03.
Trên đường về nhà, cảm giác bất an một lần nữa tập kích tới, tận đến khi về đến trước cửa nhà cuối cùng cũng ứng nghiệm.
Cậu vừa lôi được chìa khóa ra, đèn cảm ứng trên hành lang đột nhiên toàn bộ vụt tắt, dù có gào hét cỡ nào cũng không hề xảy ra tí ti phản ứng, tín hiệu điện thoại cũng mất sạch.
Chìa khóa tra vào ổ chết cứng không vặn được, toàn bộ căn phòng trong tòa lầu bị cô lập giữa một mảnh đen sì, tràn ngập khí tức quỷ dị rùng rợn.
Vô luận cậu đập cửa kiểu gì xung quanh vẫn đều là một mảnh im lặng chết chóc, thật giống như thể bà già phòng bên cạnh mỗi lần nghe thấy trên hành lang có một chút âm thanh phát ra đều xé cổ họng mắng mỏ gào thét, đến lúc này cũng bị bịt chặt miệng. Hoặc là đứa trẻ trên lầu mỗi ngày cứ tối xuống là bắt đầu chơi bóng rổ bây giờ cũng bị bắt lên trên giường, cưỡng ép đi ngủ mất rồi.
Không có ai nghe thấy tiếng gào thét của cậu.
Vương Nhất Bác thân thể cứng đờ, chưa chết tâm mà cố gắng vặn chìa khóa một lần nữa, dù vậy vẫn như cũ không có chút suy suyễn nào. Cậu chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, như thường lệ tuyệt vọng kìm nén tiếng hét sắp tràn ra khỏi cổ họng, chờ đợi kinh hách qua đi.
Chỉ là lần này tựa như không còn giống bình thường nữa rồi.
Tiếng bước chân chậm rãi mơ hồ vọng lên từ dưới tầng, càng ngày càng rõ ràng, tựa hồ như đang lên lầu. Cậu vừa mới định vui mừng, dưới đáy lòng lại dâng lên một cỗ kinh hoảng nồng liệt.
Là người sao? Không thể nào.
Vương Nhất Bác tận lực khống chế bản thân không phát ra âm thanh, từ từ đem chìa khóa còn đang tra trong ổ rút ra, nhấc chân liền chạy.
Cậu không dám gõ cửa nhà người khác, nhất định sẽ không có hồi đáp lại, cậu biết rõ, nói không chừng còn có thể thu hút sự chú ý của nữ quỷ kia.
Hướng lên lầu trên chạy được hai tầng, cậu đột nhiên nổi lên một ý nghĩ đáng sợ:
Cô ta muốn làm cái gì đây? Chắc không phải muốn ép mình nhảy lầu chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Giống như trong giấc mơ, chỉ có điều là đổi ngược lại, nói không chừng khi mình nhảy xuống, trong lúc rơi tự do sẽ lại nhìn thấy gương mặt quỷ kia hiện lên trong không trung.
Cậu đứng trên cầu thang nhìn chết cứng vào một mảnh trống rỗng ở khúc rẽ lên lầu, tựa hồ có thể nhìn thấy bóng ảnh đen sì đang dần dần tiến lại gần, bàn tay túm chặt lan can nổi lên từng đường gân xanh, ngón tay thon dài siết đến trắng bệch.
Còn chưa kịp tìm Tiêu Chiến đại sư mà, vậy là phải bỏ mạng tại nơi đây rồi sao?
Dùng mánh khóe khıêυ khí©h chọc ghẹo ai đây?
Điện thoại đột nhiên reo lên một tiếng, vậy mà có tin nhắn gửi tới.
Vương Nhất Bác đầu tiên bị dọa cho giật nảy, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, sợ sẽ bị thứ kia phát hiện ra vị trí của mình, trong lúc lo lắng suy nghĩ bước chân thực sự đã chạy lên sân thượng, phí lượng lớn sức lực khóa lại cánh cửa sắt rỉ sét, hoang mang trốn vào gian phòng chứa đồ tạp nham bẩn thỉu.
Làm sao đột nhiên lại có tín hiệu rồi? Có phải đã không sao rồi không?
Tay chân cậu lạnh toát, run lẩy bẩy mò điện thoại ra, đem ánh sáng chỉnh xuống mức tối nhất.
Là Tiêu Chiến gửi tin nhắn tới.
Tuy rằng là chuỗi dãy số đã xóa bỏ gần nửa năm trời, nhưng Vương Nhất Bác vẫn như cũ thuộc làu đến nước chảy mây trôi, dưới loại tình huống mấu chốt thế này cũng xem như được việc.
Xem ra anh ta biết là mình đang gặp rắc rối.
"Vẫn còn sống chứ."
"...."
Ngay cả khi rơi vào loại tình huống liên quan đến tính mạng thế này, Vương Nhất Bác vẫn là rất muốn mắng một câu mẹ nó.
Nhưng cậu nhịn lại được.
Vạn nhất thì sao.
Không quan tâm là do vận may hay do cái gì, Tiêu Chiến vừa gửi tin nhắn tới, điện thoại liền có tín hiệu rồi, không biết chừng thật sự rất lợi hại thì sao?
Ai mà biết bên kia trực tiếp gọi tới một cuộc điện thoại.
Âm lượng điện thoại lúc trước đã bị chỉnh đến mức cao nhất đột nhiên phát ra tiếng nhạc, đập vào cánh cửa sắt khuếch tán ra, âm thanh dội lại rất lớn, toàn thân Vương Nhất Bác run lên như cầy sấy, lập tức cúp máy, thuận tay chỉnh về chế độ im lặng.
Trong không gian tịch mịch như đã chết chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim cậu nhảy lên từng hồi, khiến người ta càng cảm thấy bất an hơn, sợ rằng giây tiếp theo cánh cửa của gian chứa đồ lộn xộn này sẽ bị kéo ra, bại lộ khuôn mặt quỷ khiến cậu tim đập chân run suốt mấy ngày nay.
Tiêu Chiến lại gửi tin nhắn tới.
"Tiếp máy, không sao đâu."
"Đừng sợ."
"Nó không phải muốn em chết."
"Muốn chết sớm đã chết rồi, không thoát được lâu như vậy đâu."
Cái gì gọi là muốn chết sớm đã chết rồi?
Tiêu Chiến lại gọi điện thoại tới, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhấc máy.
"Alo?"
Khoảnh khắc vừa cất tiếng nói chuyện, lại có tiếng vang lớn dội lại.
Đầu bên kia nghe thấy âm thanh khàn đi vì run rẩy phát ra từ cuống họng của cậu, tựa hồ không nhịn được mà cười: "Sợ vậy sao?"
"Đừng đùa cợt, nói cho tôi biết phải làm sao?"
Vương Nhất Bác trong đầu đã loạn thành một mớ hỗn độn, không có tâm tình oán giận anh, thậm chí chẳng còn tâm tư đi hồi tưởng lại thanh âm quen thuộc đã nửa năm nay không được nghe thấy, cậu thời khắc đều cảm thấy, ngay giây tiếp theo thôi cái cánh cửa gỗ mỏng manh của gian chứa đồ này sẽ bị giật tung ra ngay lập tức.
"Tôi cảm thấy tôi sắp không xong rồi."
Tiêu Chiến cuối cùng cũng chấn chỉnh lại: "Bạn của em đã nói cho tôi biết việc của em rồi, sắp được một tuần rồi đúng không? Tình huống bây giờ như thế nào?"
Vương Nhất Bác đại khái giải thích tình hình hiện tại.
Thanh âm đầu bên kia rất ôn nhu, tựa như đang trấn an cậu: "Không sao đâu. Nó không phải muốn em chết, chỉ là đang ép em quay lại Sơn Thành. Em đừng sợ, trước tiên nghe theo tôi sắp xếp, mời nó tạm thời rời đi đã. Sau đó thu xếp đồ đạc lập tức tới tìm tôi, tôi ở Sơn Thành đợi em."
"Nhưng trong tối nay em nhất định phải đi, đừng ngủ lại ở nhà, tôi lập tức giúp em đặt chuyến bay gần nhất. Nó lần này ép em có chút nóng nảy, nói rõ ràng nó đã hơi gấp gáp rồi. Nếu em còn không đi, khả năng sẽ xuất hiện vấn đề liên quan đến thân thể đấy."
"Vấn đề gì về thân thể?"
"Cũng không lớn lắm, phát sốt hoặc là ngộ độc khí than nhẹ các loại, nghiêm trọng nhất chính ra ra ngoài bị xe tông, vào bệnh viện nằm mấy ngày là ổn. Có điều chắc em không muốn phải ăn tết trong bệnh viện đâu nhỉ?"
Vương Nhất Bác muốn rớt nước mắt, này còn chưa tính là lớn sao?
"Lát nữa tôi gửi qua cho em ảnh một tấm bùa, em chiếu theo nó vẽ lên cánh cửa trên sân thượng, nếu trong tay không có cái gì, vậy thì ở phần đất trống trước cánh cửa vẽ ba lần. Nếu như có giấy bút thì càng tốt, vẽ xong rồi kẹp lên cửa hoặc dán vào đều được."
"Có tuyết, bên này đổ tuyết rồi." Vương Nhất Bác nói xong lại căng thẳng lên "phải đi lên cửa sân thượng sao? Cánh cửa trong phòng chứa đồ không được à?"
"Vậy thì vẽ luôn lên tuyết đi, tốt nhất nên đi ra cửa lớn."
"Vẽ một lần sao?" Vương Nhất Bác tiếp tục xác nhận "ba lần có được không? Liệu có an toàn hơn không?"
Tiêu Chiến rất tùy ý: "Được, ba lần cũng được."
Vương Nhất Bác bắt đầu cắm cổ vào làm: "Nó liệu có đột nhiên mở cửa ép tôi nhảy lầu không? Tôi nghĩ rằng nó báo mộng cho tôi chính là muốn ép tôi phải nhảy lầu."
Bên kia lại cười lên, có chút thở không ra hơi: "Không đâu, thật đó. Em vừa gọi điện thoại vừa đi ra đi, làm được không? Nói chuyện cũng được, call video cũng ok. Chắc em vẫn còn nhớ mã weixin của tôi chứ, thêm lại vào."
Sau đó Tiêu Chiến lại thúc giục cậu: "Tốt nhất là nhanh lên một chút, tôi giúp em đặt vé máy bay, trên máy bay không thể liên lạc với tôi được, nhưng cũng đừng lo lắng, bật chế độ máy bay chứ đừng tắt máy, nếu gặp phải tình huống gì nhớ phải vẽ bùa, đủ để em chống đỡ được ba tiếng đồng hồ."
Hậu tri hậu giác, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng cảm nhận được ngữ khí của Tiêu Chiến khi nói chuyện với cậu tựa như đang dặn dò đứa trẻ, bắt đầu muốn cúp điện thoại, cuối cùng vẫn là bị nỗi sợ đánh bại, thêm lại weixin mở chat video, hít sâu mấy lần, mở ra cánh cửa phòng chứa đồ.
Tiêu Chiến tựa hồ đang ở nhà, không khí vui vẻ ngày tết lại nồng nhiệt dâng lên, hương vị cuối năm nháy mắt quay trở lại, khiến Vương Nhất Bác thoáng chốc cảm thấy đặc biệt không chân thực.
Anh không có ý tứ muốn tán gẫu với Vương Nhất Bác, trầm mặc làm tiếp công việc trong tay, âm thanh náo nhiệt sau lưng không ngừng truyền qua bên này.
Tuyết trên sân thượng vẫn dày đặc rơi xuống, là thời tiết khi sắp bước vào năm mới, phía xa một mảnh đèn đuốc huy hoàng, vùng đất vừa mới khiến cậu kinh hồn táng đảm đột nhiên tựa như mất đi tính uy hϊếp.
Cậu cảm thấy mình đã từ địa ngục quay về với nhân gian rồi.
Xuất phát từ những cảm xúc vi diệu không cách nào lý giải, cậu không dám nhìn kĩ khuôn mặt Tiêu Chiến, thu nhỏ lại khung chat video, ngồi xổm trên tuyết từng chút một vẽ lại tấm bùa mà anh gửi qua, dành ra chút tâm tư cân nhắc lại vài chuyện rách nát giữa cậu và Tiêu Chiến trước kia.
Xem ra chưa ai quên mất ai, ai cũng đều biết điều đó.
Tiêu Chiến nhớ số điện thoại và số chứng minh thư của cậu, cũng biết cậu vẫn còn nhớ mã weixin của mình, bọn họ ngầm ăn ý mà không thay đổi phương thức liên lạc, giống như trước nay vẫn luôn biết rõ rằng sẽ có ngày liên lạc lại.
Nếu như không phải bởi vì loại tình huống này thì tốt rồi.
Vương Nhất Bác lợi dụng màn đêm, không sợ bị anh cười nhạo, đề phòng vạn nhất còn ở trên chú văn đã vẽ xong trên mặt đất tô vẽ mô phỏng thêm ba lần nữa, hai bàn tay mười ngón hợp lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện nữ quỷ kia mau chóng rời đi.
"Xong rồi?"
"Ừm."
"Vậy mở cửa, xuống lầu. Không sao đâu, về nhà thu xếp đồ đạc đến sân bay đi."
"Tôi đợi em."
Cậu ngập ngừng thăm dò mở ra cánh cửa sắt, đèn cảm ứng trong hành lang thuận theo tiếng mở cửa mà sáng lên.
Vương Nhất Bác thở phào một hơi, bước chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng xuống lầu, thời điểm mở cửa nghe thấy lão thái cách vách lại đang lớn tiếng mắng mỏ, ngược lại cảm thấy mười phần thân thiết.
Cuối cùng cậu cũng rời khỏi tòa nhà này, đến sân bay.
Đại sảnh đèn điện sáng choang, có rất nhiều người, tâm tình cậu bình phục trở lại, lần đầu tiên bởi vì biển người tấp nập lúc xuân vận mà cảm nhận được chút vui vẻ.
Nhìn máy bay dần dần rời xa mặt đất, cậu đột nhiên nhận ra, mấy chuyện hoang đường này thời điểm cậu học đại học tựa hồ không phải không có dấu hiệu, chỉ là cậu trì độn, không hề phát giác ra.
Tiêu Chiến rõ ràng là một người rất thích chiều theo ý người của mình, có những lúc lại toàn vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà cố chấp bướng bỉnh.
Ví dụ như nhất định bắt cậu phải đổi thành phòng kí túc xá một người, nhà vệ sinh ở tầng hai của học viện thông tin xưa nay luôn không cho cậu đi, đang yên lành đột nhiên lại ngăn cản cậu tới bữa tụ hội mà rõ ràng đã đáp ứng từ trước rồi, lúc ăn cơm cùng nhau ở nhà ăn bỗng nhiên không cho cậu ngẩng đầu lên, từ rạp phim đi ra tự dưng dắt cậu ở bên trong đi lòng vòng mấy vòng liền, cũng không gặp phải nhân viên công tác...
Mà sau khi cậu và Tiêu Chiến chia tay, tuy rằng chưa đυ.ng phải chuyện gì kỳ quái, nhưng quả thực sẽ có một lúc nào đó đột nhiên trái tim cảm thấy hoảng loạn cùng bất an không rõ nguyên do.
Những câu chuyện cũ đáng lẽ nên bị quên lãng ở trong tiềm thức dần dần sáng tỏ rõ ràng, trở nên vô cùng khả nghi, khiến cho mỗi một chân tướng nào đó mà hiện tại cậu đã biết được đều mơ hồ nổi lên trên mặt nước.
Thật ra cậu vẫn luôn luôn gặp phải quỷ.
Mỗi một cái cớ mà trước đây Tiêu Chiến tìm đều rất hoàn hảo, khiến cho cậu chưa bao giờ phải suy nghĩ về phương diện này.
Tại loại cục diện mấu chốt như ngày hôm nay, cậu mới đột nhiên may mắn thông minh, khó khăn giác ngộ ra được.
Cũng đã đủ sợ hãi rồi.
__________