Chương 32

Bất quá, nói đến việc cạy khóa vào nhà Chung Cảnh Tri cảm thấy cần phải trả lời cho cô cái vấn đề này một chút, vì thế nghiêm trang mà nói "Khóa cửa nhà em quá không an toàn, tôi liền chỉ cần dùng một thanh sắt như vậy liền đem khóa cạy ra, nên đổi cái khác an toàn hơn."

Lục Hòa Ngọc thái dương nhảy thình thịch, anh ta cạy khóa còn nói lý!

"Kia, vậy xin hỏi Chung tiên sinh, anh vì cái gì muốn cạy khóa?" Lục Hòa Ngọc tận lực khắc chế cảm xúc muốn mắng người, nhưng mắng anh ta sao, nếu không phải anh ta cạy khóa vào nhà, chính mình chỉ sợ còn có thể sống được nữa không vẫn là bí ẩn, tốt xấu anh ta cũng là cứu mình một mạng, thật là mắng cũng không phải mà không mắng cũng không phải.

"Tôi cảm thấy, chúng ta không cần truy cứu vấn đề này.." Chung Cảnh Tri nhìn cô trừng mắt, vội nhấc tay đầu hàng nói "Được, được, được, tôi nói."

"Ừ? Nói đi, tôi chờ đâu." Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng này của anh, thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng nhưng vì để anh ta lần sau không cạy khóa cửa, cô nghẹn lại.

"Khụ, kỳ thật chính là muốn gặp em, sau khi đi công tác trở về liền lập tức đến đây, bởi vì phát hiện trong phòng em không bật đèn, cho rằng em đi ra ngoài còn không có trở về, liền vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ, không nghĩ tới vừa vặn nghe được âm thanh cái ly rơi xuống đất từ trong phòng, ấn chuông cửa vài lần cũng không thấy em mở cửa, trong lòng nóng nảy, sợ em có thể gặp nguy hiểm gì đó, cho nên.." Chung Cảnh Tri không được tự nhiên mà nói, đương nhiên lời này anh nói ra cũng là có chút tiểu tâm tư.

Lục Hòa Ngọc nhìn anh cũng không nói lời nào, nói thật ra, cảm giác của cô đối Chung Cảnh Tri rất phức tạp, cô không phải là người chỉ cần một chút lời nói dễ nghe là có thể rung động, cũng không thể nói là chuyện mà Chung Cảnh Tri đã làm khiến cho cô rung động đến mức thích anh, chỉ có thể nói cô rung động, nhưng lại là rung động biết ơn chứ không phải rung động thích.

Lục Hòa Ngọc vẫn luôn nhìn anh như vậy, cũng không nói lời nào khiến cho Chung Cảnh Tri có loại cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cứ việc cô không nói lời nào, anh vẫn như cũ nhìn ra được cô không phải là người dễ dàng rung động như vậy, trong lòng tuy rằng mất mát một chút nhưng còn không đến mức làm anh từ bỏ, tâm tư xoay chuyển nghĩ chờ khi dọn anh lại đây ở, cấp dưới của anh không phải đã nói rồi sao, gần quan được ban lộc.

"Lần sau tôi bảo đảm sẽ không làm như vậy, nhưng em cũng đừng làm tôi sợ như vậy, được sao?" Chung Cảnh Tri nhìn ánh mắt của Lục Hòa Ngọc, nói.

Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cô không đáp ứng còn có thể thế nào? Ánh mắt liếc ra cửa một cái nói "Nếu anh nói khóa này không an toàn, vậy anh liền thuận tiện giúp tôi thay đổi đi."

Chung Cảnh Tri nghe lời này tức khắc mặt mày hớn hở, đổi khóa gì đó, đương nhiên không thành vấn đề, gian phòng bên cạnh của anh đang trang hoàng đâu, vừa lúc đợi chút nữa liền có thể đổi mới.

Sau đó, người tới đổi khóa đến làm nhanh đến mức khiến Lục Hòa Ngọc trợn mắt há hốc mồm, cô liền thấy Chung Cảnh Tri đi ra ngoài gọi điện thoại không đến năm phút liền xuất hiện, quá trình đổi khóa còn dùng không đến 30 phút, quả thực chính là thần tốc.

"Anh đây là có dự mưu đi?"

"Nói dự mưu không dễ nghe, tôi đây là dự kiến trước, sau khi tôi cạy cửa nhà em liền cảm thấy nên thay đổi." Chung Cảnh Tri nghiêm trang mà nói, anh tuyệt không sẽ thừa nhận chính mình là có dự mưu.

Lục Hòa Ngọc: Lời này rất có lý, cô thế nhưng vô pháp phản bác.

Bất quá hai người cũng không nói tiếp vấn đề này, thật sự nói nhiều cũng không có ý nghĩa, Lục Hòa Ngọc nhìn đến quầng thâm dưới mắt của Chung Cảnh Tri cũng không đành lòng, liền thúc giục anh đi về trước nghỉ ngơi, hôm nào chờ cô được nghỉ lại mời anh ăn cơm, anh mới được như nguyện ý mà rời đi.

Thật sự là, kỳ thật sau khi ăn xong cô cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng trong nhà còn có một người nam nhân, cô ngủ không được.

Chung Cảnh Tri cũng biết cô chưa khỏi hoàn toàn, chỉ là không có được lời hứa hẹn của cô, lòng anh cảm thấy bất an, đây đại khái chính là cảm giác lo được lo mất đi.

Lục Hòa Ngọc không nghĩ tới tới giờ cơm chiều mà anh còn mang theo hộp giữ ấm xuất hiện, loại chấp nhất này, Lục Hòa Ngọc cũng không biết nên nói anh cái gì.

Đại khái bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, đến ngày thứ hai khi trở về trường, Lục Hòa Ngọc cảm thấy thân thể thật sự yếu đi rất nhiều, đi một đoạn đường ngắn liền có chút thở hổn hển, không kém so với liều mạng.

Giữa trưa khi hồi ký túc xá, ngày thường đi ba tầng lầu không hề có cảm giác, hiện giờ tựa như đã đi mười tầng lầu giống nhau, hơi thở hổn hển, còn hai chân nhũn ra, muốn đứng cũng không đứng được, Cố Vi các cô nhìn đến bộ dáng Lục Hòa Ngọc đổ mồ hôi lạnh, quan tâm hỏi "Có phải thân thể không thoải mái hay không? Muốn đi bác sĩ xem một chút không?"

"Không có việc gì, đã xem qua, chỉ là còn có chút mệt thôi, qua hai ngày nữa liền không có việc gì." Lục Hòa Ngọc ngồi ở trên giường lau một phen mồ hôi lạnh, trong lòng lại có chút nói thầm, rõ ràng thân thể này trước kia rất tốt, sau khi hạ sốt hẳn là rất nhanh có thể khỏe lên mới phải, như thế nào khi đến cô nơi này lại suy yếu giống như đã người đã làm một ca phẫu thuật lớn.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

"Cậu còn không có quen thời tiết bên này đi, cần phải chú ý một chút." Lý Dục Nhàn nói.

"Cảm thấy không thích hợp liền phải nói, không nên giữ trong lòng, chúng tớ đưa cậu đi xem bác sĩ." Cố Vi nói.

"Cảm ơn các cậu, tớ sẽ." Lục Hòa Ngọc trong lòng hơi ấm áp, các cô đại khái là bạn cùng phòng ấm áp nhất toàn thế giới.

Bất quá Lục Hòa Ngọc cũng không biết thân thể của mình là hai linh hồn cộng thể, nên khi hồn phách Trì Tiểu Vãn vừa ly khai, cô đang ở chậm rãi tiếp nhận thân thể này, mà không hề có cảm giác bài xích giống như trước.

Đối với hiện tượng quỷ dị này đó cô lại tưởng là phát sốt di chứng, nên không nghĩ quá nhiều, đương nhiên, mặc cho ai cũng sẽ không hướng đến cái phương diện kia suy nghĩ.

Nhưng Lục Hòa Ngọc mãi cho đến nửa tháng rốt cuộc mới khỏe lại đây, tiếp theo cô phát hiện chính mình thế nhưng lại cao thêm hai centimet, điều này làm cho Cố Vi bọn họ hâm mộ một trận, Phương Thi Ý nhìn Lục Hòa Ngọc nói "Nếu không phải mỗi ngày nhìn cậu, còn tưởng rằng cậu đi chỉnh dung, giống như lớn lên cùng trước kia không quá giống nhau."

"Đúng, đúng, tớ cũng có cảm giác như vậy, giống như thay đổi một người." Lý Dục Nhàn cũng phụ họa mà nói.

"Ừ, không phải chỉnh dung, so với trước kia xinh đẹp nhiều, làn da còn mịn màng như vậy." Cố Vi duỗi tay sờ sờ, bộ dáng kia thật đúng là nữ thần.

Bất quá Lục Hòa Ngọc không có thói quen nhìn một gương xa lạ, cho nên hoàn toàn không soi gương, bởi vậy cũng không biết chuyển biến của chính mình, nhìn lời nói khoa trương của bọn họ, nhịn không được bật cười nói "Lão nhân không phải đã nói tiểu hài tử phát sốt có thể cao lên sao, tớ không phải vừa mới vừa phát sốt một hồi, đại khái do vậy nên tớ mới cao lên đi."

"Ghen ghét, bất quá nhìn cậu bệnh lâu như vậy, tớ cảm thấy bộ dáng này của cậu còn đẹp một chút." Lý Dục Nhàn cũng cười nói.

"Cũng xác thật như thế." Cố Vi cùng Phương Thi Ý cũng tán đồng mà nói, bất quá các cô đều cảm thấy Lục Hòa Ngọc so trước kia xinh đẹp nhiều, dáng người này xứng với này khuôn mặt, thật đúng là chiều cao tiêu chuẩn.

"Đại khái là do gầy chút càng tốt?" Lục Hòa Ngọc đột nhiên nhớ tới một câu nói nào đó?

Chính là khi béo có thể phá hủy tất cả nhưng một khi gầy thì tất cả đều có!

Đại khái thân thể này nguyên bản liền có tư chất như vậy đi?

"Ừ, đôi mắt thoạt nhìn cũng lớn chút." Phương Thi Ý gật gật đầu nói.

"Có phải hay không sáng lấp lánh?" Lục Hòa Ngọc để sát vào cô chớp chớp mắt hỏi.

"Ai nha, lóe mù mắt.." Phương Thi Ý nhịn không được cười ngã vào trên giường.

* * *

Cuộc đối thoại này, ngay từ đầu Lục Hòa Ngọc cũng không có để ở trong lòng, mãi cho đến khi Chung Cảnh Tri cũng nói cô thay đổi, cô mới đột nhiên nhớ tới lời của Cố Vi bọn họ nói, sau khi về đến nhà liền đem tấm vải che khuất gương trong toilet kéo ra, khi nhìn dung mạo trong gương, cô thật lâu nói không ra lời.

Lâu không chiếu gương cô đột nhiên phát hiện khuôn mặt này có chút quen thuộc, trở nên có chút giống bộ dáng kiếp trước của cô, cái chuyển biến này làm cho Lục Hòa Ngọc có chút kinh sợ.