Chương 14: Bỗng cảm thấy mình có chút ích kỷ

Một trương khuôn mặt tuấn tú của hắn hồ nghi nhìn về phía Sở Vương, lại nhìn về phía Lục Hàm Chi, mày nhíu chặt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mặt Sở Vương ửng hồng lên, nói: “Không…không có chuyện gì, châm thuật của Hàm Chi rất lợi hại, chỉ là nhất thời ta không nhịn được mà thôi.”

Lời này khiến Lăng An Vương càng thêm nghi hoặc, là cái dạng châm thuật gì mà có thể khiến cho người bệnh kêu thành như vậy chứ?

Người biết thì biết đó là đang châm, không biết còn tưởng rằng là đang… Nếu không phải hắn biết Lục Hàm Chi là tiểu lang quân, chắc chắn hắn đã hiểu lầm rồi.

Lăng An Vương thấy sắc mặt của Sở Vương đã tốt lên rất nhiều rồi, tuy vẫn là cái vẻ tái nhợt bệnh tật đó, nhưng trạng thái tinh thần thật sự đã tốt hơn rất nhiều.

Vì thế hắn cũng không so đo nghĩ về tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, chỉ nói: “Không có việc gì thì tốt rồi.”

Sở Vương sắc mặt nghiêm túc, lại suy yếu nằm xuống, mở miệng nói: “Mấy ngày này sợ là phải quấy rầy Hàm Chi rồi, phiền đệ chuẩn bị giúp chúng ta hai gian phòng, hai đại nam nhân như chúng ta ở trong phòng của đệ chỉ sợ không thích hợp lắm.”

Dù sao thì Lục Hàm Chi cũng là một tiểu lang quân, làm như vậy sợ sẽ ảnh hưởng đến trong sạch của y.

Nhưng mà…

Lúc này Sở Vương mới cau mày nhìn về phía Tiểu A Thiền đang vặn vẹo nằm trên giường nhỏ cách đó không xa, hỏi: “Nhưng mà… Hàm Chi à, chúng ta chỉ mới không gặp mấy tháng thôi, đứa nhỏ này… Đến tột cùng là chuyện như thế nào vậy? Đệ…sao lại có con rồi?”

Lục Hàm Chi không biết nên giải thích với Sở Vương như thế nào, dù sao y cũng không thể nói ha ha ha thật trùng hợp a, đứa nhỏ này là kết quả của một đêm Tứ đệ ngươi uống say tạo ra cùng với ta đấy.

Vì thế y lập lờ nói: “Chuyện này… không cẩn thận nên có thôi, chỉ có điều không quan trọng. Hai vị Vương gia nói quá lời, thảo dân lập tức đi thu dọn phòng ở, Vương gia cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Sở Vương lại đối xưng hô của y nhíu nhíu mày: “Cái đứa nhỏ này làm sao vậy? Ta cùng nhị ca của đệ có quan hệ rất tốt, nhị ca của đệ bình thường đều gọi ta là A Giác, đệ cũng gọi ta là A Giác ca ca đi. Hôm nay cứ một tiếng Vương gia, một tiếng thảo dân, thật sự rất kỳ cục.”

Lục Hàm Chi chỉ là vẫn chưa quen mà thôi.

Đúng rồi, Đại hoàng tử tính tình rất tốt, cũng tới lui thân thiết với mấy huynh đệ Lục gia bọn họ.

Sở Vương thấy y không muốn nói nữa, cũng không tiếp tục khó xử y.

Y là một tiểu lang quân, sinh hài tử, tất nhiên chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

Chẳng trách y sẽ xuất hiện ở thôn trang vùng ngoại ô này, cái thôn trang này hắn cũng biết, chính là điền trang mà Lục gia không quen để ý từ lâu.

Nhìn dáng vẻ đây, Lục gia đây là đã hoàn toàn từ bỏ y.

Khó trách người trước đó gả đến Thái Tử phủ chính là Lục Hạo Chi, mà không phải là Lục Hàm Chi ưu tú trên mọi mặt này.

Vương gia Vũ Văn Mân lạnh băng tà mị không bình dị gần gũi như đại ca của hắn, cũng không thích nói nhiều, liền đứng một bên chờ.

Chỉ là khi Sở Vương nói đến chuyện đứa nhỏ của Lục Hàm Chi, liền giương mắt nhìn về phía đứa trẻ đó một cái.

Dường như sực nhớ đến chuyện đứa trẻ này đã tiểu lên mặt mình, nháy mắt lập tức quay đầu nhìn chỗ khác.

Trẻ con gì gì đó, hắn ghét nhất!

Lục Hàm Chi nhìn biểu hiện của hắn liền ngấm nhận định rằng hắn không thích trẻ con, dù sao thì thật sự hầu như mọi người đều không quá thích trẻ con.

Đặc biệt là một bạo quân tàn nhẫn như Vũ Văn Mân, đương nhiên sẽ càng không thích trẻ con rồi.

Lục Hàm Chi đích thân chuẩn bị hai gian phòng cho bọn họ, vừa vặn là một dãy phòng trong dãy phòng ngoài.

Điều kiện của thôn trang cũng chỉ như vậy thôi, thực sự là ủy khuất hai vị hoàng tử.

Bất quá là người đang đào vong, cũng sẽ không để ý nhiều như vậy.

Vì thế Sở Vương cùng Lăng An Vương cũng liền đơn giản ở trong thôn trang của Lục Hàm Chi như vậy, cho nên dẫn tới hằng đêm Lục Hàm Chi đều mất ngủ, cảm thấy hai cái tên ở hậu viện chính là bom hẹn giờ.

Mỗi ngày đều hy vọng bọn họ nhanh rời đi, như hai người này dường như sắp định cư ở đây vậy, không ai có ý định rời đi cả.

Cốt truyện thật đúng là con mẹ nó huyền diệu!

Được rồi, Đại hoàng tử không chết thì không thết, nhưng Tứ hoàng tử không nên đi theo chủ tuyến tìm người hãm hại các ngươi là tiểu hoàng thúc sau đó tạo phản sao?

Ở cái chỗ kinh dao dưới chân thiên tử này, các ngươi tạo phản kểu gì?

Hay là các ngươi thay đổi chủ ý, không muốn tạo phản nữa?

Đừng a! Ngươi không tạo phản ta không tạo phản, vậy thì truyện đoạt đích lấy đây ra tình tiết đoạt đích đây?

Điểm này Lục Hàm Chi vậy là đoán đúng rồi, đêm khuya tĩnh lặng, Vũ Văn Mân bắt đầu thương nghị đối sách với Vũ Văn Giác.

Vũ Văn Giác nói: “Cữu cữu lúc này chắc là đã đến Thừa Hàm Quan, trạm kiểm soát ở đó sợ có nguy hiểm, ta có chút lo lắng.”

Vũ Văn Mân nói: “Đệ đã phát ám vệ qua đó rồi, chắc hôm qua tin cũng đã đến nơi. Cữu cữu sẽ không chuyện gì đâu, nhưng đệ lại đang lo lắng cho mẫu phi.”

Tuy rằng Nhung phi chỉ là bị cấm túc trong Thần Hi Các, nhưng Lệ phi từ trước đến nay là một nữ nhân rất tàn nhân, không biết sẽ làm ra chuyện gì để khó dễ bà.

Nhung phi tính tình ôn nhu, không tranh không đoạt, nếu không dựa theo gia thế của bà, không có khả năng nhiều năm như vậy vẫn còn dừng ở phi vị.

Vũ Văn Giác lắc lắc đầu, nói: “Bên người mẫu phi có Nhĩ Nhã, cho dù xem trên mặt mũi của cữu cữu và ông ngoại, phụ hoàng cũng sẽ không làm khó mẫu phi đâu.”

Vũ Văn Mân gật đầu: “Sợ là sẽ không tránh được phải chịu khổ một chút, nhưng chỉ cần người còn sống. Nợ này, đệ sẽ chậm rãi tính với bọn chúng.”

Thời điểm nói ra những lời này, trên mặt của Vũ Văn Mân lộ ra đầy vẻ sát khí.

Điều này khiến cho Vũ Văn Giác không nhịn được nhíu mày, nói: “A Mân, ở Bắc Cương đệ đã trải qua chuyện gì sao?”

Một Vũ Văn Mân như vậy hoàn toàn không giống với những gì có trong trí nhớ của Vũ Văn Giác, tuy rằng từ lúc mười tuổi người đệ đệ này đến Thần Hi Các vẫn không thích nói chuyện, nhưng là thời gian lâu dài cũng hiểu được tính tình của người đệ đệ này.

Vì hoàn cảnh lúc nhỏ nên vẫn luôn khao khát tình yêu thương mà quan tâm của người thân, vì thế Nhung phi cùng Vũ Văn Giác vẫn luôn yêu thương hắn nhiều nhất có thể.

Hơn nữa vị đệ đệ này từ mười hai tuổi trở đi liền thể hiện ra có thiên phú rất cao trong võ thuật.

Nhung phi còn nói giỡn, cứ có cảm giác như Mân Nhi càng giống con ruột của bà hơn, rất có khí chất tinh thần thượng võ của người Nhung gia.

Vũ Văn Giác cảm thấy không sao cả, vì tính tình của hắn giống Nhung phi nhiều hơn.

Ôn hòa rộng lượng, không tranh không đoạt, chính là một công tử đoan chính.

Vũ Văn Mân không muốn nhắc đến những gì hắn đã trải qua, hắn chỉ là có chút ngoài ý muốn.

Vì sao lại có người đột nhiên viết thư nhắc nhowe hắn đại ca sẽ gặp nạn, phải nghĩ cách tìm được người này.

Nhưng trước mắt, bây giờ không phải lúc thích hợp để tìm người.

Hắn thu hồi sát khí trong mắt, nói: “Không có chuyện gì đâu, đại ca, huynh nghỉ ngơi cho tốt đi, nhân lúc trời tối đệ muốn đi dạo một lát.”

Vũ Văn Giác không nói thêm nữa cái gì, hắn biết người đệ đệ này sẽ luôn có chính kiến của riêng mình.

Nói đến Bắc Cương đánh giặc liền đi Bắc Cương đánh giặc, nói chạy về tới liền chạy về, nói cướp Đại Chiêu ngục liền cướp Đại Chiêu ngục.

Thật ra hắn hiểu rõ, nếu Tứ đệ không cướp Đại Chiêu ngục, sợ rằng lần này hắn đã đi vào tử lộ rồi.

Có người muốn hắn phải chết.

Nếu hắn chết, trong sạch của Tứ đệ cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Hai huynh đệ bọn họ đồng lòng, toàn bộ Đại Chiêu đều biết rõ.

Bóng đêm như mực, Lục Hàm Chi mở cửa sổ ra, gió lạnh từ từ thổi qua, tâm tình có vài phần thanh thản.

Nếu không phải có cái hệ thống phế vật này luôn lải nhải không ngừng bên tai, vậy cuộc sống bây giờ sẽ càng sung sướиɠ hơn rất nhiều.

Y hắng giọng, nói: “Biết rồi biết rồi, để bảo đảm cốt truyện không quay trở lại quỹ đạo cũ trước đó, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Còn nữa, cái chỉ số trung thành quân vương của ngươi có lợi ích gì? Có thể đổi đồ từ thương thành được hay sao?”

Hệ thống: “Không thể, nhưng khi chỉ số đạt đến một cấp độ nhất địch, có thể kích hoạt một loại nhiệm vụ đặc biệt.”

Lục Hàm Chi nói: “Nhiệm vụ đặc biệt có ích gì?”

Hệ thống: “Có thể có được nhiều điểm số hơn bình thường.”

Lục Hàm Chi chờ mong nở nụ cười, nói: “Vậy thì đúng là không tồi, làm sao để có thể kiếm được chỉ số trung thành này?”

Hệ thống: “Có hai cách, một là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hai là tăng hảo cảm của quân vương.”

Từ từ, cái gì gọi là làm tăng độ hảo cảm của quân vương?

Lục Hàm Chi nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi sẽ không bắt ta đi xum xoe với hắn đấy chứ?” Đừng như vậy chứ? Hảo cảm của Vũ Văn Mân đâu phải cứ nói kiếm là kiếm được?

Lúc này Tiểu A Thiền bên cạnh bắt đầu ô ô nha nha khóc lên, Lục Hàm Chi đứng dậy, đổi tã cho Tiểu A Thiền.

Quả nhiên có thể ăn lại có thể ị a, thời đại này lại không có tã giấy.

May mà người hầu ở đây còn giúp y giặt tã, nếu không để nuôi nhãi con này chắc Lục Hàm Chi suy sụp chết mất.

Sau khi y đổi tã xong liền gọi Loan Phượng lập tức phân phó tiểu nha hoàn ngoài phòng cầm tã đi giặt, rồi lập tức ngoan ngoãn rời khỏi phòng Lục Hàm Chi.

Lục Hàm Chi vẫn còn đắm chìm trong cuộc trò chuyện với hệ thống lúc nãy, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Thôi quên đi, hai cái tên ở hậu viện kia còn không biết lúc nào sẽ mang đến phiền toán cho mình đâu. Người ta còn muốn sống, mạng sống mới là quan trọng nhất, ai nguyện ý mỗi ngày cứ nhảy nhót trên bờ vực mất đầu chứ?”

Sau khi đắp chăn cho Tiểu A Thiền, Lục Hàm Chi xoay người, ngay lập tức đối diện với một khuôn mặt lạnh như mắt, sợ tới mức suýt chút nữa hồn siêu phách tán.

Nếu không phải kịp thời bịt kín miệng mình, chỉ sợ tiếng kêu thảm thiết có thể truyền truyền xa năm dặm.

Chỉ nghe đối phương khinh miệt nhìn y cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không liên lụy ngươi. Không quá nửa tháng, trong cũng sẽ phái xe ngựa đến đón Sở Vương hồi cung.”

Lục Hàm Chi: “Ai?”

Không phải, các ngươi đều chơi như vậy sao? Chủ tuyến của cốt truyện sắp sụp đổ rồi sao?

Không chờ Lục Hàm Chi nói thêm gì nữa, Vũ Văn Mân đã biến mất trong bóng đêm mênh mang.

Y bỗng cảm thấy mình có chút ích kỷ, đối mặt với một soái ca siêu cấp như Vũ Văn Mân, có phải mình đã quá tuyệt tình rồi hay không?

Vũ Văn gia tuy rằng nhiều tiểu quái vật, nhưng cũng nhiều mỹ nam.

Một đám đẹp đến mức không gì có thể so sánh được.

Đặc biệt là Vũ Văn Mân, mặc dù tính cách không tốt, nhưng trong nguyên tác có miêu tả, hắn thật sự đẹp như trích tiên vậy.

Lại bởi vì thân thế thê thảm, có không ít nữ đọc giả trở thành fan mẹ của Vũ Văn Mân.

Đứa nhỏ này bị bỏ mẹ lấy con, lớn lên trong cuộc sống thê thảm, nhìn thân nhân của mình chết thảm, có thể tự mình báo thù cho người thân trước khi chết đã là rất ghê gớm rồi.

Nhưng những gì cần nói thì y cũng đã nói cho Vũ Văn Mân nghe rồi, nhắc hắn phải cẩn thận với Vũ Văn Cảnh cùng Vũ Văn Minh Cực. Tuy tạm thời không cần phải đề phòng Thái Tử, nhưng Hoàng Hậu lại là một nhân vật rất tàn nhẫn.

Sau khi đại hoàng tử chết, Nhung phi bị Hoàng Hậu khi dễ đến gắt gao.

Thôi, một đại lão như vậy, cần gì quan tâm đến những gì mình nói.

Y lên giường ngủ, ngày mai còn có chính sự muốn làm a!

Ngày mai là hội chùa Hàn Thọ, Lục phu nhân viết thư nói là ngày đó sẽ đến đây, muốn mượn hội chùa lần này đến thăm y.

Mà tại Lục phủ, Tô Uyển Ngưng cũng đã chuẩn bị xong hương nến, đang chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến chùa Hàn Thọ dâng hương.

Nàng muốn đích thân đễn chỗ bùng phát dịch bệnh, đến nay cũng đã mấy ngày rồi, tại sao vẫn chưa có chút tin tức nào về ôn dịch cả?