Chương 1: Xuyên thư

Một tiếng sấm như nổ vang bên tai, Lục Hàm Chi bị giật mình tỉnh lại.

Giờ phút này y vẫn còn chưa thoát ra khỏi cảm giác sóng to gió lớn từ con thuyền bị đắm, ngay lập tức trên người truyền đến cơn đau kịch liệt khiến cho y ra một thân mồ hôi lạnh.

Y mê mang ngẩng đầu, đối diện với mười mấy đôi mắt, có thương hại, có đồng tình cũng có bi thương.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Sau khi đắm thuyền mà chết còn muốn trải qua tam ti hội thẩm sao?

Nhưng mà, đội hình hình như không đúng lắm nhỉ? Sao không thấy Thập Điện Diêm La? Mà người đứng đầu, rõ ràng là một ông già có vẻ rất giàu có.

Lục Hàm Chi xoa xoa đầu đang đau như muốn nứt ra, đang muốn đứng lên, nhưng bị cơn đau như bị xé rách trên người đánh bại, lại phải thật mạnh ngã trở về.

Y run rẩy ôm lấy gối đầu, này con mẹ nó không phải là tam ti hội thẩm, đây chính là đang chịu đại hình a?

Lục Hàm Chi lại lần nữa ngẩng đầu, chỉ thấy bên mép giường có một người phụ nữ đang quỳ, người phụ nữ kia ánh mắt đỏ bừng, đau lòng mà nhìn Lục Hàm Chi.

Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nam nhân kia gầm lên: “Đó là con trai ngoan mà ngươi nuôi ra đấy! Làm ra loại chuyện như thế này, còn có mặt mũi mà khóc nữa sao!”

Người phụ nữ kia co rúm lại một chút, lại lần nữa quỳ xuống, rồi khí thế mười phần mà đáp lại: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta? Chuyện của Hàm nhi, chẳng lẽ ngươi không có trách nhiệm sao? Biết rõ nó không thể uống rượu! Là ai đã cho hắn uống rượu gạo chứ?”

Nam nhân bị nghẹn không nói được lời nào, đỏ mặt tía tai đập thật mạnh xuống bàn.

Tách trà trên bàn chịu chấn động mà ngã trái ngã phải, Lục Hàm Chi sợ hãi giật mình một cái.

Thiếu niên bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, dường như muốn tiến lên đỡ Lục Hàm Chi.

Rồi lại quay đầu nói với nam nhân trung niên kia: “Cha, Hàm Chi vừa mới sinh xong. Ngài đánh hắn như vậy, là muốn đánh chết hắn sao? Hàm Nhi cũng là đứa con trai ngài yêu thương nhất, cho dù chuyện hắn làm có chỗ chưa đúng. Nhưng nếu đánh chết hắn, cha sẽ không đau lòng sao?”

Trách nhiệm? Uống rượu? Rượu gạo? Sao tình cảnh này có vẻ quen quen vậy nhỉ.

Lục Hàm Chi bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, y sẽ không phải là… xuyên thư rồi chứ?

Dù sao y cũng là con mọt tiểu thuyết trực tuyến chuyên lang thang trên tác trang tiểu thuyết trên mạng đọc truyện, loại chuyện như xuyên thư, y cũng rất hay đọc.

Nghe thiếu niên kia nói xong, nam nhân trung niên đứng đầu kia giậm chân giận dữ, tức giận nói: “Là do các ngươi làm ca ca nhưng không chịu quản hắn! Ngươi, còn có Thần Chi! Chỉ cần thường ngày các ngươi dạy bảo hắn để kiềm chế tính tình một chút, hắn cũng sẽ không làm ra loại chuyện thái quá như thế này!”

Bị điểm danh, Thần Chi trầm ổn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân trung niên một cái, lại đau lòng nhìn về phía Lục Hàm Chi, lạnh giọng nói: “Cha, ngài nói những lời này có phần bất công. Người quản Hàm Chi, ngài cũng có phần.”

Nam nhân trung niên dẫn đầu: “Ngươi……”

Ông ta bị Thần Chi đáp lại một câu liền nghẹn họng không nói được lời nào, nghẹn đến mức mặt đỏ lên.

Lão thái thái duy nhất ngồi giữa sân thở dài, nói: “Tạo nghiệt, thật là tạo nghiệt!”

Bên cạnh lão thái thái có một tiểu thiếu nữ trên người mặc một bộ sa y màu vàng nhạt, thiếu nữ kia mắt ngọc mày ngài, nhỏ nhắn, hồn nhiên ngây thơ, tựa như ngọc nữ đứng dưới đài tiên nhân, rồi lại nhiều thiêm vài phần sắc thái nhu mị.

Nàng nghe xong liền nhẹ nhàng chậm rãi đến gần khuyên giải an ủi: “Ngoại tổ mẫu bớt giận, đừng tức giận mà hại thân.”

Lão thái thái nhìn về phía Lục Hàm Chi, trong mắt tràn đầy thất vọng. Giơ tay muốn nói lại thôi, rồi lắc đầu ngao ngán.

Đến lúc này Lục Hàm Chi mới hiểu, chắc là y đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo gì đó, đang bị gia pháp xử trí.

Chuyện này khiến y nhớ đến quyển tiểu thuyết có tên là《 Đoạt Đích 》của Tô Sảng Phị mà mình vừa đọc hai ngày trước, đội hình diễn viên này có thể nói là giống đến chín mười phần.

Mà trong quyển tiếu thuyết này có một tên pháo hôi nam phụ độc ác, chỉ khác tên của Lục Hàm Chi một ký tự, cũng tên là Lục Hàm Chi.

Thời điểm y nhìn thấy cái tên này liền không ngừng phun tào, Hàm Chi Hàm Chi, vừa nghe liền biết không phải là cái tên đứng đắn, quả nhiên là nam sủng chỉ để cho nam nhân đùa giỡn.

Lúc này lão thái thái đứng dậy, hiển nhiên không muốn lại quan tâm đến chuyện này, chỉ thở dài, nói: “Thôi, là Lục gia chúng ta, không có cái mệnh này. Các ngươi tự mình xử lý đi! Ta mệt mỏi rồi, Uyển Ngưng, đỡ ta về nghỉ ngơi.”

Tô Uyển Ngưng ngoan ngoãn đồng ý, tiến lên nâng lão thái thái lên, đứng dậy rời đi.

Trước khi rời đi còn quay lại nhìn Lục Hàm Chi với ánh mắt khıêυ khí©h, nhu thuận ngoan ngoãn vốn có trên mặt như ở khóe mắt đuôi lông mày lại nhiễm vài phần thư thái thắng lợi mà người khác khó nhận ra.

Thần sắc kia, thật sự không phù hợp với cái khuôn mặt ngây thơ ngoan hiền kia.

Lục Hàm Chi nhíu nhíu mày, theo bản năng sinh ra vài phần chán ghét với cô nương kia.

Lão thái thái gọi cô nương kia Uyển Ngưng, Tô Uyển Ngưng? Tên này càng xác định suy đoán của y là đúng.

Y vậy mà xuyên vào cuốn tiểu thuyết sáng văn kia, còn xuyên thành nam xứng động ác không sống sót qua nổi nửa cuốn tiểu thuyết - Lục Hàm Chi.

Này thật đúng là……

Xuyên thư không đáng sợ, Tu La tràng cũng không đáng sợ.

Đáng sợ nhất chính là người mà y xuyên vào chỉ sống được đến chương 72 của cuốn tiểu thuyết đó là thôi, còn chưa đến 1/3 cốt truyện, cuối cùng bị nam chủ đích thân gϊếŧ chế.

Càng đáng sợ hơn chính là, Lục Hàm Chi này vốn được đặc biệt bồi dưỡng để trở thành nam sủng tiểu lang quân, y chẳng những sẽ động dục, còn có thể sinh hài tử.

Căn cứ theo những gì diễn ra trong cốt truyện mà đoán, lần này y vốn dĩ bị đánh thành như vậy, còn bị tam đường hội thẩm, là bởi vì y thất thân ngoài ý muốn, sinh ra đứa con không biết là của ai.

Tiểu lang quân lớn lên trong gia đình giàu có, được nuôi dưỡng để liên hôn cùng với hoàng thân quốc thích, tiểu lang quân vừa thất trinh còn sinh hài tử, so cô nương thất tiết càng khiến cho người khác phỉ nhổ hơn.

Đừng nói nói đến lúc đó không thể gả đi đâu được, còn bị gia đình từ bỏ, đuổi ra khỏi nhà tự sinh tự diệt.

Ở trong sách, tiểu lang quân bị miêu tả là có hình kiều diễm mềm lại quyến rũ.

"Lục Hàm Chi" này, càng đứng nhất kinh thành, là một vưu vật trời sinh.

Lục Hàm Chi là một tên gay, thời điểm xem không kiềm được mà nước miếng giàn giụa, đặc biệt thời điểm xem đến “thịt” càng say mê hơn.

Vừa xem vừa dối lòng, chúc một ngày tớt lần, cho lão tử tới chén đi!

Nhưng mình đột nhiên trở thành tiểu vưu vật này, thì đây lại là một cảnh khác.

Ai muốn làm nam sủng, ai muốn sinh hài tử, ai con mẹ nó còn phải tuân thủ tam tồng tức đức!

Nhưng cho dù y không muốn, dựa theo sự phát triển của cốt truyện, lúc này y chắc là đã cùng người khác phát sinh quan hệ, cũng đã sinh hạ một hài tử thành công rồi.

Chẳng qua sau đó Thái Tử tuyển chọn lương hầu, Lục Hàm Chi vì danh tiết cùng tiền đồ, đã chọn tự tay bóp chết con trai mình.

Mà nguyên thân cũng thành công tiến vào Đông Cung trở thành lương hầu, từ đây tính tình thay đổi rất nhiều, trở nên âm ngoan độc ác, tay nhuốm máu người.

Làm nhiều chuyện xấu, cũng giúp đỡ Thái Tử mở đường rất nhiều. Lại bởi vì ghen ghét tình cảm giữa Thái Tử cùng nữ chính, mà không ít lần gây khó dễ cho nữ chính.

Cuối cùng bởi vì do y hạ dược khiến cho nữ chính sảy thai sinh non, bị Thái Tử đích thân gϊếŧ chết.

Thật là một nhân vật chuyên thiết kế để trở thành pháo hôi, Lục Hàm Chi nhịn không được mà vỗ tay cho hắn.

Thân là một người đến từ thế kỷ 21 đã sớm quen những chuyện âm mưu thủ đoạn ở nơi làm việc, trong lòng Lục Hàm Chi giờ phút này cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Y lúc này chỉ muốn sống cho thật tốt, đối Đông Cung mà các tiểu lang quân tranh nhau vỡ đầu để tiến làm không cảm thấy hứng thú.

Vì thế y nghĩ, phải làm như thế nào để an toàn thoát khỏi chiến trường này.

Lúc này vừa mới ngồi quỳ trên mặt đất phụ nhân tiến lên đây, đôi tay run rẩy xoa xoa Lục Hàm Chi phía sau lưng, thanh âm cũng đi theo run rẩy lên: “Hàm…… Hàm Nhi, ngươi…… Ngươi này lại là tội gì a!”

Lúc này người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất cũng tiến lại gần, đôi tay run rẩy xoa xoa lưng Lục Hàm Chi, âm thanh cũng trở nên run rẩy: “Hàm… Hàm nhi, con… tội gì vậy a!”

Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ kia,người phụ nữ kia vẻ ngoài trang nghiêm, khóe miệng lại hơi hơi có chút rũ xuống, nhìn liền cảm thấy bà là một người độc đoán.

Trong tiểu thuyết, bà ở trong Lục gia cũng không dễ dàng gì, Lục gia lão gia thu ba phòng di nương, đều là những người trẻ tuổi xinh đẹp.

Cứ luôn lượn lờ trước mặt bà, khiến cho bà ghê tởm muốn chết.

Đặc biệt là Đỗ di nương, nàng ỷ mình đang được sủng ái, tứ thiếu gia Lục Hạo Chi cũng được nuôi dưỡng thành một tiểu lang quân, liền trong tối ngoài sáng tranh đấu với Lục phu nhân.

Cũng may "Lục Hàm Chi" có tính tranh đua, trời sinh thông minh lại xinh đẹp, có tiếng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, yêu mị khuynh thành từ trong xương.

Đáng tiếng sau này cũng trở nên độc ác tàn nhẫn nhất.

Đặc biệt là trong chuyện hãm hại nữ chính, tự mình tìm đường chết. Chuyên chọc đao về phía người yêu thương trên đầu quả tim của Thái Tử, đi bán muối cũng đi nhanh nhất.

Lục Hàm Chi nắm lấy tay người phụ nữ kia, nháy mắt nở nụ cười.

Y thoáng ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Lục phu nhân.

Nghẹn giọng suy yếu nói: “Các ngươi sẽ không để cho ta vào Đông Cung trở thành lương hầu nữa đúng không? Có phải không còn muốn lợi dụng ta để duy trì vinh quang cho Lục gia?… Buồn cười, vinh quang của Lục gia, chẳng lẽ cần dựa vào mông của một nam nhân để giữ gìn sao?”

Ngày thường "Lục Hàm Chi" đã bị nuông chiều đến mức hư hỏng, cho dù làm ra loại sự tình này, muốn y nhận sai là điều không thể.

Cho nên y nói ra những lời nói đó, những người ở đây cũng không cảm thấy có gì lạ.

Chỉ có Lục lão gia là bị chọc cho tức muốn chết, tay chỉ vào y không ngừng run rẩy, run run nửa ngày chỉ nghẹn ra hai câu: “Ngươi…… Ngươi… Ngươi làm ra loại chuyện này! Vẫn không biết hối cải! Xem ra là do ta đánh ngươi còn nhẹ!”

Lục phu nhân nháy mắt liền rơi nước mắt, bà sợ Lục lão gia sẽ lại đánh Lục Hàm Chi.

Bởi vì bà tới trễ một bước, Hàm Nhi của bà đã bị Đỗ di nương kia không biết xấu hổ cùng tiểu di nương xúi giục lão gia hung hăng đánh một trận!

Khoản nợ này, sau này bà sẽ bắt bọn họ từ từ trả.

Giờ phút này Lục phu nhân đem Lục Hàm Chi gắt gao ôm vào trong lòng, nói: “Con của ta a! Nếu sớm biết có ngày hôm nay, cho dù như thế nào nương cũng sẽ không để cho con bị nuôi thành tiểu lang quân. Cứ đi theo con đường làm quan của Nhị ca ca con, hay chỉ làm một công tử nhà giàu bình thường thôi có gì không tốt. Bây giờ con thành cái dạng này, làm sao nương sống nổi đây!” Nói xong Lục phu nhân lại nằm trên người Lục Hàm Chi khóc lên.