Chương 7: Dạy kèm
Chuyện cô quen với Lục Chiêu Thuấn thực sự không thể nào giấu nổi Hạ Hương. Cô nàng đương nhiên phát giác được gần đây cô rất lạ. Bình thường, trưa nào Thẩm Khả cũng đi ăn trưa với cô nàng nhưng mấy tuần trở lại đây, cô lặng mất tăm.
Lúc đầu, Thẩm Khả còn viện cớ như bị đầy bụng, đau bụng, đến thư viện,... nhưng về sau cô nàng cũng sinh nghi.
" Thẩm Khả, cậu đang tránh mặt mình sao ? "
" Đâu, đâu có "
" Vậy cậu giận mình chuyện gì sao ? "
" Không có, mình có gì mà phải giận cậu "
" Vậy tại sao trưa nào cậu cũng lẻn đi mất, không đi ăn trưa với mình "
Thẩm Khả thực sự khổ tâm hết sức.
" Mình có tự làm cơm trưa nên mới không xuống nhà ăn ăn mà, cậu đừng suy nghĩ lung tung "
" Cậu còn nói, nếu tự làm cơm trưa cũng có thể đem xuống nhà ăn ăn với mình "
" Mình, mình... "
Hạ Hương nói đến mức làm cô á khẩu. Thực sự là không thể giấu nổi bí mật với cô nàng. Cuối cùng miễn cưỡng mà khai ra.
" Gì cơ ? Cậu quen cậu ta, cậu có phải là bị Lục Chiêu Thuấn uy hϊếp rồi không ?! "
Cô nàng kinh ngạc nhìn cô, lớn giọng nói. Cũng may đang là giờ ra về nên mọi người đã về hết.
Thẩm Khả nghe vậy vội vội vàng vàng đính chính - " Không phải, không phải như vậy. Là chính mình tự đồng ý "
" Sao cậu lại đồng ý ? Cậu cũng không phải không biết Lục Chiêu Thuấn đó là một tên du côn chỉ biết suốt ngày đánh nhau, mặt thì lúc nào cũng như muốn gϊếŧ người, mà mọi người còn đồn đại là cậu ta đã từng gϊếŧ người nữa "
Cô nàng như không thể nào tin nổi.
Từ lúc cô quen hắn mới thấy, Lục Chiêu Thuấn chẳng có điểm gì giống du côn cả. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hắn lúc nào cũng dịu dàng với cô, tuy rằng nhiều lúc có chút nóng nảy nhưng mà hắn chẳng bao giờ hành động bạo lực gì cả. Hắn như vậy làm sao có thể từng gϊếŧ người chứ.
" Hạ Hương, đó chỉ là những tin đồn không đáng tin thôi mà. Cậu đừng nghi oan cho anh ấy. Thật ra, Chiêu Thuấn rất tốt với mình, anh ấy còn chẳng bao giờ lớn tiếng với mình nữa là "
Cô nhỏ giọng nói.
Ít ra thì chỉ có một lần hắn lớn tiếng với cô là lúc Lục Chiêu Thuấn ghen.
Hạ Hương nhíu mày nhìn nhìn cô, thở dài một cái - " Thẩm Khả, nói mình nghe, có phải cậu đã thực sự thích Lục Chiêu Thuấn không ? "
Cô chần chừ một lúc rồi cắn môi gật đầu.
Cô nàng lại lắc đầu không thể tin được. Hạ Hương hiểu Thẩm Khả là một cô gái thông minh, tuy bên ngoài đáng yêu dễ bảo nhưng lại là người thông minh. Cô nàng tin cô sẽ không thích nhầm một kẻ không ra gì. Là bạn thân đương nhiên cô nàng phải ủng hộ bạn mình.
Buổi tối, Thẩm Khả ngồi trong phòng học bài. Điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên. Là tin nhắn của hắn.
" Ngày mai tôi đến đón em. Mấy giờ thì được ? "
Cô đọc tin nhắn, chần chừ một lúc lâu mới trả lời lại.
" Anh cứ nhắn địa chỉ cho em đi. Ngày mai em sẽ tự đến đó "
Tin nhắn được gửi đi. Thẩm Khả tiếp tục làm bài tập. Cô không muốn hắn đến nhà cô nữa là vì sợ cha cô lại cho người theo dõi. Ông chắc chắn sẽ điều tra bất kỳ ai khả nghi xung quanh cô.
" Hay là để tôi đưa em đi, như vậy tốt hơn "
Cô lại trả lời.
" Không cần phiền anh đâu, sáng mai em đến nhà Hạ Hương lấy đồ. Cũng gần đường chỗ anh chỉ, rất thuận tiện "
Rất lâu sau, Thẩm Khả mới nhận được câu trả lời của hắn. Chỉ vỏn vẹn một dòng địa chỉ cụ thể, không còn gì khác.
Thật ra nhà Hạ Hương chẳng gần đó gì cả. Nói đúng ra là nằm ở hướng ngược lại của chỗ Lục Chiêu Thuấn đưa địa chỉ. Thành ra, đáng lẽ cô chỉ cần đi 15 phút xe buýt đến chỗ hắn thì phải đi bộ từ nhà cô hướng ngược lại 15 phút đến nhà Hạ Hương lấy đồ rồi quay trở lại đến chạm xe buýt gần nhà cô đón xe đến điểm hẹn.
Thẩm Khả cầm địa chỉ trên tay mà không biết hướng nào mà lần. Cô nhìn hết một lượt dãy cửa hàng, quán cà phê ngoài mặt tiền đường lớn nhưng không có cái nào giống địa chỉ mà hắn đưa cô cả.
Rốt cục là quán nào nhỉ ? Cô không thể tìm thấy được. Hay là Lục Chiêu Thuấn đưa sai địa chỉ. Bây giờ, Thẩm Khả chỉ biết khóc ròng, đáng lẽ cô nên để hắn đưa đi mới đúng.
Cô đành hỏi người dân gần đó. Theo sự chỉ dẫn của một người phụ nữ, Thẩm Khả men dần vào con hẻm nhỏ. Cô nhìn theo số nhà đi sâu vào trong. Cuối cùng cũng nhìn thấy địa chỉ cần thấy. Nhưng hình như không phải là quán cà phê mà là một tiệm sách cũ.
Bất ngờ ánh mắt cô di chuyển qua thân ảnh quen thuộc, là Lục Chiêu Thuấn. Hắn đang đứng trước cửa tiệm trò chuyện với anh chàng nào đó. Anh chàng mặc đồng phục học sinh trường quốc tế, mái tóc vàng hoe, gương mặt tuấn tú nhìn rất giống con lai. Trông cách nói chuyện của hai người có vẻ giống như là bạn bè. Nói được vài câu, anh chàng kia tạm biệt với hắn rồi đi về phía bên kia.
Lúc hắn xoay người lại liền nhìn thấy cô. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày trở nên ôn nhu. Lục Chiêu Thuấn bước nhanh đến trước mặt cô.
" Em đến lâu chưa ? Sao không gọi tôi ? "
" Em chỉ vừa mới tới. Người đó là ai vậy ? " - Thẩm Khả tò mò hỏi.
" Là một người bạn. Có dịp tôi sẽ giới thiệu với em. Chúng ta mau vào trong thôi "
Hắn choàng tay qua vai cô bước vào trong.
Thẩm Khả nhìn cửa hàng bán sách cũ trước mắt mà bất chợt nhớ ra một chuyện. Cảm thấy rất khó hiểu.
" Chúng ta có thể học ở đây ? "
" Đương nhiên là có thể. Vào bên trong em sẽ thấy " - Hắn thong thả trả lời cô.
Cô nheo mắt - " Nhưng đây là tiệm sách cũ "
" Thì làm sao ? "
" Anh không thích đọc sách sao có thể biết đến nơi này ? "
Lục Chiêu Thuấn đẩy cửa ra, tiếng chuông gió vang lên thanh lảnh. Bên trong là không gian nhỏ chứa đầy sách và sách trên các giá và kệ.
" Ai nói với em tôi đến đây để đọc sách. Tôi đến đây để ăn bánh "
" Hả ? "
Cô ngạc nhiên nhìn hắn nhưng chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên.
" Chiêu Thuấn, cháu lại đến đó sao ? "
Một bà lão tóc bạc phơ đi ra từ bên trong tiệm.
Chiêu Thuấn nhìn bà vui vẻ nói - " Cháu đưa bạn đến ôn bài cho cháu "
" Cháu chào bà " - Cô lễ phép nói.
Bà lão nở nụ cười nhìn sang cô, khi bà nở nụ cười liền để lộ hàm răng sún - " Thật là một đứa trẻ xinh đẹp. Là bạn gái của cháu phải không ? "
Thẩm Khả ngại ngùng định lên tiếng nhưng đã bị người bên cạnh cướp lời - " Vâng ạ. Bà thật là tinh mắt "
Lục Chiêu Thuấn không chút do dự trả lời.
" Được rồi, hai đứa mau vào trong đi. Bà mới làm bánh cho hai đứa đấy "
Bà lão thúc giục.
Hắn bên cạnh nắm lấy tay cô đi theo bà lão vào bên trong. Đi vào sâu hơn, Thẩm Khả mới phát hiện một không gian khác của cửa hàng này. Đằng trước là bán sách cũ, đằng sau là một không gian quán cà phê nhỏ theo kiểu Nhật Bản.
" Giờ này thường không có khách nên hai cháu cứ thoải mái học bài, rất yên tĩnh "
Hai người ngồi xuống đất bên chiếc bàn gỗ uống trà kiểu Nhật. Mùi cà phê thơm đến nức lỗ mũi.
" Hai đứa chờ một chút nhé "
Bà Giang đi vào đằng sau một lúc lại trở ra, trên tay bưng một cái mâm. Bà ngồi xuống đặt lên bàn hai tách cà phê nóng và một đĩa bánh.
" Đây là bánh Mochi, một loại bánh gạo của Nhật Bản. Thường thì sẽ được dùng khi uống trà nhưng uống cà phê cũng rất ngon. Cháu ăn thử đi. Bình thường Chiêu Thuấn rất thích ăn loại bánh này "
Bà lão lại cười.
Cô nhận lấy bánh, nhỏ giọng nói - " Cháu cám ơn bà "
Lục Chiêu Thuấn cũng cầm lên ăn ngon lành.
" Em mau ăn thử xem. Là tôi đã dặn bà đặc biệt chuẩn bị cho em đó "
Thẩm Khả cầm cái bánh màu hồng hồng lại mềm mềm trong tay, đưa lên cắn thử một miếng. Quả thực rất là ngon.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô, Lục Chiêu Thuấn cảm thấy rất hài lòng.
" Bánh ngon lắm bà ơi " - Cô không kiềm được mà thốt lên.
" Ngon thì ăn nhiều vào đi cháu. Thôi bà không làm phiền hai đứa nữa, bà phải ra trông cửa hàng đây "
Bà Giang đứng lên đi ra ngoài để lại hai người bọn cô.
Thấy người đi khuất, hắn mới từ phía đối diện đứng lên bước qua bên cạnh cô ngồi xuống. Thẩm Khả trợn mắt nhìn hắn.
" Anh làm gì vậy ? Sao không ngồi bên kia ? "
" Chẳng phải ngồi như vậy em dễ chỉ dẫn tôi hơn sao ? "
Hắn không thích giữ khoảng cách với cô. Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Khả ngay trước mắt hắn đã muốn dính vào cô. Người con gái này thật sự có sức mê hoặc với hắn.
Thẩm Khả nheo mắt không nói gì thêm. Cô hiểu tính tình hắn, bá đạo một cách đáng sợ. Cô bắt đầu lôi tập vở ra. Trong lúc lấy tập vở, hắn có kể cô nghe vì sao hắn biết đến cửa hàng sách cũ này.
" Em cũng biết lúc trước tôi rất hay thường xuyên đánh nhau đúng không. Trong một lần bị thương tôi có đi ngang qua con hẻm này, lúc đó toàn thân đau đớn, máu lại chảy rất nhiều. Chân cũng không thể bước nổi nữa lại nhìn xung quanh chỉ thấy có cửa hàng bán sách cũ này là còn mở cửa nên tôi đành bước vào. Vừa bước vào tôi đã ngã quỵ. Lúc đó bà nhìn thấy ngay lập tức đem tôi vào trong giúp tôi trị thương. Sau hôm đó, bà bảo tôi đừng đi đánh nhau nữa, nếu rảnh thì hãy đến đây giúp bà bán cà phê "
Cô lắng nghe hắn nói rồi tò mò hỏi - " Vậy anh từng làm thêm ở đây sao ? "
Hắn gật đầu - " Phải, vì muốn cám ơn bà. Vả lại tôi thấy bà một mình trông coi cửa hàng bán sách cũ vừa bán cà phê, không có người thân, rất vất vả nên tôi giúp bà. Sau này, bà có nhận nuôi một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, cậu bé khoảng 10 tuổi, rất đáng yêu. Nó thường ở cửa hàng trông coi giúp bà. Giờ này nó thường đi học, buổi chiều mới đến cửa hàng. Sau này tôi cũng nghỉ làm thêm nhưng vẫn thường xuyên ghé đến đây ăn bánh của bà làm "
Thì ra là như vậy. Bà lão một mình bán buôn vất vả, bà ấy thực sự không có con cháu sao ? Tuổi già không có ai bên cạnh thật sự rất cô độc. Cô nghĩ lần sau sẽ thường xuyên ghé thăm bà.
Nghĩ ngợi một hồi, Thẩm Khả phát hiện ra điều gì đó, đảo mắt nhìn hắn - " Em để ý mỗi lần anh bị thương đều có phụ nữ xuất hiện giúp anh. Có phải ngoài em và bà ra còn có nhiều cô gái khác không ? "
Vừa nói xong, cô đã bị hắn cúi xuống cắn một cái ngay bờ vai trắng nõn của cô. Hôm nay cô mang áo hở vai nên nhìn rất mê người.
Thẩm Khả đau đớn la oai oái. Tên biếи ŧɦái này !
" Quái con, không cho phép em suy nghĩ bậy bạ rồi lại ăn nói lung tung "
Lục Chiêu Thuấn hung hăng trừng phạt cô.
Cô ủy khúc nhìn hắn - " Em đâu có nói gì sai. Rõ ràng anh hay để người con gái khác tùy tiện động vào người mình "
" Ghen sao ? "
Hắn thích thú nhìn bộ dạng của cô.
Thẩm Khả như bị nói trúng tim đen xấu hổ vội vàng phản bác - " Làm gì có chứ. Em chỉ sợ anh gặp phải người xấu người ta làm hại anh thôi, lúc đó anh bị thương đâu hay biết gì "
Lục Chiêu Thuấn nở nụ cười tà mị, bàn tay vuốt ve đôi má hồng hào sau đó vén tóc cho cô - " Thẩm Khả, trên đời này chỉ có một người con gái là em được chạm vào tôi thôi "
Cô đỏ bừng mặt, vội đánh trống lảng - " Thôi, chúng ta học bài đi "
Lục Chiêu Thuấn cong môi đắc ý. Thẩm Khả bắt đầu giảng cho hắn những dạng bài có trong bài kiểm tra sắp tới. Mỗi dạng bài cô đều làm một bài mẫu cho hắn xem.
Lục Chiêu Thuấn ngồi bên cạnh gật gù, lâu lâu lại nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô. Thẩm Khả không biết là hắn có đang nghe hay hiểu gì hay không nữa.
Cô bắt đầu cho hắn làm những bài tập cơ bản trước để cho hắn hai tay bận rộn một chút khỏi chọc ghẹo cơ thể cô nữa. Lục Chiêu Thuấn làm thoáng cái đã xong. Cô nhìn đáp số liền hài lòng, có lẽ hắn cũng đã hiểu lời cô giảng. Nhưng mà mấy bài liền như vậy, bài nào hắn cũng làm đúng. Có phải Thẩm Khả cô cho đề dễ quá không ?
Cô lại lục lọi mấy cái đề khó thầy cho đưa hắn. Một lần nữa Lục Chiêu Thuấn còn chẳng buồn bấm máy tính hay tính ra giấy, trong suốt bài toán chỉ tính nhẩm rồi viết đáp án vào.
Thẩm Khả lại cầm tập hắn lên, nhìn từ trên xuống dưới. Lại đúng nữa rồi. Chẳng lẽ hắn tiếp thu nhanh đến vậy sao. Cô khẽ liếc qua hắn.
Lục Chiêu Thuấn khóe miệng loan loan, một tay vòng qua eo cô - " Thế nào đáp án đúng chứ ? "
Thẩm Khả nuốt nước bọt gật đầu. Không được phải làm thêm một bài nữa. Cô lật tập tìm đề toán khó nhất mà cô từng làm. Đây là bài dành cho các học sinh giỏi, là bài để quyết định điểm tuyệt đối trong kỳ thi sắp tới.
Thẩm Khả từng đem về nhà giải thử. Kết quả là mất gần cả tiếng mới xong. Cô đưa qua cho người bên cạnh có chút chần chừ - " Anh làm thử bài này đi "
Có nên cho hắn thử không, bài này rất khó.
Lục Chiêu Thuấn cầm viết lên đọc đề, ngón tay quay viết một cách điêu luyện. Đúng 5 giây sau, hắn đặt bút xuống. Viết không ngừng nghĩ, lâu lâu dừng bút vài giây tính nhẩm rồi lại viết tiếp. Đúng 20 phút sau, hắn trả lại đáp án cho cô.
Thẩm Khả trố mắt nhìn hắn. Nhìn vào đáp án, mắt cô còn muốn rớt ra. Chính xác từ đầu đến cuối, đáp án cũng y chang như đáp án của cô.
Cô lại nuốt nước bọt cái ực ngước lên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi - " Anh có thật là học dở môn toán không vậy ? "
Ánh mắt Lục Chiêu Thuấn xẹt qua tia gian xảo, ôm chặt cô hơn - " Đương nhiên, tôi rất dở môn này. Nhưng mà nhờ công em giảng bài, tôi đã hiểu hết rồi "
Cô cau mày, rõ ràng là hắn học rất giỏi môn Toán. Thẩm Khả đơn giản chỉ là giảng những kiến thức cơ bản. Vậy mà ngay cả những bài tập khó nhất, hắn nhìn một cái đã biết làm, còn làm nhanh hơn cô.
Cô còn đang suy nghĩ thì người bên cạnh đã đè cô nằm xuống nền nhà bằng gỗ.
" Tôi phải cám ơn em thế nào đây ? " - Giọng hắn gợi cảm vang lên bên tai cô. thật ra hắn không học dở môn này, điểm số hắn hơi thấp là vì giáo viên dạy bộ môn không vừa mắt hắn. Hắn hay đi đánh, vào lớp trễ lại thường xuyên ngủ trong lớp không nghe thầy giảng bài. Mà hắn cũng không thích gì giáo viên đó nên đã cho điểm thấp như vậy.
Hắn đơn giản là muốn nhân cơ hội này đi hẹn hò với cô.
" Anh... không cần mà... "
Thẩm Khả hoảng hốt ngăn hắn lại. Đây là quán cà phê, hắn muốn làm gì chứ ?
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi nhỏ nhắn đã bị một thứ nóng bỏng chặn lại. Đôi môi mỏng không thương tiếc gặm cắn môi cô. Ma sát một cách triệt để cánh hoa mềm mại.
Bàn tay không an phận của hắn vuốt ve thân thể nhỏ nhắn. Thẩm Khả cả người run rẩy khó chịu dưới thân hắn, cô thật sự không thể tiếp nhận nổi sự nóng bỏng này.
Cô chống tay muốn đẩy hắn ra nhưng Lục Chiêu Thuấn lại càng ép xuống.
Bất thình lình, tiếng chuông gió vang lên. Có khách đến ! Mà hắn vẫn chưa chịu buông cô ra. Hơi thở nam tính ghì chặt lấy cô. Lúc này tiếng bước chân từ bên ngoài chỗ bán sách cũ tiến gần vào trong hơn.
Cô hoảng hốt đẩy hắn ra.
Hai người khách đó từ từ bước vào không gian quán cà phê. Là một cặp tình nhân, họ bước vào tìm một chỗ và ngồi xuống. Bà Giang đi vào sau, nhìn hai người bọn cô cười cười rồi lại chờ khách gọi cà phê và bánh.
Lục Chiêu Thuấn ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt điềm đạm như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô hận thù liếc hắn. Áp tay lên má, gương mặt cô vẫn còn nóng ran.
Tên con trai chết tiệt !
Ngồi được một lúc lâu, hai người thu dọn tập vở ra về.
" Bà ơi, bọn cháu về đây " - Cô bước đến gần bà nhỏ nhẹ lên tiếng.
Bà Giang nở nụ cười hiền hòa bỏ cuốn sách trên tay vào kệ - " Được rồi, cháu gái ngoan. Mai mốt phải đến chơi với ta đấy "
" Vâng ạ, cháu nhất định sẽ tới ăn bánh của bà " - Cô lanh lợi đáp.
Chiêu Thuấn dắt tay cô ra khỏi cửa tiệm đi dọc theo con hẻm nhỏ ra đường lớn. Dưới ánh nắng gắt gao của trưa hè, cái bóng cao lớn của hắn che lấp cả người cô. Thẩm Khả ngước mắt lên nhìn gương mặt anh tuấn kia, sóng mũi cao thẳng tắp, cái cằm vuông góc ngạo mạn, nước da bánh mật dưới ánh mặt trời càng thêm phần quyến rũ.
Cô rất ít khi được thấy bộ dạng ưu tú này của hắn bởi vì bình thường lúc ở trường Lục Chiêu Thuấn thường xuyên bày ra ánh mắt đáng sợ, quần áo xộc xệch, tóc tai không mấy gọn gàng. Nếu không chắc chắn nữ sinh toàn trường đã điên loạn vì hắn.
Vừa bước ra khỏi đầu hẻm, đột nhiên Thẩm Khả trông thấy một chiếc xe màu xám bạc sang trọng lướt ngang qua hai người, tốc độ không nhanh không chậm. Đủ để cô nhìn thấy kính xe phía sau chỉ hạ xuống một nửa, bên trong là đôi mắt của một người đàn ông đang nhìn hai người.
Thẩm Khả khó hiểu nhìn chăm chú rồi lại quay sang nhìn người bên cạnh. Hắn cũng đang nhìn theo chiếc xe đó. Chiếc xe đó nhanh chóng biến mất sau một ngã tư.
" Anh có quen người ngồi trong chiếc xe đó sao ? " - Cô đột ngột hỏi.
Hắn thần thái lạnh lùng biến mất thay vào đó là sự dịu dàng nhìn cô lắc đầu - " Không có, xe đẹp nên tôi nhìn theo thôi "
Thẩm Khả cũng không nghi ngờ gì, từ tốn mở miệng - " Vậy được rồi, em ra trạm xe buýt đây "
" Tôi chờ đón xe với em " - Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn không cho phép cô trốn thoát.
Đôi mắt trong veo nhìn hắn, cô cắn môi gật đầu.