Chương 42

Bất quá chỉ cách nhau hơn một giờ, Trì Lam đang cùng người nhà cùng nhau ăn bánh trôi, kết quả lại thấy được Lục Như Y gọi điện thoại lại đây, cô ta không quá muốn tiếp nhận.

Nhưng người một nhà đều nhìn, cô ta có chút không tình nguyện nhận cuộc điện thoại, còn không có kịp nói chuyện đã bị đối phương nói làm dọa tới rồi, miễn cưỡng mà bày ra vẻ tươi cười nói "Ngài làm ơn không cần nói giỡn."

"Chúng tôi đã đem người bị thương đưa đến bệnh viện nhân dân số 2 của D thị, mời cô mau chóng chạy tới xử lý." Cảnh sát cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho cô ta.

Cảnh sát tra xét tư liệu của bọn họ một chút lại thấy được bằng lái xe của nạn nhân viết tên của Lục Hoa Sinh, cuối cùng cũng chỉ có thể từ nhật ký trò chuyện điện thoại gần nhất của bọn họ tìm kiếm, xem thấy trên đó có một cuộc gọi gần nhất trong hai giờ trước liền gọi qua đi thông báo cho Trì Lam.

Người Trì gia nghe được Trì Lam nói đều ghé mắt nhìn qua, Trì mẫu nhịn không được dừng lại tay cầm cái muỗng hỏi "Lam Lam phát sinh chuyện gì?"

"Bệnh viện bên kia gọi điện thoại lại đây nói Lục ba ba một nhà đi tới trên đường cao tốc D thị xảy ra tai nạn xe cộ, hai người chết, hai người bị thương." Trì Lam trong lòng có chút thấp thỏm đối mặt với người nhà dò hỏi, cô ta vẫn đúng sự thật mà nói nội dung qua điện thoại.

"Nếu là đưa đến bệnh viện nhân dân số 2 chứng tỏ sẽ không giả, A Ngạn đưa Lam Lam đi xem sao lại thế này." Trì lão gia tử dừng một chút, nói.

Trì mẫu trong lòng lại là có chút oán trách người Lục gia, ngày mùng một đầu năm lại làm gì vậy, thật là đen đủi.

Bất quá rốt cuộc lão gia tử phân phó, Trì Ngạn cùng Trì Lam đương nhiên phải đi xem tình huống như thế nào.

Trì lão gia tử trên mặt chưa nói cái gì, trong lòng nhiều ít có chút không thoải mái, rốt cuộc tân niên đầu năm liền nghe được cái tin tức như vậy, ai cũng đều cảm thấy không thoải mái.

Trì gia những người khác nhiều ít biết lão gia tử cũng không thích người Lục gia, cũng đều im miệng không nói, ai cũng không nghĩ chạm phải cái xui xẻo kia.

Trì Ngạn cùng Trì Lam thực mau liền đến bệnh viện, cũng thấy được bên ngoài phòng cấp cứu ngoại đứng vài người cảnh sát, Trì Ngạn tiến lên hỏi "Xin hỏi Lục Hoa Sinh bọn họ có phải hay không đang cấp cứu?"

"Đúng vậy, xin hỏi mọi người là?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi là Trì Ngạn, em ấy là Trì Lam, người vừa rồi nhận cuộc gọi điện thoại chính là em ấy." Trì Ngạn gật gật đầu nói.

Cảnh sát sau khi xác minh thân phận của bọn họ, liền đem Lục Hoa Sinh cùng Lục Như Y đi cấp cứu, hai gã người chết thì đã được đưa đến nhà xác, lại đem đồ vật quý giá của Lục Hoa Sinh bọn họ đưa cho anh em Trì Ngạn, rốt cuộc những việc này cảnh sát bọn họ không có quyền được quản, hơn nữa rõ ràng là tốc độ lái xe của Lục Hoa Sinh quá nhanh dẫn tới tai nạn xe cộ, trách không được người khác.

Trì Ngạn nghe được chết 2 người, trong đó một người vẫn là nam thanh niên trẻ, tức khắc minh bạch nam thanh niên trẻ trừ bỏ Lục Thiên Trạch liền sẽ không có những người khác, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, anh ta cùng Lục Thiên Trạch nguyên bản là sinh viên cùng trường, lại quen biết nhau, sau lại bởi vì Trì Lam duyên cớ mà hai người cũng coi như có chút quen thuộc, không nghĩ tới..

Trì Lam nghe xong nhịn không được liền nức nở lên, nhìn thật đáng thương.

Cảnh sát đi rồi, chỉ còn lại có hai người bọn họ đứng ở ngoài phòng cấp cứu, Trì Ngạn vỗ nhẹ một chút trên lưng Trì Lam, biết người không còn, anh ta xác thật rất khó chịu nhưng có một số việc vẫn là cần xử lý, gọi điện thoại về nhà cùng ông nội của anh ta nói một chút tình huống muốn xử lý như thế nào.

Kỳ thật thật muốn nói, Trì Lam cũng không thương tâm như vậy, bởi vì sau khi trở lại Trì gia, cô ta liền càng không muốn cùng Lục gia dính cái quan hệ gì, nếu không phải Lục Như Y thường gọi điện thoại cho cô ta, cô ta thật đúng là tình nguyện quên chính mình là ở Lục gia lớn lên.

Nhưng là người chết như đèn tắt, cô ta lại được Lục gia nuôi lớn như vậy, thương cảm vẫn là có chút, bất quá may mắn Lục Hoa Sinh còn sống, ít nhất cô ta cảm thấy còn có người có thể làm chủ.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, dẫn đầu đẩy cửa ra chính là Lục Như Y, cô ta chỉ bị va chạm nhẹ phần đầu, trên mặt có chút thâm tím, đại khái nghiêm trọng nhất chỉ là chân bị gãy xương, có thể nói cô ta là một trong số những người trong xe bị thương nhẹ nhất.

Nhưng Lục Hoa Sinh còn đang cấp cứu, bởi vì va chạm quá lớn, hơn nữa cảm xúc của ông ta vốn dĩ liền không quá ổn định, túi hơi bị đâm mạnh, phần đầu lại có một mảnh kính cắm vào, sinh mạng cũng là sớm tối.

Trong khi cấp cứu còn mấy lần tim ngừng đập, may mắn cấp cứu thành công, mãi cho đến chạng vạng 6 giờ rưỡi rốt cuộc mới từ phòng cấp cứu ra tới, nhưng còn phải tiến hành quan sát cho đến khi tỉnh.

Lúc này Lục Như Y cũng tỉnh lại, biết được mẹ cùng anh trai của mình đương trường tử vong, cha tuy rằng đã làm cấp cứu nhưng còn không có thanh tỉnh, cô ta trực tiếp khóc ngất đi.

Trì Lam không muốn vẫn luôn ngốc tại bệnh viện nhưng lại không biết làm sao bây giờ, Trì Ngạn mời hộ sĩ chiếu cố Lục Như Y, đến nỗi chuyện của Lục Thiên Trạch cùng mẹ Lục, anh ta cảm thấy vẫn là chờ Lục Hoa Sinh tỉnh rồi nói sau, bọn họ không phải Lục gia thân thích, đương nhiên không thể thay người Lục gia làm chủ.

Chờ hai người ra bệnh viện, Trì Lam nhịn không được mở miệng nói "Lục gia hiện tại biến thành bộ dáng này, chúng ta muốn hay không thông tri Lục Hòa Ngọc? Mặc kệ thế nào cô ấy vẫn là con gái ruột của ba Lục."

Trì Ngạn thần sắc hơi dừng một chút, nhàn nhạt mà trả lời "Việc này nói sau."

"Cô ấy là con gái của ba Lục, vì cái gì không thể nói?" Trì Lam có chút không cao hứng, chỉ cần nói đến chuyện của Lục Hòa Ngọc, Trì Ngạn luôn là có lệ chính mình, hiển nhiên anh ta luôn là bất công với Lục Hòa Ngọc.

"Lục gia không phải còn có những người khác sao? Em ở Lục gia cũng sinh sống mười mấy năm, thông tri Lục gia gia bọn họ không phải tốt hơn sao?" Trì Ngạn nhíu nhíu mi, Lục Hoa Sinh cha mẹ còn sống, liền tính không còn nữa, Lục Hoa Sinh còn chưa có chết đâu.