Ngày xuân phải du xuân, phóng con diều nhảy múa lên bầu trời.Hạc Ngữ ngồi trên xe ngựa, đệm mềm dưới thân chừng mười tầng, không cảm nhận được sự xóc nảy của xe ngựa, nhưng trên mặt nàng không có vẻ tươi cười.
Bên ngoài có làn gió xuân thổi vào cửa sổ nhỏ xe ngựa, đem đuôi diều bên chân nàng thổi bay, bàn tay Hạc Ngữ nắm chặt đặt lên đầu gối.
Ngoài cửa sổ là ngoại ô trống trải nhìn không sót gì, xung quanh toàn núi, thoạt nhìn đều nguy nga cao lớn, dãy núi trọc lốc không một ngọn cỏ, đơn độc mà vô tình, hoàn toàn không giống Kim Lăng sơn thủy hữu tình, cho dù là gió cũng mang một tia dịu dàng.
Đây là địa giới Mạc Bắc, cho nên ngay cả gió cũng dữ dằn.
“Điện hạ muốn nghỉ một lát không? Đường đại nhân nói, nếu điện hạ muốn thả diều, địa thế nơi này trống trải, là một nơi không tồi.” Một tỳ nữ bên cạnh Hạc Ngữ nhìn nàng kiến nghị.
Từ thượng kinh tới nơi này, dọc đường đi, đoàn xe mệt nhọc, trên mặt Hạc Ngữ không chút tươi cười. Trân Châu biết công chúa điện hạ nhà mình rất bất mãn với cọc hôn sự này, bằng không, thành thân ba năm, nàng chưa từng chủ động khởi hành từ thượng kinh tới Mạc Bắc.
Nếu không phải Hoàng Hậu nương nương cường ngạnh hạ chỉ, chỉ sợ hiện tại chủ tử nàng còn ở thượng kinh.
Trân Châu cũng không biết vì sao lần này Hoàng Hậu nương nương tức giận như vậy, làm điện hạ một đường xe ngựa vô định tới Mạc Bắc. Nghĩ đến xuân yến lần trước, đại tiểu thư phủ Hữu tướng va chạm với công chúa, đổ rượu vào y phục mới của người, điện hạ còn chưa khiển trách gì, vị tiểu thư kia đã chủ động bồi tội, lại không ngờ điện hạ lại bị Hoàng hậu trách phạt vì việc này.
Lần trách phạt vô lý này làm người ta không hiểu nổi.
Từ khi điện hạ nhà nàng sinh ra, đã là viên minh châu của toàn bộ hoàng cung, nửa điểm ủy khuất cũng chưa chịu qua. Sau khi bị Hoàng Hậu chỉ trích, đêm đó, điện hạ liền mang biển người cuồn cuộn mênh mông trở về phủ Công chúa.
Phủ Công chúa nằm trên con phố Bình Khang gần hoàng cung nhất, tập trung nhiều phủ trạch của quý nhân quyền quý nhất kinh thành. Năm đó phủ Nội Vụ dùng nguyên liệu tốt nhất, tốn nhiều năm thu thập kỳ trân dị bảo trong thiên hạ mới kiến tạo nên tòa nhà có quy cách ngang với phủ đệ của thân vương.
Đây là vinh sủng Đế Hậu ban cho tiểu nữ nhi, cũng là thiên vị không thèm che giấu dành cho nàng.
Năm đó Hoàng đế triệu thống lĩnh Bắc địa Tạ Quỳ hồi kinh thành thân cũng vì luyến tiếc Hạc Ngữ một mình đến Bắc địa.
Thành thân ngày thứ hai, Tạ Quỳ có quân vụ trong người, không thể ở lâu trong kinh. Mà Đế Hậu không có ý tứ để nữ nhi rời đi, liền hạ lệnh Tạ Quỳ một mình trở về Mạc Bắc.
Mấy năm nay Hạc Ngữ rất ít khi ở phủ công chúa, đa số thời gian đều ở lại trong cung, không khác gì thời chưa xuất giá.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ không cần để trong lòng, chỉ bằng sự sủng ái của Đế Hậu với đích công chúa duy nhất dưới gối, cùng lắm ngày thứ hai công chúa sẽ bị Đế Hậu triệu hồi về cung.
Nhưng không ngờ, ngày thứ hai trong cung truyền đến ý chỉ, không phải triệu hồi Hạc Ngữ hồi cung, mà là kêu nàng lập tức khởi hành đi Mạc Bắc.