Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ngày sau, nhân viên vệ sinh lau từng viên gạch sáng bóng đến mức có thể soi gương, trên đường đi thêm mấy chậu hoa tràn đầy sức sống, bệnh nhân mới không ngừng chờ mong trong phòng bệnh.

Trung tâm trị liệu an bình bệnh viện Thuỵ Hoa nghênh đón phóng viên đài truyền hình. Bác sĩ y tá xôn xao, Đinh Tử Chiêu chạy tới tham gia náo nhiệt. Anh ta bắt lấy một người hỏi tin: "Nghe nói là có sao lớn tới? Ai thế, nam hay nữ?"

"Hình như là nữ. Một người bệnh trước khi mất muốn gặp thần tượng của mình."

Đinh Tử Chiêu chậc chậc hai tiếng, "Không thể tin được loại tin tức thế này cũng sẽ xuất hiện ở chỗ chúng ta...Tự đáy lòng tôi chờ mong là Angela ở Mỹ."

Y tá Tiểu Mã ở bên cạnh cười: "Bác sĩ Đinh nằm mơ đi, không phải ngôi sao đâu."

"Hả? Vậy là người nào?" Sự tò mò của Đinh Tử Chiêu bị moi ra.

Y tá Tiểu Mã chỉ về phía trước: "À người hóng tin về rồi."

Cách phía trước không xa, Đồng Xán Xán giống như u hồn, hai mắt vô thần, miệng mở rộng, mê man đi về phía này. Y tá Tiểu Mã hỏi: "Thế nào, hỏi được chưa? Người đến là ai thế?"

Giọng Đồng Xán bình thản: "Cố Tương."

"Cố Hương?" Đinh Tử Chiêu lẩm bẩm, "Sao tên lạ thế...Woa!" Anh ta như bị người vỗ vào đầu, "Tôi đã bảo những lời này giống như tôi đã từng nói ở đâu rồi mà, tôi nghĩ ra rồi, là Cố Tương, chính là "Tương" thích Dương Quá kia, cô gái thiên tài đó."

Hai hôm trước, sau ngày Cố Tương ăn xong bữa đêm, cô nhận được điện thoại của Quách Thiên Bổn. Lúc ấy cô đang ở gần trường tiểu học Văn Huy, đúng lúc Quách Thiên Bổn đang bàn bạc với lãnh đạo chuyện tuyển sinh ở lớp đào tạo, hai người hẹn một nơi trung gian gặp mặt. Quách Thiên Bổn vội chạy đến, trên cổ đổ đầy mồ hôi, Cố Tương nhìn chằm chằm vào cổ anh mấy giây, cằm hất về phía hộp khăn giấy, Quách Thiên Bổn đang có tâm sự, không nhận ra, Cố Tương ra tay rút hai tờ giấy ném cho anh. Quách Thiên Bổn sửng sốt, lập tức cười ngô nghê, lau cổ, nói: "Sau khi em đưa ảnh, anh ta có nói thêm gì không?"

"Không có."

"Ờ."

Cố Tương uống một ngụm nước chanh, nói: "Anh có việc thì nói, đừng có ấp a ấp úng."

Quách Thiên Bổn gãi cổ, "À...là như thế này, tối qua anh nhận được điện thoại của Tổng giám đốc, anh ấy nói trước đó không lâu có phóng viên liên hệ với anh ấy, nói là có một bệnh nhân ung thư vô cùng ngưỡng mộ em, người nọ sắp mất, muốn trước khi qua đời gặp mặt thần tượng của mình một lần, nhưng người ta không biết liên lạc với em thế nào, cho nên thông qua công ty truyền thông liên lạc với công ty."

Cố Tương không có phản ứng gì. Quách Thiên Bổn nói tiếp: "Khoảng thời gian trước em ở nước ngoài, Tổng giám đốc không làm phiền em, mấy hôm trước đối phương lại liên lạc với Tổng giám đốc, nói người bệnh sắp không chống đỡ được rồi, đây là nguyện vọng duy nhất trước khi lâm chung. Tổng giám đốc nghĩ đây cũng là làm chuyện tốt, lại có thể tuyên truyền giúp công ty, nhất cử lưỡng tiện."

Cố Tương nói: "Sao anh ta không tự nói với em?"

Quách Thiên Bổn: "Anh không biết...nhưng anh ấy nói những lời này cũng có lý. Trước kia trên TV loại tin tức này toàn là người bệnh muốn gặp ngôi sao, chúng ta không phải xu hướng, hiếm khi chạm vào chuyện này. Điều này có giúp đỡ rất lớn cho việc tuyên truyền của công ty, so với quảng cáo gì đó đều tốt hơn. Tổng giám đốc còn nói sẽ cho em tiền thưởng."

Mặt Cố Tương không biểu cảm nhìn anh. Quách Thiên Bổn cười, hơi cúi đầu, qua một lúc bất an, nhìn Cố Tương thấy cô đang uống nước, anh cẩn thận lên tiếng: "Anh cảm thấy những thứ khác không nói, nhưng đây đúng là làm việc thiện. Trên đời này có một người tôn sùng em là thần tượng, nguyện vọng duy nhất trước khi lâm chung là chỉ muốn gặp được mặt em, đối với em mà nói có thể chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với cô gái ấy thì là viên mãn. Làm việc thiện cho người sắp qua đời, có thể thành toàn thì tận lực thành toàn, như vậy không được sao?"

Anh dường như bị cảm động lây, cuối cùng Cố Tương đã có phản ứng: "Anh biết tại sao Tổng giám đốc bảo anh đến nói với em không? Bởi vì anh ngu ngốc, đơn giản, dễ bị lừa."

"Anh sắp xếp đi." Nói xong, cô gọi nhân viên phục vụ, "Thêm cốc nước chanh."

Quách Thiên Bổn vui vẻ uống nước chanh Cố Tương gọi cho, nói: "À, đúng rồi, người bệnh kia tên là Mao Tiểu Quy, hiện tại đang ở bệnh viện Thuỵ Hoa."

Cuộc gặp được sắp xếp vào một ngày sau.

Hôm nay, Cố Tương dậy từ sớm. Cô ngồi trước giường ngẩn người nửa tiếng, sau đó rửa mặt, trang điểm, chọn quần áo. Trước khi ra ngoài cô để đuôi tóc ướt, sau đó lấy bút quấn mấy cái, dùng máy sấy tạo ra lọn xoăn xinh đẹp. Nhìn vào gương, tất cả đều rất hoàn hảo, cô không có chút khuyết điểm nào.

Sáng sớm không khí tươi mát, bệnh viện tràn đầy sắc xuân, ghế băng ngồi lần trước vẫn sạch sẽ như vậy. Cố Tương ngồi xuống, nhìn bãi cỏ cách mấy bước, nhìn hai đứa bé chơi rubic, cô vươn tay: "Chị giúp các em."

Hai đứa bé nhìn cô, lại nhìn nhau.

Cố Tương vẫn vươn tay ra: "Chị biết làm mà."

Đứa bé đưa khối rubic cho cô, nhìn động tác trên tay cô linh hoạt, rubic trong mắt bọn trẻ dường như thiên biến vạn hoá, ngay cả màu sắc cũng không thấy rõ. Xoay một lát, rubic biến về hình dáng ban đầu. Đám trẻ vây quanh cô hưng phấn kêu to: "Chị giỏi quá, chị dạy bọn em đi!"

Cố Tương trả lại rubic cho bọn trẻ, "Chị đi đây." Nói xong, cô đứng lên, hất cằm, đi về phía phòng bệnh.

Trung tâm trị liệu an bình.

Sau khi Đinh Tử Chiêu hoảng hốt nói hết câu kia, thấy khuôn mặt y tá Tiểu Mã và Đồng Xán Xán đầy dấu hỏi, anh ta nhấn mạnh: "Cô gái thiên tài đó, mấy năm trước anh đọc trên báo, Cao Kình cũng xem đấy, bảo cậu ta kể cho các em."

Anh ta đã hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc cô gái thiên tài là thiên tài ở chỗ nào, định tìm Cao Kình giải vây, nhưng mà không thấy bóng người đâu. Có người giải thích giúp anh ta: "Mười ba tuổi, cô ấy thi đấu đề toán đạt 1058 điểm, đứng thứ 48 thế giới; mười bốn tuổi cô ấy ở giải thi đấu tính nhẩm Châu Âu bị trừ đi 560 điểm, sau đó ghi được 570 điểm, xếp thứ 2 thế giới với thành tích 590 điểm; mười sáu tuổi, cô ấy dùng một giờ nhớ được 2600 con số, phá vỡ kỉ lục thế giới. Đây chỉ là một phần chiến tích trong đó của cô ấy..."

Cuối cùng Quách Thiên Bổn tổng kết: "Nói đúng ra cô ấy là thiên tài con số, tất cả có liên quan đến con số, trong những người đồng trang lứa, cô ấy gần như không có đối thủ."

Phóng viên bên cạnh anh bổ sung: "Từ mười ba đến hai mươi tuổi, cô ấy giành được tổng cộng mười sáu cúp, trong đó sáu cúp là giải thưởng cấp thế giới. Phải biết rằng năm nay tính cả tuổi mụ cô ấy mới hai ba."

Hiện trường lặng ngắt như tờ, Đồng Xán Xán là dáng vẻ đờ đẫn.

"Cộp, cộp, cộp" Tiếng giày cao gót theo tiết tấu vang vọng trên nền gạch, như là tiếng gõ trống, lưu loát dứt khoát, lại rung động đến tâm can, đánh thẳng vào sâu trong lòng người. Cố Tương đi giày cao gót nhọn, quần màu xanh nâu, áo trắng không cổ cộc tay, đeo túi xách màu đen, hai tay đút túi, xuất hiện trước mắt mọi người.

Phòng bệnh trang trí ấm áp, nhân viên đài truyền hình chuẩn bị sẵn sàng làm việc. Quách Thiên Bổn đưa hoa tươi mua buổi sáng cho cô, nhắc cô: "Em nên cười, cười mới đẹp mắt...Được rồi, không cười cũng rất đẹp."

Cố Tương nhận lấy hoa, nhìn về phía người nằm trên giường bệnh. Đó là một cô gái, tầm hai mươi tuổi, gầy như que củi, tóc mới cạo, làn da cô vốn màu nâu giờ biến thành xám ngắt, nhưng cô gái cười rất tươi, đôi mắt cong hình trăng lưỡi liềm. Cô gái cười nói: "Tôi là Mao Tiểu Quy, Quy trong hoa hướng dương. Cố Tương, cô là thần tượng của tôi!"

Cố Tương đi đến bên cạnh giường bệnh, đưa hoa cho cô gái, mỉm cười: "Chào cô, rất vui được gặp cô."

Mao Tiểu Quy vui vẻ khiến mọi người cảm động lây, "Khi tôi học lớp mười đã biết cô rồi, tôi cùng tuổi với cô, cô quá giỏi, tôi còn xem cô thi đấu trực tiếp trên mạng..."

Cố Tương im lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu với cô gái. Phóng viên quay được hình ảnh ấm áp, giở bản thảo phỏng vấn hai người. Quay được một nửa, phóng viên lấy ra mấy tờ giấy, cười nói: "...Cố Tương còn trẻ đã nổi danh, là cô gái thiên tài danh xứng với thực, chúng tôi cũng biết cô có quan hệ chặt chẽ với con số. Có người trời sinh nhạy cảm với âm nhạc, có người am hiểu hội hoạ, có người trời sinh đã thích liên quan đến con số, không chỉ có phương diện số học, cô còn là một bậc thầy trí nhớ, đã từng dùng một giờ nhớ được 2600 con số phá vỡ kỉ lục thế giới. Tôi nghĩ Tiểu Quy cũng nhất định rất muốn tận mắt nhìn thấy tài năng của cô, chỗ tôi có ba đề, Sudoku, phép nhân ba chữ số, còn cả năm mươi chữ số, tin tưởng nhất định không làm khó được cô."

Phóng viên đưa giấy qua, bày ra ba đề, Cố Tương yên lặng ngồi ở mép giường, không nói lời nào. Tay cô nắm chặt ga giường. Quách Thiên Bổn vốn đứng ngoài ban công lướt web, thấy thế anh đang muốn tiến lên ngăn cản, đột nhiên bác sĩ nhanh hơn anh một bước, đi vào phòng bệnh nói: "Tôi thấy các vị phỏng vấn cũng tương đối rồi, cơ thể người bệnh không tốt, hiện tại cần kiểm tra và nghỉ ngơi..."

Cao Kình ôn hoà nói: "Hi vọng các vị thông cảm."

Cố Tương là người đầu tiên rời khỏi phòng bệnh, Quách Thiên Bổn trò chuyện với phóng viên xong, anh không gọi được điện thoại cho cô, cũng không tìm thấy người. Anh vừa hối hận vừa lo lắng. Cao Kình nói xong câu kia, quay đầu thấy Cố Tương rời đi, anh đi theo phía thang máy tìm người, không thấy người, thang máy cũng không nhúc nhích. Anh nhìn xung quanh một lần, nhớ tới hình ảnh hôm đó Cố Tương đột nhiên xuất hiện, anh ma xui quỷ khiến đi về phía thang bộ, đẩy cửa ra. Cố Tương ngồi ở bậc thang ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông đẩy cửa ra, cuối cùng cô cũng có phản ứng. Cao Kình nhếch miệng, khách sáo mỉm cười với cô, đóng cửa lại, anh ngồi bên cạnh Cố Tương, câu mở đầu không phải là "Sao cô lại ngồi đây" mà là... "Hôm nay cô rất đẹp, uốn tóc à?"

Cố Tương liếc anh, không hiểu gì hết. Cao Kình không để ý, cười nói: "Cho cô đoán thử cái này. Có một tên mập nhảy từ trên toà nhà cao tầng xuống, cô đoán xem hắn sẽ biến thành gì?"

Cố Tương hoàn toàn không muốn để ý tới anh.

"Hắn biến thành tên mập chết bầm. Không bằng cô cũng đưa ra một câu đố cho tôi đoán đi?" Cao Kình không ngại đưa ra chủ ý, "Nếu cô không đố vậy thì để tôi tự đố vậy."

Vóc dáng Cao Kình cao, ngồi trên bậc thang cũng phải rướn lưng lên. Hai tay anh không được thế, khuỷ tay chống lên đùi, nhìn cánh cửa vàng nói: "Để tôi đoán nhé...Hôm đó ăn đêm, con chủ tiệm cầm hoá đơn đến lấy tiền, cô đưa ba trăm, cậu bé trả lại cho cô hơn 100. Cô không nhận ra con số..."

Cố Tương đột nhiên nghiêng đầu. Cao Kình không nhìn được mặt cô.

"Lần đó chúng ta bị đám trẻ nước ngoài coi thường, chỉ là một phép nhân ba chữ số đơn giản, cô lại trực tiếp bỏ đi. Cảm xúc của cô không tốt, trước đó bảng cửu chương cô phối hợp làm, nhưng nói cô không nhận ra con số thì không đúng, bởi vì cô làm được phép nhân."

"Năm tám bốn mươi... 5x8=, chỗ này có hai con số, chính giữa cách một dấu "x", nói cho cô biết là phép nhân, cho nên cô làm được. Nhưng mà 235x5, phía trước là ba con số, có lẽ là con số nhiều hơn, cô không có cách nào nhìn ra được."

"Điều này đã giải thích rõ ràng tại sao cô lại đưa ba trăm tệ. Tiền bữa ăn có hơn một trăm tệ, đây là gồm ba con số, bên trong giá trị con số này có một số "3", cô không biết "3" là đơn vị mười mấy hay là trăm mấy, cho nên cô đưa đối phương ba trăm, thực ra tiền bữa ăn là một trăm hai ba." Cao Kình nói: "Cho nên không phải cô không nhận ra con số, cô mắc..." Anh nghĩ xem nên định nghĩa thế nào, "Chướng ngại đọc số."

Cố Tương đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa, "Đồ điên."

Cao Kình bắt được tay cô trước khi cô chạm vào nắm cửa. "Cô không nên thẹn quá hoá giận, tâm lý và hành vi của cô đang trốn tránh chuyện thực này, điều này không giúp ích gì được cho cô hết, cô nên đối mặt với nó." Anh cũng không cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, "Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô còn có phiền phức lớn hơn. Xán Xán nói cô và bà nội lạnh nhạt như người xa lạ, nói chuyện rất kì quái. Quan trọng hơn là rõ ràng cô đã tới đây, nhìn thấy bệnh viện xây dựng lại, nhưng cô lại hoàn toàn lạ lẫm, còn cần ảnh chụp cũ. Tôi đoán...có lẽ trí nhớ của cô cũng xuất hiện vấn đề."

Cố Tương nhìn Cao Kình, đứng nguyên tại chỗ. Cánh tay cô còn bị người giữ lấy, cách quá gần, trong không gian hẹp, cô ngửi thấy mùi bạc hà thoải mái trên người đối phương. Cô quay đầu, nhìn thẳng vào anh: "Trước kia tôi từng tiếp xúc với anh sao?"

Cao Kình lúc đầu không đáp, sau một lúc lâu, anh mỉm cười nói: "Có lẽ lời cô muốn nói sẽ càng có cảm giác thành tựu hơn. Nếu cô không ngại, tôi có thể giúp cô."
« Chương TrướcChương Tiếp »