Trong những đêm này Cố Tương liên tục đổ mồ hôi, trí nhớ khiến cô căng thẳng, buồn nôn, sợ hãi.
Cô không nhớ ra được quá nhiều, nhưng ngày nào đó tháng mười năm ngoái, cô đã nhớ ra.
Cô nhận được điện thoại của mẹ, nói bà sẽ tranh thủ thời gian qua gặp cô, Cố Tương đặt thêm một phòng khách sạn.
Ngày đó Tiêu Mân thần thần bí bí, giọng nói trong điện thoại hưng phấn, chỉ nói có việc bận với bạn, bảo cô ngày mai đi ra ngoài.
Lần nghỉ phép này Tiêu Mân cũng tới, anh ta có rất nhiều bạn bè và bạn học ở nước ngoài, những ngày kia anh ta vội vàng đi tụ tập.
Cố Tương thản nhiên đồng ý, cô ra nước ngoài nghỉ phép kiêm tập huấn cho mình, còn nhiều thời gian mà.
Đêm đó cô ngủ rất sớm, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng bước chân thất tha thất thểu, cô lập tức trợn mắt, một bóng đen áp xuống.
Cố Tương đã lùi đến góc tường, cô vẫn duy trì một khoảng cách với Tiêu Mân.
Cổ họng Tiêu Mân trượt lên xuống, "Ngày đó là anh uống say."
Cố Tương cũng không muốn nghe.
Ngày đó Tiêu Mân tụ tập với bạn bè, bọn họ mua về một đống đồ, bố trí sân bãi bên bờ biển đến trưa, dự báo thời tiết nói đêm đó có gió lớn, bọn họ cũng không chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, định hoãn đến ngày hôm sau, mấy người cố định tốt sân bãi, cầm vải che khuất đèn đã trang trí tỉ mỉ.
Bạn bè chúc phúc anh ta ngày mai sắp tạm biệt độc thân, anh ta tưởng tượng đến hình ảnh ngày mai, không ngừng uống rượu cho đến khi say khướt mới trở về khách sạn.
Anh ta lấy ra thẻ phòng, mở một cánh cửa, thất tha thất thểu đi vào, cảm thấy cách bố trí không đúng lắm, nhưng anh ta nhìn thấy người nằm ở trên giường, thoáng chốc anh ta quên hết tất cả.
Máu anh ta dâng lên, run rẩy kích động, anh ta tưởng tượng qua vô số lần hình ảnh ở bên cô, lúc này dường như đã trở thành sự thật.
Anh ta đi tới, nhìn thấy cô mở mắt ra, anh ta đã thổ lộ thành công, cô đã thuộc về anh ta.
Anh ta nâng mặt cô, anh ta cảm nhận được cô giãy dụa, anh ta dùng sức giật áo ngủ cô xuống, mấy chiếc cúc trên áo cũng bị kéo đứt.
Đáp lại anh ta là vết cắn, đầu bị đèn ngủ đập mạnh một cái.
Cố Tương trốn xuống giường, anh ta tỉnh táo lại, vội vàng hấp tấp ôm lấy cô: "Anh không cố ý, Hương Hương, anh thích em, anh uống nhiều quá."
Cố Tương run rẩy mắng to: "Đồ biếи ŧɦái!"
Tiêu Mân hoàn toàn không nghe thấy cô mắng, anh ta nóng lòng thổ lộ với cô, Cố Tương không dám tin nói: "Đồ biếи ŧɦái, anh điên rồi... Em với anh không có khả năng, anh thả em ra!"
Cô lại đá lại cắn, cuối cùng đã thoát, chạy ra cửa, Tiêu Mân vội đuổi theo, chạy đến cửa khách sạn, anh ta bắt gặp bà Chử Cầm.
Sắc trời âm u, trong hành lang càng thêm lờ mờ.
Tiêu Mân cẩn thận từng li từng tí nói: "Anh chuẩn bị ngày mai thổ lộ với em, anh đã bố trí một sân bãi rất đẹp. Anh thật sự uống quá nhiều, bên kia đưa nhầm thẻ phòng của em cho anh, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm. Anh không cố ý, Hương Hương..."
"...Em nhìn thấy sân bãi kia rồi." Cố Tương tỉnh táo nói.
Tiêu Mân sững sờ: "Vậy em..."
"Anh có biết cảm giác của em không?"
Tay chân Tiêu Mân như rót chì, cảm thấy nặng nề, anh ta muốn nói, nhưng Cố Tương đã mở miệng.
"Tiêu Mân, lúc vừa quen anh, em mới mười hai mười ba tuổi, anh sắp 23 tuổi, em vừa tháo khăn quàng đỏ, bên trong ý thức của mình, em vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với em, anh là một người trưởng thành. Em coi anh là bạn, cũng coi anh trở thành bề trên."
Tiêu Mân như nghe một truyện cười, "Bề trên? Em coi anh là bề trên?"
Cố Tương phối hợp nói: "Em coi anh trở thành bề trên, cho nên em đối với ý nghĩ và hành vi của anh, cảm thấy buồn nôn và sợ hãi."
Tiêu Mân không muốn nghe nữa: "Đủ rồi!" Anh ta trợn mắt, " Đây là cảm giác của em đối với anh?! Đây là điều em muốn nói sao?!"
"Đúng, đây chính là cảm giác của em."
Tiêu Mân đạp lên tường, vôi tường rơi xuống, Cố Tương lùi về phía sau, tay đè lấy vách tường.
Tiêu Mân chống nạnh, anh ta ngửa mặt lên trời cười lạnh, như một con thú quanh quẩn một chỗ, "Bề trên? Bề trên?"
Móng tay Cố Tương đã gảy sâu vào trong vách tường, cô lại lùi về sau một bước, nhìn về phía thang máy cách đó không xa.
Cô nhớ tới đêm hôm đó, cô chạy ra khỏi khách sạn, chạy tới bãi cát.
Đêm đó gió vô cùng lớn, lỗ tai ong ong, chạy được nửa đường, gió lớn thổi rơi một tấm vải, cô trông thấy một chùm đèn, trên đó xếp thành "Hương Hương, anh yêu em", sân bãi màu hồng phấn bố trí tỉ mỉ đã bị gió lớn thổi loạn, tiếng chuông như búa đập vào đầu và tim cô.
Cô không dám tưởng tượng Tiêu Mân sẽ thổ lộ với cô, cô sợ hãi cả người đều run rẩy trong gió lớn.
Cô để cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng mà cô không cách nào khống chế được cơ thể run rẩy. Cô dần dần đi tới một bãi san hô, ánh trăng treo nơi chân trời, gió biển soàn soạt thổi.
Cô nhắm mắt lại, tiến vào cung điện trí nhớ, nghĩ đến trước khi huấn luyện, cố găng để cho chính mình bình tĩnh.
Gió lớn, sóng lớn đập đả, cô đi chân trần trượt chân, tiếp đó bất tỉnh nhân sự.
Lúc mở mắt ra, cô đã nằm ở bệnh viện.
Trong hành lang.
Khi Tiêu Mân quay đầu lại nhìn về phía Cố Tương, đôi mắt anh ta đã trở nên đỏ thẫm.
Lần phạm sai lầm đó, anh ta bị bà Chử Cầm ép phải rời xa Cố Tương, anh ta cầm thẻ phòng trở về khách sạn, trơ mắt nhìn Cố Tương bị bà Chử Cầm mang đi khắp trong ngoài nước khám bệnh.
Cô trở lại thành phố Thanh Đông, anh ta cũng không dám liên lạc với cô, sợ khiến cô nhớ ra.
Chỉ là cuối cùng anh ta thật sự không nhịn được, lúc Quách Thiên Bổn kể cho anh ta chuyện xảy ra sau khi phỏng vấn, anh ta càng nhớ đến phát điên.
Anh ta muốn trở lại bên cạnh Cố Tương.
Tiêu Mân nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng nhấp nhô, anh ta kiềm chế, cố gắng tỉnh táo nói: "Đừng coi anh là bề trên, cho anh một cơ hội."
Cố Tương lắc đầu: "Không có khả năng, em không có khả năng thích anh."
"Cho anh một cơ hội... Hương Hương..."
Cố Tương lùi về phía sau: "Không có khả năng đâu..."
Tiêu Mân vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bị ép đến đau đớn.
Anh ta hối hận đến nghiến răng nghiến lợi đối với xúc động đêm đó, anh ta không dám biểu lộ ra chút tâm tư nào, chỉ sợ kí©h thí©ɧ đến cô, thỉnh thoảng anh ta hận cô không thể vĩnh viễn mất đi trí nhớ, vĩnh viễn đừng khôi phục.
Tuy nhiên cô đã nhớ ra, từ chối không để chút lối thoát, anh ta bị cô đánh cho tay đầy máu.
Thực ra anh ta đã sớm có dự cảm, vào lần cuối đưa Cố Tương về, cô lựa chọn ngồi ở phía sau, giữ khoảng cách với anh ta, dường như chả còn chút thân thiết.
Cuối tháng sáu mùa hè, trong lòng anh ta lạnh lẽo.
Tiêu Mân khàn giọng gọi cô: "Hương Hương..."
Cố Tương muốn về rồi, cô đi về phía thang máy, Tiêu Mân bắt lấy cô, Cố Tương phản ứng mãnh liệt, cô quát to một tiếng bỏ tay anh ta ra.
Cả người Tiêu Mân cứng đờ tại chỗ.
Trong lòng Cố Tương còn sợ hãi, cô không có cách nào khống chế chính mình. Cô lui từng bước một về phía sau, người phía trước gọi cô lại: "Đợi một chút."
Trong cổ họng Tiêu Mân như bị đâm một nhát dao đến đau nhức, anh ta lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nói: "Anh đã điều tra ra người đầu tiên bình luận trên weibo, dựa vào địa chỉ IP của cô ta, anh tra được cô ta tên Chu Huân, cũng là người nhà bệnh nhân lần này tố cáo Cao Kình. Có lẽ em bị Cao Kình liên lụy đấy. Coi như anh chọn buông tay đi."
Anh ta giơ tờ giấy trên tay, đợi cô lấy.
Cố Tương do dự một lúc lâu mới nhận.
Ánh mắt Tiêu Mân dừng trên mặt cô, khuôn mặt này anh ta đã nhìn mười năm.
Sau khi về nhà cô lật giấy, tìm kiếm người tên Chu Huân, trong chốc lát cô lại nghĩ tới Cao Kình, trong chốc lát lại nghĩ tới Tiêu Mân, đầu óc loạn hết lên, cô đóng hết lại.
Cố Tương đi đến phòng khách, đem thực phẩm chức năng bỏ vào góc tường, ngồi xuống ghế sa lon.
Cô nhớ tới Cao Kình dạy cô chơi trò chơi, cầm lấy laptop trên bàn mở ra, trên màn hình là luận văn anh đang viết.
Cố Tương thu nhỏ luận văn lại, suy nghĩ, vẫn là không chơi, cô phóng to tập luận văn lại, con chuột không cẩn thận trượt đến tập tài liệu bên cạnh mở ra, cô đang muốn đóng lại, đột nhiên chú ý tới bên trong có một con số "8023".
Tim Cố Tương đập mạnh, con chuột ngừng ở phía trên, do dự một lúc, cô đóng lap lại.
Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, lại là trải qua do dự, cô mở trở lại. Cô chưa từng làm chuyện xấu, lúc này tim đập rộn lên, cô ấn chuột, tập tài liệu "8023" mở ra trước mắt cô.
Mấy video, mấy chục tấm hình, tất cả đều là cô.
Video là tin tức, ảnh chụp...
Cô ở trong mấy tấm hình có lẽ vẫn còn học trung học, khung cảnh náo nhiệt, không phải ảnh trong tin tức, cô nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn không nhớ nổi những tấm ảnh này chụp ở đâu.
Cố Tương nghe được tiếng tim mình đập như trống bỏi, cô đang nhìn trộm bí mật của người khác về mình.
Cô nhớ tới đêm đó Cao Kình cầu hôn cô, trong xe không kìm lòng được thốt ra câu nói kia, "Lúc em mười mấy tuổi anh đã bắt đầu thích em!"
Cố Tương mím môi, ấn mở file ở bên trong chứa đựng duy nhất một trang web.
Là một diễn đàn, tiêu đề là "Bạn đã từng gặp được thần tượng ngoài đời chưa? Chênh lệch có nhiều so với TV không? Thần tượng có thể biến thành người yêu không?"
Thời gian chủ topic mở, Cố Tương cố gắng phân biệt, là bốn chữ số, dựa theo sắp xếp hợp lý, là năm 2011.
Cố Tương nhắm hai mắt lại, cố gắng dứt bỏ tạp niệm.
Qua một lúc lâu, cô lại mở mắt ra, tìm được ID của Cao Kình, tên của anh gọi là "Bác sĩ G".
Bài đầu tiên của "Bác sĩ G" xuất hiện ở vị trí thứ mười lăm.
【Bác sĩ G: Thần tượng của tôi là nữ, tôi là nam, không có khả năng trở thành người yêu, chênh lệch quá lớn. Ngoài đời cô ấy vô cùng đáng yêu. 】
【 Cư dân mạng 1: Bác sĩ G là bác sĩ sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà cũng có thần tượng? 】
【 Cư dân mạng 2: Bác sĩ à, dù thế nào cũng phải hơn ba mươi rồi, nghi ngờ thần tượng đã là bà thím. 】
【Bác sĩ G: Tôi vẫn còn là sinh viên, năm nay thần tượng của tôi mới 16, cô ấy không phải ngôi sao, vị trí của cô tương đối đặc biệt trong giới của cô ấy. 】
Cư dân mạng hiếu kỳ hỏi anh là giới nào, nhưng anh không trả lời. Cư dân mạng cầu tình tiết cụ thể.
Đầu ngón tay Cố Tương hơi ướt, cô lau vào quần áo.
Năm 2011, cô mới mười sáu tuổi.
Cô tiếp tục nhìn xuống.
【Bác sĩ G: Tình tiết cụ thể à, thực ra cũng không có gì, tôi có hứng thú với giới của cô ấy, cũng đã từng có liên quan, năm 2009 tôi đi xem một cuộc tranh tài, lúc ấy cô ấy giành vị trí thứ hai thế giới, tôi nhìn thấy cô ấy, mới phát hiện hoá ra là "Người quen biết cũ". 】
【 Cư dân mạng 3: Shit! Thần tượng của Bác sĩ G là tuyển thủ Olympic sao? Cao cấp như vậy?! 】
【Cư dân mạng 4: Yên tĩnh, cầu Bác sĩ G tiếp tục. 】
【Bác sĩ G: Cô ấy không phải tuyển thủ Olympic, tóm lại cô ấy rất giỏi. Tôi xem xong trận đấu trở về, lên mạng tìm kiếm về cô ấy, mới phát hiện trước đó cô ấy đã từng giành được một giải thưởng lớn cấp thế giới, năm đó cô ấy mới mười ba tuổi. Đúng rồi tính toán như vậy, lúc cô ấy trộm sách của tôi mới có mười hai tuổi, đang học tiểu học thôi đó. 】
【 Cư dân mạng 5: Trộm sách?! 】
【Bác sĩ G: Không tính là trộm, có lẽ là cô ấy không cẩn thận cầm nhầm, làm hại tôi phải bồi thường mười quyển sách cho thư viện. 】
【 Cư dân mạng 6: Đậu truyền kì thanh mai trúc mã sao? Cầu tiếp tục tiếp tục! 】
Bên dưới là một loạt bài, Cố Tương đã lướt qua hai trang.
[Bác sĩ G: Xin lỗi, tôi vừa mới trở về ký túc xá, nhiều người muốn tiếp tục như vậy, thế thì tiếp tục. Không phải thanh mai trúc mã, tôi nghĩ cô ấy chả nhớ gì về tồi, sở dĩ tôi nhớ rõ cô ấy, một là bởi vì tôi mất sách, còn nữa cô ấy thật sự... Rất đáng yêu. 】
【 Cư dân mạng 7: Trời ạ thật đáng yêu, thấy anh nói như vậy, muốn ôm quá đi! 】
【Bác sĩ G: Vốn đã quên có một người như vậy rồi, ai ngờ khi tôi đi xem trận đấu lại gặp cô ấy? Hơn nữa thật sự rất giỏi, sau đó tôi lại tiếp tục chú ý. Sau đó cô ấy về nước thi đấu, tôi lại đi đến hiện trường, rất muốn tới gần xin kí tên, đúng lúc thấy cô ấy đi ăn cơm với bạn bè, cô ấy gạt hết rau thơm mất hơn 10 phút. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn không tới xin chữ kí. 】
【 Cư dân mạng 8: Tại sao lại không tới? 】
【Bác sĩ G: Tôi đã chuẩn bị nói cho cô ấy biết lợi ích của rau thơm, vừa chuẩn bị xong, bọn họ đã đi, đưa cả cô ấy đi theo, để lại một đống rau thơm. 】
【 Cư dân mạng 9: Ha Ha Ha Ha Ha Bác sĩ G thật đáng yêu. 】
Cố Tương không khỏi cong khóe miệng, cô suy nghĩ, nhưng trong bài viết chưa nói cụ thể thời gian trận đấu, cô thật sự không nghĩ ra được là lúc nào.
【Bác sĩ G: Đúng rồi, năm nay cô ấy mười sáu tuổi, vừa mới phá một kỷ lục thế giới. 】
【 Cư dân mạng: Giỏi vãi!!!!! 】
【 Cư dân mạng: Giá trị nhan sắc thế nào? Muốn ngủ cùng ghê! 】
【Bác sĩ G: Giá trị nhan sắc vô địch, mời viết bài văn minh. 】
【 Cư dân mạng: Không văn minh thì cút, cầu Bác sĩ G tiếp tục! 】
【Bác sĩ G: Tiểu khả ái rất kiêu ngạo, tôi nghe được người bên cạnh hỏi lần này cô ấy có thể đánh bại người đó hay không, cô ấy liếc nhìn đồng hồ, mặt lạnh nói: "Tám giờ ăn mừng." Hơn một chữ cái dư thừa đều không có. 】
【 Cư dân mạng: Tiểu khả ái 23333333333】
【Bác sĩ G: Đúng vậy, cô ấy thật sự rất đáng yêu. Hôm đó cô ấy lại phá kỉ lục trong nước đấy. 】
【 Cư dân mạng: Quỳ ORZ】
Bác sĩ G nói tiểu khả ái tương đối kén ăn, cô ấy không ăn rau thơm cũng không ăn tỏi, dù sao cô ấy cũng không phải ngôi sao ngành giải trí, không có quá nhiều chi tiết tỉ mỉ, không bao lâu anh lại nói ra chiều cao của đối phương.
Tiểu khả ái 17 tuổi, cao 1m64, anh chắc chắn.
Nhiệt độ bài viết này không giảm, sôi nổi suốt hơn một năm, lại qua một năm, Bác sĩ G nói gần đây công việc của anh bận rộn, đám cư dân mạng trong topic đó đã quen thuộc với anh, hỏi anh có từng tìm bạn gái hay không.
【Bác sĩ G: Không có. 】
【 Cư dân mạng: Có phải trong mắt trong lòng chỉ có tiểu khả ái? 】
Lúc này Bác sĩ G không trả lời.
Lại qua một năm.
【Bác sĩ G: Cô ấy lại cao thêm lên 1m66. Thấp hơn so với tôi, nhưng tôi vẫn chỉ có thể ngưỡng mộ như trước. 】
【 Cư dân mạng: Đệch! Hai người gặp mặt rồi hả? 】
Đám cư dân mạng bùng nổ.
【Bác sĩ G: Không có, tôi chụp lại màn hình làm số liệu phân tích. 】
Đám cư dân mạng ỉu xìu, nói đùa anh quá biếи ŧɦái.
Lại qua một lúc lâu, Bác sĩ G mới xuất hiện lần nữa.
【Bác sĩ G: Thời gian trôi qua thực vui vẻ, lâu lắm mới lên được, trước kia thích nhất là chụp ảnh cũng đã phải gác qua một bên. 】
Đám cư dân mạng nhảy ra, hỏi tiểu khả ái của anh đâu rồi?
【Bác sĩ G: Tiểu khả ái vẫn còn là sinh viên, năm nay hình như cô ấy không có trận đấu. 】
【 Cư dân mạng: Cuộc sống của Bác sĩ G có biến đổi gì lớn không? 】
【Bác sĩ G: Năm nay bắt đầu đi xem mặt. 】
【 Cư dân mạng: Tìm được đối tượng đáng tin cậy rồi sao? 】
【Bác sĩ G: Không có. 】
【 Cư dân mạng: Đều không tốt bằng tiểu khả ái đúng không! 】
Bác sĩ G lại biến mất rồi.
Cố Tương đã xem được hơn ba mươi trang, Bác sĩ G lại xuất hiện lần nữa.
【Bác sĩ G: Hôm nay tôi gặp cô ấy ở thành phố của tôi. Nghĩ cách tiếp cận cô ấy. 】
Thời gian, tháng 4 năm 2018.
Tiếp đó bài viết bị oanh tạc.
【Bác sĩ G: Hôm nay tôi nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy không để ý đến tôi. 】
【Bác sĩ G: Tôi bẫy em họ mình, xin lỗi. 】
【Bác sĩ G: Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với tôi, tim tôi đập rất nhanh. 】
【Bác sĩ G: Tôi giống như đào một cái hố to, tôi lừa cô ấy. Nhưng mà vẫn còn muốn tiếp tục lừa gạt. 】
Cư dân mạng không ngừng hỏi, Bác sĩ G đều không trả lời, về sau chỉ trả lời một câu hỏi trong số đó, câu hỏi kia là, lúc nào anh đem tiểu khả ái trở thành đối tượng yêu thích trong cuộc sống.
【Bác sĩ G: Khi có người nào đó lần đầu tiên hỏi, có phải trong mắt trong lòng chỉ có tiểu khả ái, tôi mới nhận ra, có thể tôi sẽ độc thân. Nhưng thật may, năm nay tôi chưa đến 30 tuổi, gặp được cô ấy trong cuộc sống. 】
Cư dân mạng gào thét.
Lật mấy trang, Bác sĩ G lại viết tiếp.
【Bác sĩ G: Tôi và cô ấy ở bên nhau rồi. 】
Bên dưới là đám đông phát cuồng.
Đằng sau còn có rất nhiều trang, Cố Tương không nhìn nữa, ánh mắt cô đã mơ hồ.
Từ năm 2011 đến năm 2018, thời gian suốt bảy năm, cô khẽ than trong lòng, hoá ra là như vậy sao...
Đây chính là bí mật anh không chịu nói ra, bởi vì anh nói dối một nửa.
Cô cũng không nhận ra anh, từ đầu tới cuối, đều là tâm tình của một mình anh.
Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ, hết mưa rồi, mặt trời sớm muộn sẽ ló ra.
Cô bỏ máy tính xuống, xé nát giấy Tiêu Mân đưa cho cô, đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo, lấy hộp nhẫn ra.
Bên kia, Cao Kình đi ra ngoài sau đó vào một nhà hàng, đợi không bao lâu, cảnh sát Đinh đúng hẹn tới.
Cao Kình nói: "Uống chút gì đó không?"
Cảnh sát Đinh tùy tiện gọi đồ uống, nói: "Bác sĩ Cao của tôi à, may là không làm hổ thẹn."
Cao Kình mỉm cười: "Tra được rồi hả?"
Cảnh sát Đinh đưa một tờ giấy từ trong ví cho anh, nói: "Cậu nhờ tôi tra IP của cái bình luận kia, cái này không thể làm khó được tôi, có thể cho tôi biết ai phạm pháp không?"
Cao Kình nói: "Sao lại tra ra được cái này?"
Cảnh sát Đinh nói: "Nhờ bạn bè cả, trên mạng nào có cái gì gọi là bí mật, loại đâm sau lưng người, tự cho là hoàn toàn không để lại dấu vết, lạy hồn, làm gì cũng phải chuẩn bị chứ!"
Cao Kình mở giấy ra, nhìn về phía tin tức tra được người sử dụng, anh nhướng mày.
Cảnh sát Đinh thấy sắc mặt anh thay đổi, gọi anh: "Này, không sao chứ."
Cao Kình gấp tờ giấy lại, nói: "Không có việc gì. Lần này cảm ơn anh, lại gọi thêm mấy món đi."
"Không cần đâu, tôi còn phải về ngay, chỗ này còn chưa đủ nhiều sao?"
Đồ ăn đã mang lên đủ, cảnh sát Đinh vừa ăn vừa nói chuyện, "Aiz, Cố Tương kia, là cô gái hai tháng trước báo cảnh sát ở chỗ các cậu sao?"
"Chính là cô ấy."
"Không nghĩ tới hai người lại ở bên nhau."
Cao Kình mỉm cười.
Cảnh sát Đinh: "Nhưng tôi nói này cậu cũng thật là, tôi còn tưởng rằng mấy ngày hôm trước cậu tìm tôi nói có việc, là chuyện của cậu cơ, ai ngờ lại muốn tra kẻ hãm hại bạn gái cậu trên mạng... Cậu nhóc này, không phân biệt được nặng nhẹ sao? Cậu không lo lắng cho bản thân sao?"
Cao Kình nói: "Tôi nắm chắc chuyện của mình, nhiều lắm là sau đó thanh danh của tôi khó nghe thôi. Cô ấy thì khác."
"Khác gì chứ?"
Cao Kình cũng không trả lời, anh gắp thức ăn, đưa vào trong miệng chậm rãi nhai xong, mới mở miệng, "Không có gì quan trọng bằng cô ấy."
Tạm biệt cảnh sát Đinh, Cao Kình không trở về, trong di động của anh có số của bà Chu, anh gọi tới, nhờ đối phương chuyển cho Chu Huân.
Hơn nửa tiếng sau, Chu Huân đến. Cô ta không trang điểm, mặc váy dài, tóc đen xoã xuống, dáng vẻ nhìn mà đau lòng.
Cao Kình vẫn ngồi ở vị trí cũ, anh nói: "Cô Chu đã ăn chưa?"
Chu Huân nói: "Vừa ăn rồi, anh thì sao?"
"Tôi cũng đã ăn rồi."
"Tôi không nghĩ tới anh sẽ tìm tôi ra đây... Không biết bác sĩ Cao tìm tôi có chuyện gì?" Chu Huân kín đáo mỉm cười, "Tuy lần trước đã nói xin lỗi rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói với anh lần nữa, cha tôi ra đi quá đột ngột, người thân của tôi đều không chấp nhận được. Chuyện lần này... Có phải đã gây rắc rối rất lớn cho anh không? Tôi về sẽ khuyên nhủ bọn họ."
Cao Kình uống trà, nghe cô ta nói cho hết lời, nói xong rồi, anh đặt chén trà xuống, nói: "Lần này tôi mời cô ra gặp mặt, không phải muốn trò chuyện về chuyện bệnh viện."
"Vậy là chuyện gì?" Chu Huân hỏi.
Cao Kình đưa một tờ giấy tới, Chu Huân mở ra nhìn, sắc mặt hơi biến đổi.
Cao Kình nói: ""Cô ta không có khả năng tham gia tiết mục, đại não cô ta bị thương, trí lực suy giảm ", bình luận là do cô viết đấy."
Chu Huân buông giấy, nhếch miệng: "Bác sĩ Cao, anh đang nói cái gì thế, điều này sao có thể."
Cao Kình không quan tâm lời cô ta, anh nói tiếp: "Bài viết đầu tiên trên diễn đàn cũng là cô tung ra."
"Tôi hoàn toàn không biết anh đang nói cái gì."
"Tôi không muốn nghe mấy lời thoại trong phim." Cao Kình ngắt lời cô ta, "Cô Chu, cô dám làm không dám nhận, không sao hết, tôi chỉ có một yêu cầu, cô lại đăng nhập vào tài khoản của mình, thẳng thắn nói ra sự thật, cô có thể nguỵ tạo thân phận của mình, tôi chỉ yêu cầu cô thừa nhận, tất cả lời cô nói là cố ý vu oan."
Chu Huân cảm thấy buồn cười: "Bác sĩ Cao, anh đang nói đùa đấy à, chuyện không liên quan tới tôi, tại sao tôi phải viết thanh minh xin lỗi? Anh đừng có vì chuyện bệnh viện vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo lên tôi."
Cao Kình lại rót cho mình một chén trà, anh ôn hoà nói: "Chẳng lẽ cô Chu cho rằng, tôi chỉ là vô cùng đơn giản tra được IP của cô mà thôi? Trên mạng không có gì là bí mật, cô đã làm cái gì, trong lòng cô tự biết."
Nụ cười của Chu Huân tắt dần.
Cao Kình im lặng quan sát cô ta, "Tôi vốn nghĩ tới, tiết lộ hết những chuyện cô đã làm ra ngoài, nhưng tôi cân nhắc lại vẫn là hẹn cô đi ra, mặt đối mặt nói cho rõ ràng, tôi cho cô thời gian suy nghĩ nửa ngày, trước bảy giờ tối nay, tôi cần cô đăng bài, nếu không, tôi không ngại làm chuyện giống vậy với cô đâu."
Chu Huân nắm chặt tay, thay đổi sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Cao Kình.
Cao Kình đã uống xong trà, đứng dậy nói: "Còn nữa cô không cần đóng hai mặt trước mặt tôi, hôm tôi ăn cơm với Chu Thiếu Khang, trông thấy cô cũng ở đó. Cho nên chuyện lần này, ai mới là kẻ chỉ đạo, tôi đã sớm biết rõ ràng, hôm gặp mặt người nhà cô đã nói lỡ miệng."
Sắc mặt Chu Huân nghẹn đỏ bừng.
Cao Kình rời đi.
"Anh cho rằng mình rất giỏi ư!"
Cao Kình dừng lại, nhìn đối phương.
Chu Huân ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, run giọng nói: "Anh coi mình chính trực, vĩ đại rất thần thánh sao? Bình thường anh cũng làm rất nhiều chuyện cũng không hề quang minh chính đại, nếu không tại sao có thể có người muốn chơi chết anh?"
Cao Kình nhíu mày.
"Tôi nói cho anh biết, ngay từ đầu tôi hoàn toàn không nghĩ tới sẽ tố cáo bệnh viện, là có người gọi điện thoại chỉ bảo tôi! Ha ——" Chu Huân cười lạnh, "Không bằng anh tỉnh táo phân tích xem mình làm người thất bại thế nào, anh có tư cách gì khua tay múa chân ở chỗ này đối với tôi!"
Cao Kình nhìn về phía khoảng không, ánh mắt nhìn vào mặt Chu Huân, nói: "Cảm ơn đã thông báo, nhưng cô nên nhớ cho kĩ, trước bảy giờ."
Chu Huân tức giận đến mức sắp đập bàn.
Cao Kình lên xe khởi động máy, anh cũng không vội vã rời đi.
Loại người như Chu Huân này, giỏi về ngụy trang, nội tâm âm u, đây cũng không phải lần đầu cô ta làm loại chuyện này, anh sắp đập nát mà mặt nạ của cô ta vẫn không rơi xuống.
Không phải anh không điều tra ra được tài liệu xấu về Chu Huân, nhưng sự khác nhau lớn nhất giữa anh và Cố Tương với người nọ chính là bọn họ sống ngay thẳng.
Hương Hương nhất định sẽ không làm phản kích như vậy.
Anh liếc mắt nhìn thời gian, cách bảy giờ còn có năm tiếng nữa.
Cao Kình nhắm mắt, một lát sau, anh suy nghĩ, lái xe đến bệnh viện Thụy Hoa.
Trong lúc chờ đợi dưới cây đa, Cao Kình ôm hai tay, chậm rãi dạo bước, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Sau một lúc lâu, Diêu Tấn Phong cuối cùng đã xuất hiện.
Diêu Tấn Phong nhìn về phía sau anh, Cao Kình nói: "Chỉ có tôi tìm cậu, cậu cho rằng còn có ai nữa?"
Sắc mặt Diêu Tấn Phong cũng không tốt: "Chuyện gì?"
Cao Kình đi thẳng vào vấn đề: "Cậu gọi điện thoại cho Chu Huân, xúi giục cô ta tố cáo tôi."
Diêu Tấn Phong trở tay không kịp, phủ nhận: "Cậu đang nói cái gì thế, bệnh à!"
"Cô ta có ghi âm lại cuộc trò chuyện, tôi vừa mới nghe xong."
Diêu Tấn Phong cắn răng, "Ghi âm đâu? Muốn vu oan cho người khác phải có chứng cớ, nói suông phát bệnh làm gì."
Cao Kình không nóng vội, ném ra quả bom: "Ba năm trước, cũng là cậu gọi điện thoại cho cha mẹ Quách Tuệ, xúi giục bọn họ tố cáo thầy Nguyễn. Lần ra tay này giống y hệt ba năm về trước."
Sắc mặt Diêu Tấn Phong biến đối, "Cậu hồ..."
Cao Kình không cho anh ta cơ hội phản bác, anh nói tiếp: "Lần đầu tiên cậu chạm mặt Cố Tương ở quán bar, lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, mấy hôm trước cậu làm đổ thùng rác là vì thấy Quách Thiên Bổn. Cậu nhận ra bọn họ, hơn nữa có tật giật mình. Diêu Tấn Phong, cậu làm hại thầy Nguyễn ngồi tù, vậy mà còn có thể tiếp tục theo đuổi Nguyễn Duy Ân, cậu còn không bằng súc sinh."
"Cậu nói láo!" Diêu Tấn Phong không giữ được miệng, "Cậu biết cái đếch gì, là tôi làm thì thế nào, có bản lĩnh cậu tố cáo tôi đi, tôi phạm pháp sao? Họ Nguyễn tự tiện rút máy thở của người bệnh, đây là sự thật, người phạm pháp chính là ông ta!"
"Thầy Nguyễn làm gì có lỗi với cậu chứ?"
"Ông ta không có lỗi với tôi ư!"
Ba năm trước vất vả lắm Nguyễn Duy Ân mới đồng ý thử qua lại với anh ta, anh ta vui vẻ suốt một tuần, một tuần sau, Nguyễn Duy Ân lại từ chối anh ta.
Anh ta không thể nào chấp nhận được, thay đổi chính sách, nịnh nọt cha cô, ai ngờ có một hôm, qua cánh cửa, anh ta nghe thấy thầy Nguyễn đánh giá ——
"Diêu Tấn Phong? Y thuật của cậu ta quả thực không tệ, người cũng chăm chỉ chịu khó, nhưng phẩm hạnh... Tôi lén quan sát, thật sự không được tốt lắm. Cao Kình thì khác, nếu Duy Ân có tình cảm với Cao Kình, tôi sẽ móc nối? Diêu Tấn Phong không xứng với Duy Ân của chúng ta, bà cũng đừng để bị lừa."
Anh ta choáng váng, vô cùng khó chịu.
Sau đó anh ta bất ngờ nhìn thấy hình ảnh rút máy thở kia.
Anh ta không xứng với Nguyễn Duy Ân? Cha cô trở thành tù nhân, ai không xứng với ai đây?
Diêu Tấn Phong nghiến răng nghiến lợi: "Cậu biết thì thế nào, năm đó Cố Tương nhìn thấy tôi gọi điện thoại, không phải cậu đã sớm biết rồi hả? Còn giả vờ làm người tốt, cậu nói đi, nói cho Nguyễn Duy Ân đi!"
Cao Kình gật đầu, xoay người rời đi.
Diêu Tấn Phong hoảng hốt, đuổi theo: "Cao Kình, cậu đứng lại."
"Cậu chờ một chút!"
Cao Kình đi thẳng vào trong xe, nhanh chóng lái đi.
Dừng ở bãi đỗ xe dưới cư xá, Cao Kình nặng nề thở ra.
Anh mệt mỏi không chịu nổi, nghỉ ngơi hơn mười phút, anh xuống xe, đi vào thang máy, đợi Cố Tương mở cửa, anh mới mỉm cười, "Anh về rồi... buổi trưa bà thế nào?"
Cố Tương nói: "Bà vừa mới ăn xong, hôm nay khá tốt. Bác anh mang ít canh sang, anh có ăn không?"
"Có."
Cố Tương đi vào phòng bếp lấy canh cho anh, Cao Kình ngồi ở bàn đợi.
Cố Tương bưng canh tới, "Hơi ít mỳ, để em làm thêm cho anh."
"Đủ rồi, lát nữa còn phải ăn cơm chiều." Cao Kình đang muốn cầm thìa, anh đột nhiên ngừng lại, bắt được tay phải Cố Tương.
Cố Tương cong đầu ngón tay.
Cao Kình tách ngón áp út ra, anh ngẩng đầu, nhìn cô.
Cố Tương "bình tĩnh tự nhiên ", "Có được không?"
Cao Kình hít thở sâu, anh khẽ dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào Cố Tương cười, dùng sức túm cô lên trên đùi.
Cố Tương hoảng hốt: "Anh làm gì thế... Trong nhà có người."
Cao Kình ôm chặt cô: "Anh không đứng dậy được..."
Cố Tương: "..."
Anh nghẹt thở, trái tim không ngừng đập mạnh, Cố Tương không giãy dụa nữa, cô ngoan ngoãn tựa ở trong l*иg ngực anh.
Cao Kình không hỏi cô tại sao đột nhiên đeo nhẫn, anh chỉ cần biết rõ kết quả.
Lúc này, anh dùng toàn bộ sức trên người cô, anh muốn nhét cô vào trong cơ thể mình.
Cao Kình không ngừng hôn mặt và cổ cô, lẩm bẩm nói: "Cho dù anh thất nghiệp, em cũng không thể đổi ý."
"... Không đổi ý."
Cao Kình hôn miệng cô, không hề ngại trong nhà còn có hai người, bát thìa trên bàn bị đυ.ng ra tiếng, anh giống như hoàn toàn chưa tỉnh, thở hổn hển, cướp mạnh hơi thở của Cố Tương.
Cho đến khi Cố Tương sắp ngã xuống, anh mới ngừng lại, ôm người lên đùi.
Cao Kình khẽ hôn cằm cô, nói: "Hương Hương, anh sẽ không thất nghiệp đâu."
"... Em biết."
Anh thích nghe từng chữ trong miệng cô, Cao Kình ôm chặt cô vào lòng.
Sau khi trời tối, Quách Thiên Bổn gọi điện thoại tới, bảo Cố Tương lên mạng.
Cố Tương mở địa chỉ anh ta gửi tới, nhìn thấy tin tức mới nhất. Người viết bài nọ tự nhận mình chỉ chém gió, ai ngờ chuyện to lên, dần dần mất khống chế, cô ta thừa nhận sai lầm, cầu xin xóa topic.
Cố Tương khó hiểu, cô lại để cho Cao Kình xem.
Cao Kình đọc thầm một lần, nói: "Hài lòng không?"
"Hả?"
Cao Kình nhìn cô, nói: "Cách này cũng không thể xoay chuyển được tình hình, nhưng đối phương đã từng làm những gì, anh hi vọng cô ta có thể đi ra gánh chịu hậu quả, cũng coi như là một bài học."
"... Là anh ra tay sao?"
Cao Kình nói: "Đây là Chu Huân làm, cô ta là con gái ông Chu Bảo Sinh."
Cao Kình giải thích một lần, cuối cùng nói: "Thực ra còn có những cách khác giúp em hả giận, nhưng trước mắt anh chỉ có thể làm được như vậy."
Cố Tương đột nhiên hôn anh một cái.
Cao Kình: "..."
"Hôm nay anh nhục nhã cô ta như thế, vậy là đủ rồi." Cố Tương lại hôn anh cái nữa.
Cao Kình vội vàng ôm người lên, Cố Tương hạ giọng: "Tiếp nào..."
Cao Kình đè lại hai chân cô, không cho cô chạy, hai người lại làm loạn trên ghế một lát, Cao Kình nói: "Còn có một việc nữa, anh đã hẹn Nguyễn Duy Ân qua đây."
"Hả?"
"Đợi cô ấy đến rồi nói sau."
Hai người đi vào trò chuyện với bà Văn Phượng Nghi một lát, hơn nửa tiếng sau, Nguyễn Duy Ân đến.
Cao Kình kéo Cố Tương cùng ngồi xuống, anh lấy di động ra, ấn mở ghi âm, câu nói đầu tiên là "Chỉ có tôi tìm cậu, cậu cho rằng còn có ai nữa?"
Tiếp đó, sắc mặt Nguyễn Duy Ân dần thay đổi, nghe đến cuối cùng, cô ta tối sầm mặt.
Cao Kình tắt ghi âm, nói: "Diêu Tấn Phong không phạm pháp, cũng không tính là vi phạm đạo đức, theo lập trường mà nói, cậu ta vẫn là một "người chính nghĩa", chuyện năm đó có liên quan đến nhà em, chuyện lần này có liên quan đến anh, em muốn làm như thế nào?"
"Em... em..." Nguyễn Duy Ân nắm chặt tay, hận không thể gϊếŧ chết anh ta.
Cao Kình nói: "Duy Ân, chuyện lấy ơn báo oán anh sẽ không làm, nhưng thật sự phải làm thế nào với cậu ta, anh cũng bất lực, đây là xã hội pháp trị. Nhà em cũng là người trong cuộc, anh muốn tôn trọng ý kiến của em."
Nguyễn Duy Ân không thể kìm nén, hiện tại cô ta lửa giận ngập trời, vất vả lắm mới kìm chế được, nói: "Anh định làm như thế nào, em nghe theo anh!"
Cách làm của Cao Kình rất đơn giản, anh gửi bản ghi âm đến hơn mười bệnh viện.
Anh không che giấu, chân thật đối mặt.
Trước khi điện thoại bị oanh tạc, anh kịp thời tắt máy.
Nguyễn Duy Ân đi rồi, Cố Tương đang tiêu hoá chuyện này, cô còn đang suy nghĩ, mặt bị người sờ.
"Đang nghĩ gì thế?" Cao Kình hỏi.
Cố Tương do dự nói: "Ba năm trước, hôm anh nhìn thấy em ở bệnh viện, em đã nghe được Diêu Tấn Phong gọi điện thoại nặc danh?"
Cao Kình sớm đã đoán được, anh nói ra suy nghĩ trong lòng: "Anh đoán em cũng không nghe được, nhưng em đứng tương đối gần, cậu ta nói chuyện điện thoại xong nhìn thấy em, cho rằng em nghe thấy. Nếu như em thật sự nghe thấy, không có khả năng em không nói cho Quách Thiên Bổn."
Cố Tương xác nhận: "Đúng vậy. Diêu Tấn Phong có tật giật mình, cho nên mỗi lần trông thấy em, anh ta đều rất kì lạ." Cô nhớ lại, "Nhất là lần gặp mấy hôm trước ở bệnh viện với Quách Thiên Bổn, anh ta phát hiện em biết Quách Thiên Bổn, cho nên anh ta luống cuống."
Cao Kình khen cô: "Thông minh."
Cố Tương nói: "Anh cũng rất thông minh."
Hôm nay Cao Kình hoàn thành ba sự kiện, anh vốn nên rất mệt, ai ngờ sức lực vẫn dồi dào, anh không muốn lên nhà, lại cùng Cố Tương vào phòng bà Văn Phượng Nghi.
Cao Kình nói chuyện xong với bà Văn Phượng Nghi thì đi ra ngoài, Cố Tương lặng yên nhìn anh, cô vuốt ngón áp út, qua một lát, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin thứ hai cho bà Chử Cầm trong vòng mấy ngày nay.
"Mẹ, con đã nhận lời cầu hôn của Cao Kình."
"Khụ khụ khụ..."
Chủ nhiệm Vu rút tờ khăn giấy đưa cho đối phương, "Tiểu Chử, cô uống từ từ."
Bà Chử Cầm nhận lấy, cố gắng ngừng ho khan, bà không dám tin lại nhìn tin nhắn lần nữa.
Lau miệng xong, bà úp điện thoại xuống, nhắm mắt làm ngơ.
Chủ nhiệm Vu nói: "Hiện tại con gái anh suốt ngày nhắc đến Cố Tương, Cố Tương đúng là khó lường, đã thành thần tượng của con bé rồi."
Bà Chử Cầm mỉm cười: "Cảm ơn sự hỗ trợ của anh."
"Khách sáo gì chứ, tất cả mọi người đều là bạn bè mấy chục năm rồi. Đúng rồi, hôm nay cô tìm anh, là có chuyện gì?"
Bà Chử Cầm uống một ngụm trà, nói: "Hẹn bạn cũ ra ngoài, còn có việc muốn nhờ, có phải em quá thực dụng không?"
"Em là người bận rộn, hẹn ra ngoài dùng trà nói chuyện phiếm, anh mới cảm thấy kỳ quái."
Bà Chử Cầm cười, thở dài: "Aiz, gì cũng đều không thể gạt được anh. Là như thế này, anh biết Hương Hương đang qua lại với Cao Kình khoa anh chứ, em muốn hỏi, chuyện của Cao Kình lần này sẽ như thế nào?"
"Lo lắng cho con rể rồi hả?"
"Hết cách rồi, em chỉ có một đứa con gái, em không hi vọng tương lai nó đi theo người khác lại ăn không khí."
"Em thật biết chọc cười!" Chủ nhiệm Vu vui đùa mấy câu, nghiêm túc nói, "Bác sĩ Cao làm người như thế nào, y đức như thế nào, thật ra tất cả mọi người đều rõ, chỉ là người nhà bệnh nhân đã trách cứ như vậy, bọn anh không thể bỏ qua, đành phải đối mặt. Còn nữa bệnh viện cũng chưa truyền chuyện này ra ngoài."
"Chuyện gì?"
"Sau khi xảy ra chuyện, những người nhà bệnh nhân được Cao Kình giúp đỡ trước kia, nhiều người gọi điện thoại đến bệnh viện, yêu cầu bọn anh trả lại sự trong sạch cho Cao Kình.Chuyện này sẽ có giúp ích lớn cho việc điều tra cuối cùng, tuy xã hội này không phải thứ gì cũng công bằng, nhưng có lòng tốt vẫn sẽ được báo đáp." Chủ nhiệm Vu cười nói: "Anh tin tưởng bên bệnh viện cũng sẽ công bằng, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự bệnh viện, về phần bên thứ ba tham gia điều tra, anh tin tưởng họ sẽ nghiêm túc làm việc."
Bà Chử Cầm thở phào, "Vậy là tốt rồi."
Chủ nhiệm Vu nói: "Chỉ là hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ có ảnh hưởng đến thanh danh của bác sĩ Cao."
Bà Chử Cầm nói: "Thanh danh còn có thể kiếm lại, chỉ cần người trẻ tuổi không bị đánh bại bởi chuyện này là được."
"Cao Kình tuyệt đối có thể hiểu rõ."
Hai người cùng nâng chén cười.
Kết quả điều tra của Cao Kình vẫn còn chưa có, Diêu Tấn Phong đã nổi tiếng trong giới y học, anh ta quả thực không phạm pháp, cũng không tính là thật sự vi phạm đạo đức, nhưng anh ta hèn hạ vô sỉ, mỗi người ở trước mặt anh ta khách sáo đối đãi, sau lưng lại âm thầm phỉ nhổ.
Đinh Tử Chiêu nhất thời xúc động, còn giáo huấn anh ta một trận, mắng to anh ta biệt danh "Diêu Gian" quả nhiên không có gọi sai, lúc đọc sách thì dụng tâm mà lòng dạ hiểm ác.
Hôm nay Cao Kình được phục chức, đã là tuần đầu tháng bảy, mùa mưa dầm đã qua, trời như được gột rửa.
Cố Tương phơi quần áo ra ngoài, hít thở không khí mới mẻ.
Cô đã hình thành thói quen giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, cô vẫn còn cần hộ lý giúp đỡ, nhưng lúc không có cô ấy, cô cũng có thể giúp bà đi tiểu, lau người.
Cao Kình ăn sáng xong, đi ra ban công, ôm eo cô, hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"
"Không tốt lắm, buổi tối bà cứ bất an. Đúng rồi, bà còn nói nóc nhà có nước."
Hành động của bà thỉnh thoảng trở nên kỳ quái, bị Cao Kình nói đúng rồi.
Cao Kình nói: "Đợi lát nữa cô ấy đến, em trở về phòng nghỉ một lát."
"Vâng." Cố Tương nói, "Anh đi làm đi."
Cao Kình hôn cô một cái, "Anh đi đây."
"Đi đi."
Cố Tương vẫn đứng ở ban công, cô nhìn Cao Kình đi ra khỏi cư xá, đi vào cửa sau bệnh viện, anh quay người, vẫy tay với cô.
Cố Tương mím môi cười, cũng vẫy lại với anh.
Bà Văn Phượng Nghi ngày càng gầy gò, sức khoẻ càng ngày càng kém, thỉnh thoảng gây ra một ít náo loạn, nhưng tính tình của bà vẫn dịu dàng như trước, trông thấy Cố Tương, hai mắt đυ.c ngầu sẽ sáng lên.
Mỗi ngày bà Cao Mỹ Tuệ đều đến thăm bà Văn Phượng Nghi, hôm nay thăm hỏi xong, bà kéo Cố Tương qua một bên, hỏi: "Nhà cháu còn những thân thích nào?"
Cố Tương khó hiểu: "Cháu không rõ, làm sao vậy ạ?"
Bà Cao Mỹ Tuệ nói: "Sợ là bà cháu... Tốt nhất cháu liên lạc hết với họ hàng, có thể gặp được ai thì gặp, nhất là anh chị em ruột ở nơi khác."
Cố Tương khẽ giật mình.
Người trẻ tuổi cái gì cũng đều không hiểu, bà Cao Mỹ Tuệ nói nhiều thêm mấy lời: "Cuối cùng còn phải xử lý những đồ đã dùng, nếu không đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân."
Cố Tương không muốn nghe, cô nói: "Bác ơi, vẫn còn sớm mà..."
Bà Cao Mỹ Tuệ thở dài, có mấy lời, bà không muốn Cố Tương đau lòng, nhưng bà không thể không nói cho cô biết, "Hương Hương, cháu đừng nhìn bình thường bác hùng hùng hổ hổ với Xán Xán, giống như không có tim phổi, thật ra bác đều nhìn thấy hết ở trong mắt. Tháng tư năm nay cháu mới đến đây ở, trước khi cháu đến, bà cháu luôn nằm viện."
Ngày hôm sau Cố Tương tới nơi này, bà Cao Mỹ Tuệ còn từng hỏi bà Văn Phượng Nghi, hỏi thăm sức khoẻ bà đã tốt chưa? Bà Văn Phượng Nghi nói đã không sao rồi.
Bà biết là không thể nào, chỉ là bà cụ nhìn thấy cháu gái yêu quý, tinh thần tốt lên hơn thôi.
Tuy nhiên có lúc tinh thần sẽ dùng hết.
Bà Cao Mỹ Tuệ nhìn tấm rèm đã kéo xuống, nói với Cố Tương: "Cháu có biết tại sao bà cháu thay cửa bằng rèm không?"
Cố Tương: "... Tại sao ạ?"
Bà Cao Mỹ Tuệ nói: "Hơn một năm trước mới có tấm rèm này, là sau khi cha cháu bỏ trốn mới lắp đấy. Bà cháu đã sớm có dự cảm rồi, bà sợ một mình chết trong nhà, phải đến lúc có mùi mới có người phát hiện. Lắp rèm, bà có động tĩnh gì, chúng ta làm hàng xóm sẽ biết được."
Cố Tương lau nước mắt chảy xuống.
Cô nhìn về phía tấm rèm, cổ họng cảm thấy đắng chát.
Bà Cao Mỹ Tuệ thấy cô đột nhiên khóc, lại sợ cô đau lòng: "Đừng khóc, cháu là bé ngoan. Cháu không biết bình thường bà cháu khen cháu nhiều như thế nào đâu, quả thực coi cháu như độc nhất vô nhị, trước kia bà cũng không như vậy. Hương Hương, cháu còn nhỏ, có một số việc không hiểu, thật ra người đã già, khi nào đi, trong lòng đều biết đấy. Bà đã chuẩn bị từ sớm, hơn một năm trước đã công chứng căn hộ này, cháu cho là vì sao chúng ta không đòi nợ? Bởi vì đến lúc đó một nửa căn hộ này sẽ thuộc về chúng ta. Chúng ta không cần, cầm được những thứ kia là đủ rồi. Còn lại bà để lại hết cho cháu."
Hai mắt Cố Tương đẫm nước.
Bà Cao Mỹ Tuệ nói tiếp: "Bà chống đỡ được một năm là chờ cháu, bây giờ còn đang chống đỡ tiếp, không biết là vì cái gì. Tóm lại, cháu phải giữ vững tinh thần chuẩn bị, biết không?"
Cố Tương không gật đầu.
Bà Cao Mỹ Tuệ đi rồi, cô quay về phòng, nhìn bà ngủ, ngẩn người hồi lâu.
Lúc Cao Kình trở lại, cô cũng chưa ăn gì. Hộ lý lo lắng cho cô nói với Cao Kình mấy câu, Cao Kình khó chịu, kéo cô đi nói chuyện.
Cố Tương: "Anh biết sức khoẻ bà không tốt từ một năm trước?"
Cố Tương: "Anh biết tại sao có rèm cửa kia?"
Cố Tương: "Anh biết bà đã công chứng tài sản?"
Cô hỏi liền ba câu, Cao Kình im lặng chống đỡ, Cố Tương bắt lấy cánh tay anh, cúi đầu nói: "Anh cũng biết... Chỉ có em, cái gì cũng không biết."
Cao Kình ôm người vào trong ngực, anh dừng sức trấn an, nhưng lại có thể cảm giác được tâm trạng của cô.
Cao Kình nói: "Bà còn có một nguyện vọng."
Cố Tương từ trong l*иg ngực anh ngẩng đầu.
Cao Kình do dự vài giây, mở miệng nói: "Sở dĩ bà không bán nhà đi trả nợ, là vì nếu bán đi cha em sẽ không tìm được. Bà còn muốn gặp lại cha em."
Cố Tương níu chặt quần áo.
Biển người mênh mông, cha cô đã bỏ đi hơn một năm, hoàn toàn không có cách nào tìm được người.
Cao Kình lại nhờ cảnh sát Đinh hỗ trợ, lúc rảnh, anh dẫn Cố Tương đến cửa hàng tang lễ, chọn mua đồ vật dùng cuối cùng.
Cố Tương tìm được sổ ghi chép điện thoại của bà, thử liên lạc với thân thích nhà họ Cố và Văn, trong nhà lục tục có người đến, ngay cả thân thích gần chín mươi tuổi cũng lặn lội đường xa, tới gặp mặt bà Văn Phượng Nghi lần cuối cùng.
Ngày đó bà Văn Phượng Nghi hiếm khi có được tinh thần, bà ngồi dậy, cầm chặt tay chị gái chín mươi tuổi, nước mắt rơi đầy mặt.
Đây là lần cuối cùng họ gặp mặt trong đời này, sau này sẽ không nhìn thấy đối phương nữa.
Đợi khi Cố Tương có thể dễ dàng ôm bà từ giường đến xe lăn, vẫn không có tin tức của cha, nhưng sinh nhật của cô lại đến.
Mặt trời rực rỡ lên cao, Cố Tương giúp bà đi ra phơi nắng, Tiểu Thiện Thiện ở bên cạnh chơi đùa, còn muốn đưa quả lạnh cho cô ăn.
Cố Tương lắc đầu không ăn, cô ôm bé đến trên đùi.
Tiểu Thiện Thiện gọi: "Chị ơi."
"Ừ."
Cậu bé đã biết nói chuyện rồi.
Cố Tương nhìn về phía cây lớn đón nắng dưới ánh mặt trời, cô mỉm cười, nghĩ thầm, bà đã hóa thành đứa trẻ, đứa trẻ lại dần dần lớn lên.
Cô ngửa đầu nhìn cây, trong khe hở lá cây luôn luôn có ánh mặt trời sót xuống.
Vào đêm mùng 9 tháng 8, bà cô đột nhiên mở miệng: "Cha cháu đâu?"
Cố Tương khẽ giật mình.
Cao Kình đứng bên cạnh, liếc Cố Tương.
"Cha cháu đâu?"
Cố Tương nói: "Cha cháu... Còn chưa kịp về."
"Ừ."
Bà Văn Phượng Nghi cố gắng nhìn về phía cô, mỉm cười nói: "Hương Hương, cháu phải sống tốt đấy."
"Vâng ạ."
"Sống tốt với Cao Kình."
"Cháu vĩnh viễn sẽ đối xử tốt với Hương Hương." Cao Kình nói.
Bà Văn Phượng Nghi hỏi: "Mẹ cháu đâu?"
Cố Tương khàn giọng: "Mẹ cháu... Cũng không về kịp."
"Ừ."
Bà Văn Phượng Nghi chậm rãi chợp mắt, "Bà có lỗi với mẹ cháu... Cháu phải nghe lời mẹ."
Cố Tương cầm chặt tay bà: "Vâng."
Bà Văn Phượng Nghi đi rồi, tang sự xử lý ba ngày, vào ngày cuối cùng bà Chử Cầm từ Bắc Kinh đến, thắp cho bà ba nén hương.
Cố Tương đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cô tự làm mọi chuyện, ngay ngắn rõ ràng tiễn đưa bà, Cao Kình dùng thân phận cháu rể ở bên cạnh sắp xếp quá trình tang lễ.
Vào ngày thứ bảy bà ra đi, Cố Tương dọn dẹp lại phòng, từ dưới đáy ngăn kéo tủ phòng bà, phát hiện một lá thư.
Cố Tương mở thư ra, chữ viết hơi bất ổn, những vẫn có thể nhìn ra được kiểu chữ rất đẹp.
"Hương Hương, chào cháu, bà là bà nội của cháu.
Lúc cháu trở lại, câu nói đầu tiên nói với bà là "Chào bà, cháu là Cố Tương", cháu còn nhớ không?
Bà nghe xong, lòng chua xót, lại vui mừng.
Mười năm không gặp, cháu đã lớn rồi.
Từ lúc cháu sinh ra, bà vẫn luôn mang theo cháu bên người, khi đó cháu rất ngoan khiến người ta yêu thương. Cháu thích nhất là ông nội, thường xuyên nhờ người ôm đến bệnh viện tìm ông, bà rất ghen tị, lại luôn trêu chọc cháu, ông nội và bà nội, cháu chỉ có thể chọn một, cháu chọn ai nào?
Cháu gấp đến phát khóc, nước mắt như hạt châu. Bà đâu còn muốn trêu cháu nữa, cháu còn chưa đến ba tuổi.
Sau khi cháu học mẫu giáo càng thêm thông minh, bà mua cửu liên hoàn, tranh liên hoàn, xếp gỗ, trò chơi xếp hình, cái gì cháu cũng biết, mỗi người nhìn thấy cháu, đều khen ngợi cháu.
Sau đó cháu đi học tiểu học, phần lớn thời gian đều ở trường học, bà vẫn không quen được, lúc cháu vừa mới tự một mình đến trường, bà từng đi phía sau cháu, đi cùng cháu một tuần, cháu nhất định không phát hiện ra.
Sau đó còn có lần nữa, lúc đó hình như cháu học lớp hai, bà đột nhiên muốn đón cháu tan học, đã đến trường cháu rồi, nhìn cháu từ xa đi ra, bà đi theo sau lưng cháu, vậy mà thấy cháu tiến vào tàu điện ngầm mới mở.
Bà muốn nhìn xem cháu làm gì, vẫn đi theo phía sau cháu, cùng mua vé với cháu. Cháu khi đó thật sự là ở trong biển người, cháu không cẩn thận bị ngã.
Bà vô cùng đau lòng, không đùa cháu nữa, vội đi đỡ cháu, sau đó bà cứng rắn đưa đón cháu một tuần, vẫn là mẹ cháu phản đối, nói cháu phải độc lập, bà mới bất đắc dĩ thu tay lại.
Hương Hương, bà không phải là một người mẹ tốt, không dạy tốt cha cháu, thẹn với mẹ cháu. Cha cháu đánh bạc thành tính, dạy mãi không sửa, bà còn bao che cho cha cháu, cầu xin mẹ cháu cho cha cháu cơ hội, sau đó cha cháu có người khác ở bên ngoài, bà từng đánh mắng, sợ mẹ cháu phát hiện việc này, bà lại giúp cha cháu giấu.
Giấy không thể gói được lửa, mẹ cháu vẫn phát hiện ra, bà khiến mẹ cháu tổn thương sâu sắc, mẹ cháu mang cháu đi, từ đó về sau không còn trở lại nữa.
Bà chỉ biết tự trách mình không dạy được con, chính mình còn làm sai chuyện, bà hiểu mẹ cháu không thể tha thứ cho bà.
Nhưng mà Hương Hương, những ngày gần đây bà lại nhớ đến cha cháu, bà nghĩ không biết cha cháu ở bên ngoài liệu có cơm ăn, có nhà ở, cha cháu là mười tháng bà dứt ruột đẻ ra, có phải bà rất vô dụng hay không?
Hương Hương, bà cố gắng ép mình không nghĩ đến cha cháu.
Ngày gần đây cơ thể bà càng ngày càng mỏi mệt, bà có cảm giác thời gian không còn nhiều nữa, trước đó bà đã sớm sắp xếp, hiện tại bà muốn nói cho cháu biết.
Người nhà cô Cao là người tốt, quyền tài sản căn hộ này, 50% cho bọn họ, còn lại một nửa đều cho cháu.
Nếu như cha cháu trở lại, nếu cha cháu có thể tự sống được, cháu cũng đừng quan tâm, nếu cha cháu không có cơm ăn, xin cháu giúp một chút, được chứ?
Xin lỗi, bà lại nghĩ tới cha cháu rồi.
Hơn nữa đã không còn món nợ nào nữa, cháu có thể an tâm.
Hương Hương, bà tên Văn Phượng Nghi, sinh vào ngày 1 tháng 10 năm 1944, làm việc ở nhà máy dệt, giữ chức Bí thư chi bộ Đảng, bà quen biết yêu đương ông cháu vào năm 1963.
Hương Hương, mộ của bà nằm cùng với ông cháu đấy, đã khắc xong cả ngày sinh của bà rồi.
Cháu phải nhớ kỹ, bà rất yêu cháu, mấy ngày nay, bà thật sự rất vui vẻ.
Hương Hương, cháu phải sống thật vui vẻ, công việc thuận lợi, khoẻ mạnh."
Cố Tương sớm đã nước mắt đầy mặt, trong tầm mắt mơ hồ, nguyên một đám con số kia, dần dần đứng thẳng, dần dần sắp xếp chỉnh tề.
Sinh vào ngày 1 tháng 10 năm 1944, quen biết yêu nhau vào năm 1963...
Cung điện trong não nhanh chóng xoay tròn, tổ hợp, từng tổ tin tức rót vào.
Cô nhìn thấy mình ngã sấp xuống ở tàu điện ngầm, bà nâng cô dậy.
Cô đi bệnh viện, đây là bước đầu tiên xây dựng cung điện trí nhớ.
Cô đi một mình ở trên đường, cô xem cây xem hoa, hít thở không khí tươi mát của thành phố này.
Cô đến đại học Thanh Đông, đầu đầy mồ hôi làm bài tập, có điện thoại gọi đến, nói mẹ từ Bắc Kinh trở lại rồi. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, đem cả quyển sách không thuộc về mình kia thu vào, chạy về nhà, mẹ nói đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện ở Bắc Kinh, nửa tháng sau cô sẽ có tên trong danh sách trường cấp hai.
Cô bị mang lên máy bay, không có cơ hội trả lại quyển sách kia.
Từ đó về sau, cô cũng không thể trở lại.
Cô mang theo cung điện trí nhớ cô trân trọng nhất, toàn bộ thời thơ ấu cô quý trọng nhất rời xa quê hương.
Ông bà nội luôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng cô.
Cố Tương không ngừng run rẩy, trên bờ vai có một đôi tay, cô được người ôm lấy.
"Hương Hương, làm sao vậy?"
Giọng anh vô cùng dịu dàng.
Cố Tương dường như nghe thấy bài hát ru của bà, "Gió thu thổi từng thôn trang, lan truyền câu chuyện động lòng người, mỗi một thôn trang đều ngậm nước mắt..."
Cố Tương dán sát vào l*иg ngực Cao Kình, nức nở nói: "Em nhớ ra rồi..."
Cô nhớ ra rồi.
Sau trời nắng chang chang, nghênh đón thu vàng, Cố Tương đứng ở hiện trường tiết mục "Đại não thần kỳ".
Dưới sân khấu, Cao Kình đứng ở nơi hẻo lánh.
Cô nhìn về chỗ đó, nhìn thấy anh mỉm cười nhìn cô. Cô ngồi xuống ghế khách quý, tiết mục bắt đầu.
Mùa thu năm 2018, cô bắt đầu xuất phát từ nơi này.
(Chính văn hoàn)