Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Trước sủng sau ngược, nữ cường, hào môn thế gia, có chút tình tiết cấm luyến, HE Hắn là mối tình đầu của cô. Ấn tượng ban đầu với cô, hắn rất đáng sợ. Nhưng lần lượt hết lần này đến lần khác …
Xem Thêm

Chương 16: Là thiếu gia của tập đoàn lục an
" Ý của mày là gì ? " - Tên thủ lĩnh nóng giận hỏi.

Hắn ta vội vuốt ngực cho đại ca của mình - " Đại ca không nhìn thấy lúc nãy thằng nhãi họ Lục cố nắm tay con bé kia sao ? Đại ca, điểm yếu của nó chính là chỗ đó "

Tên thủ lĩnh như được khai sáng, thích thú nói - " Lưu Trị, mày thật là thông minh, không uổng đại ca ưu ái mày "

" Đại ca, nếu có hành sự thì cho em hưởng thụ con bé nữ sinh đó đi. Con bé đó nhìn rất 'ngon' " - Tên con trai cười da^ʍ tà.

" Được, được, tao sẽ thưởng cho mày " - Y bật cười sảng khoái.

Vết thương ở chân lại nhói lên một cái, máu chảy ra nhiều hơn.

" Chết tiệt, nhưng mà giờ tao phải đi băng bó cái giò này lại. Đợi khi lành hẳn tao nhất định sẽ đi phục thù " - Y ánh mắt giận dữ nói.

Tên con trai dìu y đi nhanh về phía trước.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

" Tam gia thiếu đã về "

Quản gia và người hầu đứng trước cửa cung kính cúi chào.

Lục Chiêu Thuấn ánh mắt hờ hững ngạo mạn đi nhanh lên phòng. Hắn ném mạnh ba lô của mình lên chiếc giường lớn. Vò đầu bực bội.

Hắn chỉ muốn phát điên lên được. Để cô cùng tên Mạnh Triết kia ở cùng một chỗ đã là vượt quá giới hạn của hắn.

Bình thường cô luôn tránh né việc hắn đưa cô về nhà vậy mà hôm nay Thẩm Khả lại dễ dàng để cho Mạnh Triết đưa mình về nhà.

Thẩm Khả, chỉ ngày hôm nay, chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi tôi nhường nhịn em.

Hắn biết cô giận dỗi là vì lời nói quá chớn của mình. Hắn sẽ coi như là do hắn ích kỷ, coi như ngày hôm nay chưa từng thấy điều gì. Đợi đến lúc cô không còn giận nữa sẽ trừng phạt cô sau.

Đột nhiên điện thoại trong túi hắn đổ chuông, Lục Chiêu Thuấn bực dọc rút điện thoại ra nghe máy.

" Là tôi, chiều nay tôi đã xử lý xong bọn chúng rồi. Nhưng mà... "

" Nhưng mà gì ? "

" Còn tên thủ lĩnh hắn ta đã chạy thoát rồi. Tuy là hắn bị thương nhưng anh cũng nên cẩn thận một chút "

" Được rồi, dù sao cũng cám ơn cậu "

Lục Chiêu Thuấn cúp máy quăng sang một bên rồi đi tắm.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

" Cậu với hắn xảy ra chuyện gì sao ? "

Lúc nãy, Mạnh Triết nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô đối với Lục Chiêu Thuấn, cậu có chút đắc ý.

Cô vốn dĩ rất ngoan ngoãn nghe lời người khác nhưng hôm nay lại lạnh nhạt như vậy chứng tỏ hắn đã làm sai điều gì đó.

Thẩm Khả đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhàn nhạt trả lời - " Không có gì "

" Nếu hắn đối với cậu không tốt hãy nói với mình " - Cậu nhìn cô cảm thấy hơi lo lắng, cô hôm nay quá đỗi lạnh lùng.

Cô không trả lời cậu.

Lúc xe chạy về đến hẻm nhà cô, Thẩm Khả đẩy cửa xe ra ngoài nhưng đột nhiên Mạnh Triết nắm tay cô kéo lại.

" Thẩm Khả, cậu có thể hay không cho mình một cơ hội ? "

Cô lẳng lặng nhìn cậu, nhẹ giọng nói - " Xin lỗi, mình không thể "

Thẩm Khả chưa đến nỗi mất hết cả lý trí. Cho dù Lục Chiêu Thuấn có làm việc có lỗi với cô thì việc cô thích hắn là chuyện khó có thể thay đổi. Vả lại cô từ trước đến giờ chưa từng thích Mạnh Triết. Cho nên, cô không thể cho cậu ấy một cơ hội.

Mạnh Triết cũng không phải người thích hợp với cô. Cậu ta vốn là một quan nhị đại được cha mẹ bao bọc, đã sớm hình thành bệnh thiếu gia trong người. Tuy rằng không kiêu ngạo nhưng cũng không tránh được việc xem thường người khác.

Cậu thất vọng nhìn cô, nhẹ nhàng buông tay ra. Lúc sau, chỉ nở nụ cười - " Không sao, mình nói rồi mình không bỏ cuộc đâu "

Thẩm Khả trong lòng có lỗi lại xoay người đóng cửa xe. Xe của Mạnh Triết chạy đi, cô mới đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen phía bên kia đường, cười nhạt một cái rồi cất bước vào trong hẻm nhà mình.

Ngày nào bọn họ cũng đi theo dõi cô, xe không đổi, người cũng đổi, cũng chẳng hóa trang gì. Con nít cấp một cũng nhận ra. Chỉ là hôm nay cô cố tình để bọn họ thấy Mạnh Triết đưa cô về. Trong thâm tâm có chút day dứt vì đã lợi dụng cậu ấy.

Vừa bước vào trong nhà đã có điện thoại, Cô cầm điện thoại trên tay nhìn dãy số lạ. Hơi cau mày rồi áp điện thoại vào lỗ tai.

" Tôi muốn hỏi số điện thoại này có phải của Thẩm Khả không ? "

" Vâng, nhưng anh là ? "

" Tôi là anh hai của Chiêu Thuấn " - Giọng người đàn ông mạnh mẽ vang lên.

Cô khẽ giật mình, là anh trai của hắn. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt điện thoại - " Thưa... có chuyện gì sao ? "

" Tôi có vài chuyện muốn nói với cô, không biết bây giờ cô có rảnh không ? "

Thẩm Khả chần chừ, lúc sau mới trả lời - " Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu ? "

" Không cần lo, tôi đã cho xe đi đến hẻm nhà cô. Mười phút nữa xe sẽ tới "

" Nhưng sao anh biết nhà của em ? "

Cô đột nhiên thấy lạ bèn hỏi.

Cô vừa hỏi xong thì người bên kia đã cúp máy. Thật có chút bất lịch sự.

Thẩm Khả nhanh chóng lên lầu thay đồ rồi xin phép dì Hà đi ra ngoài. Một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu trước hẻm nhà cô. Vừa nhìn thấy cô tài xế liền bước xuống mở cửa xe.

" Cô là Thẩm tiểu thư ? "

Cô khẽ gật đầu - " Vâng "

" Mời cô "

Đợi cô ngồi vào xe, tài xế mới lái xe di chuyển ra ngoài đường lớn.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Chiếc xe hơi chạy tới trước một khách sạn năm sao nổi tiếng của thành phố. Thẩm Khả hơi giật mình, đến khách sạn nói chuyện không phải là quá mờ ám rồi sao ?

Người tài xế mở cửa cho cô khẽ nói - " Nhị thiếu gia đang có công việc ở đây, Thẩm tiểu thư cứ lên thẳng phòng 403 là sẽ gặp "

Nhị thiếu gia ? Cô cảm thấy ngạc nhiên. Lúc sau bản thân tự buồn cười. Cô đã không phán đoán sai. Đúng là thân phận của Lục Chiêu Thuấn không bình thường như cô nghĩ. Anh trai cư nhiên được gọi là thiếu gia.

Thẩm Khả bước vào hỏi lễ tân. Cô tiếp tân gọi điện lên phòng 403 nói vài câu rồi cúp máy. Cô ta đưa cho cô chìa khoá rồi nói.

" Nhị thiếu gia nói cô cứ việc cầm chìa khoá lên tầng xx mở cửa vào trong. Ngài ấy đang bận một chút việc "

Cô bấm thang máy chạy lên tầng. Bước tới căn phòng 403 thử gõ cửa nhưng không ai trả lời. Sau đó cô mới dám mở cửa đi vào.

Tiếng động văng vẳng bên tai cô. Thẩm Khả tiến vào trong hơn một chút. Lần này tiếng động rõ ràng hơn, là tiếng thở dốc của đàn ông và còn mấy tiếng rêи ɾỉ... thật là ám muội !

Cô chết sững nhìn trân trân vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Ngay lúc đó tiếng đàn ông gầm lên phóng đãng làm cô kinh hoàng. Thẩm Khả luống cuống đứng dậy đi nhanh tới cửa phòng. Cô chỉ mới có mười bảy tuổi nghe thấy những thứ này đương nhiên là vừa sợ hãi vừa đỏ mặt tía tai.

Bất ngờ cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông đứng dựa vào cửa lên tiếng - " Đứng lại "

Cô giật mình quay đầu nhìn về phía anh ta. Người đàn ông dáng người cao lớn đã mặc quần áo đàng hoàng, gương mặt tựa như Lục Chiêu Thuấn nhưng lại đẹp trai một cách ma mị, phóng khoáng. Anh ta là anh trai của Lục Chiêu Thuấn sao ?

" Tới rồi thì vào ngồi đi " - Lục Hàm liếc nhìn cô.

Cô chần chừ có chút sợ sệt, anh ta vừa rồi trong phòng làm chuyện nam nữ đỏ mặt đó sao cô còn dám ở lại. Cô không ngờ anh ta lại dám ngang nhiên như vậy, thừa biết cô lên đây nhưng không kiêng kị điều gì.

Thẩm Khả nuốt nước bọt bước tới ngồi xuống ghế, nhỏ giọng hỏi một câu - " Anh là anh trai của Chiêu Thuấn ? "

Lục Hàm cũng ngồi xuống ghế, khẽ nhìn cô. Trước mắt anh là một cô bé còn chưa đủ tuổi trưởng thành. Tuy không làm người ta ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên nhưng càng nhìn lại càng thấy đẹp, rõ ràng rất có sức hút. Da trắng, miệng nhỏ hồng nhuận, đôi mắt lưu ly thanh khiết không vướn bụi trần. Không thể trách được em trai anh ta lại thích thú với cô bé này.

Mới chỉ có chút tuổi đầu đã biết quyến rũ đàn ông, không biết lớn lên rồi sẽ sao đây ?

" Tôi là Lục Hàm. Lý do tôi muốn nói chuyện với cô là gì chắc cô cũng biết "

Lục Hàm gác tay lên thành ghế, nhàn nhã nói.

Cô gật đầu - " Anh muốn nói chuyện của Lục Chiêu Thuấn ? "

" Không sai. Ngắn gọn là, tôi gọi cô tới cũng chỉ để nhắc nhở một chút. Tôi nghĩ cô còn trẻ như vậy, yêu đương một chút cho biết mùi đời thì được, đừng vọng tưởng vào bản thân nhiều. Với thân phận của Lục Chiêu Thuấn, nó cũng sẽ chẳng thích cô bao lâu nữa đâu. Cái thời thanh xuân mới biết rung động bồi hồi này rồi sẽ qua thôi. Đàn ông vốn dĩ khi trưởng thành sẽ thay đổi rất nhiều thứ, cảm giác mới mẻ thì sẽ rất muốn thử nhưng khi trải qua nhiều rồi thì cũng trở nên nhàm chán "

" Thân phận của anh ấy ? "

Thẩm Khả chằm chằm nhìn anh ta, cô đợi một câu trả lời. Cô rất muốn biết Lục Chiêu Thuấn có thân phận như thế nào mà lại luôn muốn giấu người khác như vậy.

Cô nhận ra không chỉ có cô mà với tất cả mọi người, hắn đều giấu đi thân phận của mình.

Anh ta khẽ nhếch mép nhìn cô - " Xem ra cô không biết thật "

" Cô biết Lục An ? " - Lục Hàm hỏi.

Lúc đầu cô không nhớ rõ chỉ thấy quen quen. Sau đó mới phát hiện gần như cái tên này có mặt trên mọi ngân hàng mà cô nhìn thấy trên đường. Vả lại trước kia cô từng nhìn thấy cái tên này trên tin tức thời sự.

Là tập đoàn tài chính Lục An.

Cô không hiểu biết mấy cái tập đoàn kinh doanh này nhưng cô đoán là rất lớn mạnh, ngân hàng của họ phủ sóng toàn bộ đất Đại Lục. Nghe nói là nằm trong top hàng đầu của danh sách tập đoàn kinh tế thế giới. Đến cả khi ra nước ngoài vẫn còn thấy chi nhánh của họ. Chứng tỏ thế lực khủng khϊếp đến mức nào.

Thật ra, ở tuổi cô không hứng thú đâu mà đi coi tin tức mỗi tối. Chỉ là khi từ nhỏ, mẹ thường ngồi cùng cô coi tin tức. Cô lúc nào cũng muốn coi phim hoạt hình nhưng cứ đúng giờ mỗi tối, mẹ bắt Thẩm Khả phải xem tin tức cùng mình. Bà hình như rất thích coi thời sự về chính trị, kinh tế. Cô để ý mẹ hình như rất mong chờ, mong chờ điều gì đó.

Mãi đến sau này, cô mới hiểu lý do mẹ mình mong chờ coi thời sự tin tức như vậy. Là bà muốn được nhìn thấy ông ấy.

Cô cũng bị mẹ làm cho hình thành thói quen coi thời sự vào mỗi tối dù cô chỉ mới mười bảy tuổi. Vì thế mấy cái tin về tập đoàn gì đó trong nước cô cũng biết chút ít.

Thẩm Khả lại gật đầu.

" Lục Chiêu Thuấn nó là tam thiếu gia của gia tộc họ Lục cũng như tập đoàn Lục An " - Anh ta từ từ mở miệng.

Cô cả kinh vì lời nói của anh ta, cô tuy cũng đã đoán trước được rằng Lục Chiêu Thuấn là một thiếu gia nhưng không ngờ tập đoàn khổng lồ đó lại là của nhà hắn. Thực sự là danh phận không hề nhỏ.

Thêm Bình Luận