Chương 34: Cậu thích tôi à

Trần Đại Quốc đưa hai đứa con về nhà, dặn dò phải chăm sóc bản thân cho tốt liền rời đi.

“Ba xin nghỉ tạm thời để đến đây, giờ phải quay lại khu huấn luyện.”

“Ba đi cẩn thận.”

Dáng người đàn ông trung niên khỏe khoắn dần khuất bóng cô mới hỏi anh trai.

“Tại sao ba lại ít khi về nhà như vậy, trước đây ba đâu có vậy.”

Trần Ninh Dương xoa đầu em gái.

“Do mẹ mất rồi, em không thấy mình rất giống mẹ sao, về nhà đối diện với em ba sẽ nhớ mẹ. Đi vào nhà thôi.”

Trần Ninh An tiếp bước chạy vào theo, nếu mẹ còn sống gia đình họ chắc chắn rất hạnh phúc.

“Anh hai, anh nhớ mẹ không?”

“Không nhớ rõ lắm, mẹ cũng mất nhiều năm rồi.”

Trần Ninh An đột nhiên đứng lại nhìn lên bầu trời, trăng hôm nay rất sáng nhưng không có ánh sao nào cả, không khí thoáng mát thỉnh thoảng có cơn gió nhè nhẹ rất dễ chịu.

“Có phải tại em nên mẹ mới mất, tất cả do em tin nhầm người.”

Trần Ninh Dương kéo tay cô an ủi.

“Chuyện gì cũng có nguyên do của nó, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Vào phòng làm việc bắt đầu với hàng loạt câu hỏi thắc mắc từ em gái, Trần Ninh Dương kiên nhẫn trả lời từng câu.



Tối nay để ông Châu ra mặt là để ông nội thấy chúng ta đã có người chống lưng, còn để ba về là bắt buộc. Nếu anh em họ gây sức ép ông chắc chắn không nghe, trong lòng ông còn cảm thấy hai đứa cháu đủ lông đủ cánh muốn chèn ép lão già sắp gần đất xa trời, ông tức giận không do dự mà để lại toàn bộ tài sản cho hai người phụ nữ kia.

Trần Đại Quốc tự mình nói lại khác, ông không có mẹ từ nhỏ ông nội hổ thẹn muốn bù đắp nên sẽ đồng ý.

Cho dù ông nội không đồng ý với yêu cầu này, ngày ông sống không còn nhiều không thể bảo vệ hai mẹ con họ, tài sản trong tay sẽ bị chúng ta chèn ép mà lấy lại, như vậy đừng nói là sống an ổn sợ là chết không có chỗ chôn.

Bọn họ năng lực giữ lại cổ phần không có, ông cũng sợ bí quá hóa liều cổ phần công ty sẽ rơi vào tay người ngoài nên dứt khoát đưa cho chúng ta.

Nếu hôm nay tới không kịp thời, có lẽ cổ phần công ty đã rơi vào tay hai mẹ con họ.

Trần Ninh An nghe giải thích xong liền ngạc nhiên hỏi.

“Tại sao anh biết là ông nội sẽ cho bọn họ.

“Khi ba yêu cầu ông nội sang tên, ông đã nói ông không còn giữ bao nhiêu, hành động này do dự không muốn đưa cho anh, anh là cháu trai duy nhất ông lưỡng lự không đưa cho anh vậy sẽ là cho ai.”

Trần Ninh Dương mở máy tính bắt đầu đuổi khách, xem tài liệu.

“Về ngủ sớm đi, mai chúng ta qua nhà họ Châu.”

“Anh cũng ngủ sớm đi.”

Trần Ninh An bước ra khỏi phòng, anh cầm tấm ảnh của mẹ trên bàn làm việc, gương mặt của mẹ làm sao có thể quên được, anh đứng dậy đứng trước cửa sổ nhìn phía xa xa ánh đèn những ngôi nhà làm sáng lên một góc đêm tối.

Mẹ đã đánh đổi bản thân để em gái anh có cuộc sống mới, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Để Lưu Tuyết Nghi không có nhà mẹ để hậu thuẫn gả vào Hạ gia cũng là phương án không tồi, chưa kể Hạ Minh Dương là một tên lăng nhăng bên ngoài chắc chắn rất thú vị.



Ông nội có thể để cô ta yên ổn sống ở Hạ gia vài năm, khi ông mất nhà chồng sẽ là địa ngục với cô ta.

Trần Ninh Dương sao lại không hiểu em gái mình, nhìn có vẻ khôn ngoan tính tình kiêu ngạo nhưng thực chất là một đứa rất ngây thơ trong sáng, điều này cũng khiến cậu lo lắng sau này em gái sẽ chịu thiệt.

Trần Ninh An vừa về phòng liền nhận được tin nhắn từ Hạ Nam.

“Lưu Tuyết Nghi bắt đầu hành động rồi.”

Tin nhắn thứ hai tiếp tục gửi tới.

“Có nguy hiểm tôi sẽ nói với cậu trước, đừng lo.”

Cô cười khẩy, bắt đầu nhịn không được rồi à.

“Tấm ảnh giữa hắn cùng Lưu Tuyết Nghi có trên báo mấy hôm rồi, tôi sẽ để người đưa tới trước mặt ông Trần, hai người họ sẽ sớm đính chính quan hệ ra ngoài thôi.”

Hạ Nam này có chút lạ, tại sao phải tham gia chuyện nhà cô nhiều như vậy, quan tâm cô như vậy thích cô à.

Nghĩ sao làm vậy cô nhắn tin hỏi.

“Đừng nói cậu thích tôi đấy nhé.”

Đối phương không trả lời, có lẽ bận gì cô cũng không quan tâm.

Hạ Nam thấy dòng tin nhắn chợt rơi vào hoang mang, trái tim đập có chút nhanh cậu không biết nên đồng ý hay phủ nhận.

Liệu cậu thừa nhận cô sẽ tránh mặt cậu không? Phủ nhận lại sợ cô chỉ coi cậu là bạn.

Cậu ném điện thoại xuống giường, rối rắm nhìn lên trần nhà không muốn suy nghĩ nữa.