.
Có đủ phong thái của nam chủ Thái tử bá đạo.
Đáng tiếc một đệ đệ cùng tiểu thúc thật sự không thể bớt lo, còn có nương của hắn, nếu bà ta không làm vậy thì đã không chết.
Trong nguyên tác, Thái Tử thuộc phái độc lập, cho nên tác giả đem hắn miêu tả rất chính nghĩa lẫm nhiên.
Nhưng mà…
Chính hắn tự tay gϊếŧ "Lục Hàm Chi", Lục Hàm Chi chặc lưỡi, bỏ qua!
Cái tên thứ ba là Vũ Văn Cảnh, là phần tử cấp tiến (quá khích) đoạt đích.
Tuy rằng hắn là một kẻ hữu dũng vô mưu, nhưng nhìn chung thì sức phá hoại cũng không phải là lớn nhất.