Chương 8

08.

"Những lời các người nói, tôi không cách nào tin tưởng."

Vương Quyên mấy ngày nay dung nhan hốc hác, tiều tụy đi rất nhiều, cùng với chị gái Vương Quyên hoạt bát trong ấn tượng của Vương Nhất Bác như hai người khác nhau.

Cậu âm thầm xem xét tấm ảnh chụp đen trắng được bài trí trước quan tài một lúc, người phụ nữ trung niên dung nhan ôn hòa, yên tĩnh nhìn cậu, khiến cậu không cách nào đem nó cùng với bộ mặt dữ tợn của nữ quỷ kia liên hệ lại một chỗ.

Nếu như không phải tự thân trải qua, Vương Nhất Bác cũng không tin được.

"Chúng tôi thật sự không cần thiết đang giao thừa năm mới lại phải chạy đến trước cửa nhà người khác quấy rầy thanh tịnh. Rất nhiều người cảm thấy đều là mê tín, không tin vào thần phật ma quỷ hay đại loại vậy." Tiêu Chiến ngồi lên ghế ngáp một cái, thần sắc có chút lãnh đạm "nếu như cô thật sự không tin, tôi có chứng minh thế nào cũng vô dụng. Nhưng cô giữ lại quan tài của bà ấy để làm gì đây? Người cũng đều hóa thành tro bụi rồi. Không phải cũng là cảm thấy không nỡ, hi vọng bà quay lại sao? Đây chẳng phải là tự mình lừa dối mình hay sao?"

"Đương nhiên, có thể đợi được hay không, trong lòng cô biết rõ. Hoặc là có thể, cô hi vọng nhìn thấy Vương Nhất Bác ngày ngày vác khuôn mặt cứng đờ kêu cô là tiểu bảo bối sao?"

Mặt Vương Nhất Bác đều xanh mét* cả rồi.

*Chỗ này tác giả dùng chữ lục (绿) mà không phải chữ thanh (), đều mang nghĩa là màu xanh nhưng chữ lục còn có nghĩa là "cắm sừng".

"Nếu như cô cảm thấy có thể chấp nhận được, vậy cô có thể tiếp tục đợi. Tối xuống mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên, ngày mai lúc vừa tỉnh dậy, cậu ấy sẽ đứng trước giường cô nhìn chòng chọc vào cô, một nhà ba người vui vẻ."

Lần này khuôn mặt bạn trai Vương Quyên cũng xanh theo luôn.=)))))

"Sinh tử có mệnh, càng huống hồ đây là chính bà ấy tự mình chọn lựa, làm gì có cái đạo lý hối hận? Nhà ai mà không có sinh ly tử biệt, người người đều phải trải qua. Tôi không hi vọng tư tâm của bà ấy làm hại đến...bạn của tôi."

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, rũ mi không nói.

"Hôm nay là đầu thất, bà ấy vẫn chưa nhập thổ, tâm nguyện lại hết rồi, sợ là phải biến thành lệ quỷ, đến lúc đó chiếm lấy thân thể của Vương Nhất Bác, cô có biết bà ấy muốn gϊếŧ mình hay muốn làm gì không? Cô hi vọng thấy bà ấy như thế sao?"

Tiêu Chiến nói đến đây liền ngừng, ra hiệu Vương Nhất Bác theo anh rời đi, trước đến mộ phần làm công tác chuẩn bị.

"Bà ấy có tâm nguyện gì?"

Tiêu Chiến cười lên: "Cô biết đấy, bà hi vọng cô sống thật tốt, luôn luôn như vậy."

"Kì thực tôi chưa nói cho cô biết, bà ấy rất yêu cô, vì vậy cho dù thật sự biến thành lệ quỷ cũng sẽ không hại cô. Chỉ là sẽ làm tổn thương đến người vô tội."

__________