Chương 10

Trong thời gian chờ đợi Dương Chấn gửi mail, Tạ Đình cùng với Tô Dịch rời khỏi thư viện tìm một quán cafe ngồi đỡ. Lúc bước ra đến bên ngoài, bầu trời đã trở nên âm u mù mịt, gió thổi lớn, đoán chừng chỉ một chút nữa là sẽ có mưa rất to, cô lúc này mới khong khỏi giật mình nghĩ lại lời nói của chàng trai trong nhóm người ở cùng nhà nghỉ. Quay sang anh vẫn đang trầm lặng đứng bên cạnh không có ý định lên tiếng nói gì, cô hỏi.

- Liệu có trở về nhà nghỉ được không?

Tô Dịch lắc đầu, anh nhìn ngang dọc một lúc rồi bước đi trước, ánh mắt không quên ám hiệu cho Tạ Đình đi phía sau mình. Đi được một đoạn vòng vòng, bước chân anh cũng dừng lại ở một quán cafe nhỏ có cái tên rất lạ là “ Phố Đông”, kiến trúc vô cùng đơn sơ. Đưa tay kéo cô đi vào trong, anh nói.

- Ngồi tạm ở đây một lúc, trời mưa bây giờ luôn đó.

Tạ Đình gật đầu, cô cũng không có bài xích gì với quán nhỏ đó, nhanh chân cùng anh bước vào trong. Lúc cánh cửa đóng lại, bầu trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa thật lớn, sấm chớp nhì nhằng đến đáng sợ. Nơi này dù sao cũng là thị trấn miền núi, so với Thượng Hải thì không có cao ốc nhiều, chính vì thế gió lớn gào thét như nào, hôm nay tận mắt cô đều nhìn thấy được. Phải nói là thật sự vô cùng đáng sợ.

- Uống gì không?

Tô Dịch lạnh giọng hỏi Tạ Đình, thuận tiện với tay cầm lấy chiếc menu trên bàn lật qua lật lại, bộ dạng nhàm chán tùy ý. Thật ra cũng đã khá lâu rồi anh chưa có xuống núi, mấy lần trước giao măng đều là Tiểu Vân tự đi, bây giờ đi cùng cô đến đây cũng không thể không mời cô được một cốc nước được.

Tạ Đình trước lời mời của Tô Dịch cũng không hề có từ chối, cô gật đầu, chẳng nhìn menu mà nói luôn.

- Một cafe đen không đường. Chỗ này chắc có đấy chứ.

Tô Dịch gật đầu, sau đó lên tiếng gọi nhân viên phục vụ, cũng không hề phản đối quá gay gắt về việc Tạ Đình thích thức uống kia. Hai ngày tiếp xúc, anh ít nhiều cũng đã biết được cô chẳng phải là mộ người phụ nữ theo tính cách dịu dàng hưởng thụ, mà là một người cứng rắn, mạnh mẽ, lại đầy kiêu ngạo nữa. Mà loại người như thế thì chẳng bao giờ để ai vào mắt, có nói thì cũng chỉ bằng thừa, anh chẳng muốn tốn hơi.

- Có tài liệu rồi, anh định làm gì tiếp theo.

Nhận lấy ly cafe đen từ tay phục vụ, Tạ Đình khoáy đều chiếc thìa, ánh mắt hơi nâng lên nhìn Tô Dịch cũng đang nhàn nhã uống ly của mình, chờ đợi. Ban đầu đến đây là tìm chứng cứ phạm tội, giờ bị cuốn vào cả việc tìm kho báu giữa một đống người hiểu biết, không hiểu sao bản thân cô lại cảm thấy kí©h thí©ɧ ngày càng lớn, dẫu việc đó chẳng hề liên quan tới cô một chút nào.

- Lên đường.

Tô Dịch nhàn nhạt đáp lời, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không có nhìn lấy Tạ Đình một giây. Thật ra chính bản thân anh cũng khuông muốn mình phải lo bao đồng nhiều chuyện như vậy, nhưng mà đã lỡ đâm lao rồi, anh với cô phải theo lao thôi. Người biết về thôn Tây Nha có kho báu không nhiều, nếu không nhanh tay tìm được trước họ, nhất định núi Mộc Tử sẽ không thể yên ổn.

- Trường hợp này chỉ có hai cách giải quyết. Một là không tìm hiểu, hai là đã tìm hiểu thì phải làm triệt để, cô hiểu ý tôi nói chứ.

Tô Dịch lại lạnh giọng lên tiếng, Tạ Đình nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu ngầm đồng ý, không nói thêm quá nhiều điều gì nữa. Cô không cần biết lý do anh giúp mình là gì, cô nói ngay từ đầu rồi, cô cần chứng cứ định tội, bây giờ thêm phát hiện được hầm mộ cổ một thời xưa cũng không phải là chuyện xấu, có khi còn được lập công lớn nữa ấy chứ.

Lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ mông lung trong đầu, Tạ Đình lôi từ trong túi xách ra bao thuốc lá của mình, rút lấy một điếu ung dung đưa lên miệng châm lửa.

Cô không nhớ nổi mình đã tập hút thuốc từ khi nào, nhưng có lẽ đã là rất lâu, vào khoảng thời gian cô học trung học thì phải. Ba mất đi đối với cô đã là một cú sốc cực kì lớn, mẹ lại không hợp tính nên chẳng bao giờ quan tâm đến việc cô học hành như nào, thậm chí thi đại học cô chọn ngành gì bà cũng không có lướt qua dù chỉ là một chút. Bà làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ là gửi tiền hàng tháng cho cô để cô có thể tự do tiêu, vì tiềm thức của bà vị trí của đồng tiền là cao nhất, việc con gái mình muốn gì bà chẳng muốn quan tâm.

Tạ Đình không có một người bạn đúng nghĩa, xung quanh cô đều là những người quen biết qua những buổi tụ tập party của giới có tiền. Cô không nghèo, cô luôn cao ngạo ở trên cao, mọi người đều vây quanh cô, nhưng những điều ấy đều là vỏ bọc bên ngoài, thật ra chỉ mình cô biết mình cô đơn đến nhường nào. Thật sự vô cùng cô đơn, vô cùng đáng thương.

Tô Dịch nhìn Tạ Đình, biểu cảm trên khuôn mặt cô lạnh nhạt, ngón tay thon trắng ngần kẹp điếu thuốc lá Trung Hoa đang cháy đỏ rực, vô cùng đẹp những cũng vô cùng ngang tàng. Anh mím môi, cũng tự rút cho mình một điếu thuốc, tiếng bật lửa “ tách” lên liền thu hút cái nhìn của cô chiếu sang. Cô dừng lại ở ngón tay anh một chút, rồi điềm nhiên cất tiếng hỏi.

- Thuốc của anh là loại nào? Nhìn khá là lạ, chưa thấy bao giờ.

Tô Dịch thở ra một hơi khói:” Là loại rẻ tiền, có hai đồng một gói, không có vị gì hết”

“ Ồ, là thật sao”.

Tạ Đình nhướn mi, nghiêng người về phía anh quan sát gần hơn, sau đó nhanh tay giật điếu thuốc từ tay của anh đưa lên miệng mình hút và cảm nhận. Thuốc của anh khá nồng, lại còn nặng, người nào mới hút nhất định sẽ không thể chịu được vị của chúng, nói chung là không ngon. Thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này cô lại không muốn trả lại cho anh, ngược lại còn ở trước mặt anh hút từng hơi tiếp theo, không nói nhưng ánh mắt đã nói lên ý của chính mình:” Điếu thuốc này là của tôi”.

Tô Dịch không tức giận, anh nhìn Tạ Đình qua làn khói sương mù, môi mỏng hơi mím. Lông mi dài khẽ rung động hơi nhấc lên, đôi mắt quyến rũ, con ngươi linh hoạt chuyển động lúc lạnh lùng lúc lại ngả ngớn, thật giả lẫn lộn không nắm bắt được cảm xúc thật. Thời khắc ấy, trái tim của anh bỗng dưng trở nên hẫng đi một nhịp, không rõ là vì lý do gì, nhưng mà khiến cho đáy lòng trở nên xôn xao, một cảm xúc rất lạ.

- Anh hút điếu của tôi đi.

Tạ Đình cười cười đưa điếu thuốc của mình cho Tô Dịch, anh chỉ nhìn chứ không đưa tay nhận lấy, dứt khoát lắc đầu, giọng cất lên nhàn nhạt.

- Không cần..

- Thật không cần sao? Tôi lấy thuốc của anh nên bây giờ chúng ta đổi lại, như vậy anh mới không thiệt.

Tạ Đình vừa nói vừa nâng mắt quan sát Tô Dịch, nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, như thể anh là một báu vật trân quý khiến người khác nổi lên hứng thú. Ánh mắt cô không kiêng dè, thậm chí còn không hề che dấu mà hiện lên tia không đứng đắn, một cái nháy cũng đủ khiến đàn ông phải run rẩy vì thèm khát.

Tô Dịch mím môi, anh quay mặt đi không nhìn vào ánh mắt của Tạ Đình, một lời không nói.

Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên chuông báo tin nhắn, hai người nhanh chóng thu lại vẻ mặt nghiêm túc, nhìn nhau ám chỉ rồi tự động ngồi lại sát với nhau. Bản mail Vương Chấn gửi cho cô khá nhiều, một lần ngồi đây nhất định là không thể nào đọc hết được, cho nên Tạ Đình liền đề nghị.

- Mưa lớn như này không thể về nhà nghỉ được, nên tôi với anh tìm tạm một nơi nào đó nghỉ lại, đêm nay cùng nhau nghiên cứu.

Tô Dịch nhíu mày, anh nhìn Tạ Đình, đáy mắt sâu thăm thẳm. Khoảng cách của hai người rất gần nhau, gần đến mức anh có thể nhìn được từng sợi lông tơ trên má của cô lay nhẹ, làn da trắng hồng không tì vết, mịn màng như bạch ngọc tráng men, vô cùng đẹp.

- Sao nhìn tôi, tôi nói không đúng à.

Tô Dịch nhìn điệu bộ lười nhác của Tạ Đình, không muốn đôi co với cô quá nhiều nên chậm rãi nói.

- Đi ăn trước, sau đấy rồi đi tìm chỗ nghỉ. Có điều mưa lớn, để tôi hỏi nhà chủ xem họ có bán áo mưa không?

Tạ Đình gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng Tô Dịch đi về phía quầy. Không biết anh ta nói chuyện gì mà khuôn mặt của cô bé nhân viên kia cứ đỏ lựng như trái táo, thậm chí còn e thẹn không dám nhìn thẳng, một hồi lắc đầu rồi lại gật đầu, yểu điệu như nước.

Cô thấy cô bé kia đi vào trong, một hồi trở ra liền thấy trên tay là một chiếc ô đã dùng rồi đưa cho anh, thậm chí còn từ chối lấy tiền. Tô Dịch cũng không cưỡng cầu quá nhiều, anh gật đầu cảm ơn sau đó quay lại ám chỉ cho Tạ Đình đi lại phía mình, hai người nhanh chóng rời khỏi quán cafe nhỏ.

Trời mưa lớn, mặc dù đã có ô che và đoạn đường đi khá ngắn nhưng lúc vào đến quán mì, hai người quần áo cũng đã ướt một mảng.

Quán rất đông, phải tìm mãi mới thấy được một chỗ ngồi trong góc, Tạ Đình nhanh chân bước lại, thế nhưng cô còn chưa kịp ngồi xuống đã có người khác chen vào, là ba tên đàn ông đầy bặm trợn. Chúng tất nhiên đều nhìn ra cô, thế nhưng lại làm lơ như không thấy, ngược lại còn huýt sáo khıêυ khí©h, ánh mắt đầy bẩn thỉu nhìn cô ngang dọc, cười ngả ngớn.

- Em gái, không có ngồi sao, vậy ngồi xuống đây với anh luôn nhé.

Tạ Đình trước nay là người không dễ bị người khác trêu chọc, vì thế trước sự trêu đùa này của chúng cô không nén được tức giận trong lòng, môi mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.

- Chỗ này là chỗ của tôi, phiền mấy người đứng dậy.

Ba tên đàn ông kia nghe cô nói vậy thì cười phá lên thật lớn, thậm chí một tên đeo chiếc xích vàng to tướng ở trước ngực còn làm điệu bộ ngoáy lỗ tai, coi lời nói của cô như là một con muỗi vừa bay qua tai vậy.

- Cái gì, trả chỗ. Cô em à, cô em có biết anh là ai không mà dám nói vậy hả. Gan cũng lớn quá nhỉ.

“ Cần phải biết sao”. Tạ Đình cười khẩy:” Mấy người có là cái thá gì thì cũng đứng dậy trả chỗ”

Đó là tính cách của cô, chưa từng biết sợ ai, cũng chưa từng để ai vào mắt, cho nên dù đối phương có là kẻ gϊếŧ người liên hoàn, biếи ŧɦái, bệnh hoạn cô cũng không sợ. Với cô, ai đánh cô một cái, cô phải trả họ mười cái, cho dù phải chết cũng kéo theo kẻ đó chết cùng, như vậy mới chính là cô.

- Đủ rồi, tìm chỗ khác ngồi đi.

Tô Dịch bước lại kéo tay Tạ Đình, thế nhưng cô không hề thỏa thuận theo, ngược lại còn tức giận lây sang cả anh, gắt:” Buông tay ra”

Tô Dịch nhíu mày, còn đang định lên tiếng nói cô đừng có gây rối thì một tên trong đám người kia đã nhoài người đưa tay lên vuốt vùng eo của Tạ Đình, ngả ngớn bóp mạnh khiến cô nhăn mày lại một cái. Ngay tức khắc, hắn nhận được một cái tát thật mạnh từ cô, kèm theo đấy là một cái đạp dồn hết sức. Hăn kêu rú lên ôm lấy vùng kia của mình, mặt trắng bệch, mắt đỏ ngầu.

- Con đàn bà chết tiệt.

Lại một cái tát nữa rơi xuống, tên kia ôm mặt gào lên đau đớn, quay sang đám đàn em của mình rít từng từ tức giận. Hắn trước nay tung hoành chưa từng khuất phục ai ở cái trấn này, vậy mà bây giờ bị một con đàn bà chân yếu tay mềm đánh trước mặt bao nhiêu người, thể diện bị đạp đổ, hận không thể chơi cô cho đến chết.

- Chúng mày còn đứng đó, đánh nó cho tao. Đứa nào bắt được nó, tao cho mình nó chơi.

Hai tên đàn em nghe đại ca nói vậy thì sung sướиɠ, ánh mắt ngay lập tức chuyển về phía Tạ Đình đầy thèm khát, cười bỉ ổi. Tạ Đình càng thêm tức giận, nhưng cánh tay của cô càng bị Tô Dịch siết chặt hơn kéo chạy ra ngoài, mặc kệ mưa lớn đang đổ xuống.

Ba tên kia thấy hai người chạy thì cũng đuổi theo, hắn đi ngang qua phía quầy của ông chủ, tiện tay với lấy ba chiếc mui lớn múc nước dùng, vừa chạy vừa hét lớn.

- Fuck, hôm nay tao sẽ lột da mày.

Tạ Đình với Tô Dich tất nhiên đều nghe thấy, ban đầu cô không hiểu lý do anh kéo mình ra trời mưa như này là có ý gì, nhưng lúc nhìn thấy anh rẽ vào một con đường cụt, cô đã phần hiểu lờ mờ hiểu ra được. Người đàn ông này, thâm trầm bên ngoài nhưng bên trong cũng độc địa không dễ chọc, ánh mắt cô đúng là nhìn người quá chuẩn mà.

- Ở đây đi.

Tô Dịch vừa dứt lời, ba tên đàn ông kia cũng đã đuổi đến nơi, dưới màn mưa lớn chúng như những con thú dữ sổng chuồng lao vào họ, miệng gào lên như lợn bị chọc tiết. Tạ Đình bị Tô Dịch đẩy lại phía sau lưng mình, tay anh cầm một đoạn gỗ nhãn to bằng cổ tay ở đám củi phía sau vụt liên tục vào chúng, người bị đạp, người bị đánh vào bụng, chỉ một lúc chúng liền ngã sõng xoài hết trên nền đất bẩn thỉu, khuôn mặt sưng mù nhăn lại đau đớn.

Tạ Đình tiến lại phía tên đeo vòng cổ to sụ, cô giật lấy khúc gỗ từ tay của Tô Dịch đánh thật mạnh vào bàn tay của tên kia. Mỗi lần cô vụt xuống là một lần hắn cong người vì đau, nhưng có lẽ hỗi nãy bị anh đánh trọng thương cho nên bây giờ không thể nào gượng dậy được, chỉ biết trừng mắt đỏ ngàu nhìn cô đầy thù hận.

Tô Dịch không biết từ lúc nào đã đến lại gần Tạ Đình, người anh ướt nhẹp, những sợi tóc bị anh vuốt ngược tùy ý lại phía sau cho đỡ vướng, hỏi cô một câu không đầu không cuối.

- Tay nào.

Tạ Đình đưa mắt:” Tay phải”

Tô Dịch quay lại, ánh mắt anh tối sầm đầy sát khí, hơi thở mang theo tiếng gọi của Tula địa ngục. Anh ngồi xổm xuống, nhìn tên đó một lượt rồi luồn tay vào thắt lưng hắn lôi ra một con dao nhọn, sắc nhọn sáng bóng. Tên kia thấy hành động của anh thì run sợ, môi mấp máy.

- Mày, chúng mày... Tao sẽ báo cảnh sát chúng mày tội hành hung người.

Tô Dịch cười lạnh, con dạo trong tay anh cắm xuống, gọn gàng dứt khoát giữa lòng bàn tay hắn, mỗi lần ấn xuống là một tiếng thét thảm thương đầy đau đớn vang lên, cảm tưởng các khớp gần như muốn rời hẳn ra đến nơi, máu loang lổ của một vũng.

Đánh xong,Tô Dịch vẫn chưa chịu dừng ở lại đó, anh túm cổ lôi hắn lên đá một phát nữa, rít từng từ qua kẽ răng.

- Fuck.. Muốn báo thì nhớ mặt tao cho kĩ.