Chương 30

Đến bữa cơm chiều, Cố Hủ rót cho lão gia tử một ly, lão gia tử nghe mùi rượu thơm phức mũi, cực kỳ hưởng thụ, uống xong một chung, dạ dày ấm lên, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, sao mà một tí đã sảng khoái đến vậy nè.

"Hừ, rót thêm một ly cho ông." Lão gia tử cười mỉa.

Cố Hủ mắt điếc tai ngơ, cúi đầu ăn cơm.

"Thằng nhóc này." Lão gia tử nổi giận: "Ở nhà rồi còn bày đặt tỏ vẻ uy nghiêm, có bản lĩnh mày dẫn vợ về nhà đi!"

Những người khác vùi đầu ăn cơm, sợ mình vô cớ chịu họa.

Cố Hủ coi như không nghe thấy, ông nói mặc kệ ông, muốn rượu con không cho, lão gia tử giương mắt nhìn mà bó tay.

Mùa trung thu này, còn có một người đang ở tình cảnh nước sôi lửa bỏng, đó chính là Vệ Minh, nhà mẹ đẻ của chị dâu nhất quyết muốn gả cháu gái cho Cố Hủ, có nói thế nào cũng không chịu nghe lọt tai, cố chấp rằng Cố Hủ nhìn thấy cháu gái chị ta khẳng định sẽ thích nó. Trực tiếp khen Tô Liên Nguyệt đến mức chỉ có ở trên trời, dưới đất tìm chẳng thấy, Vệ Minh chỉ có thể gật đầu lấy lệ, không hiểu nổi tư duy kỳ lạ của chị dâu mình.

Vệ Quân không hồ đồ như vậy, kéo em trai sang một bên: "Việc này em đừng nhúng tay vào, Cố Hủ không phải dễ đối phó, em cứ sống tốt cuộc đời của mình, đừng để bị nhà mẹ đẻ liên lụy."

"Anh à, anh nói đi đâu vậy, cái gì mà liên lụy với không liên lụy, nếu thực sự có việc em lại không thể hỗ trợ chắc? Lăng Tiêu có thể không lo liệu được sao? Yên tâm đi!"

Vệ Quân thở phào một hơi: "Tô gia cũng sắp đến thời điểm giãy giụa cuối cùng, thật tốt." Năm đó bị tính kế cưới con gái Tô gia, làm hại người yêu của mình không thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh mình, món nợ này, cũng nên tính rồi!



"Anh hai, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Vệ Minh nhớ rõ thời điểm cậu ta biết anh mình không có cưới đại ca Ngụy Hi, đều sợ đến ngây người.

"Không biết."

"Không biết?"

"Anh chỉ biết vào hôm em kết hôn ngày đó anh uống nhiều quá, lúc tỉnh lại đã thấy Tô Li trần trụi nằm bên cạnh anh, trên người đầy dấu vết hoan ái, bản thân biết rõ là cái bẫy lại tìm không thấy chứng cứ, cũng bởi vậy anh và Ngụy Hi mới có khủng hoảng tín nhiệm, cũng vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng anh phải cưới Tô Li. Anh đã chậm trễ Ngụy Hi quá lâu, anh không muốn đợi thêm nữa."

"Thế Tô Li..."

"Cô ta trước sau vẫn luôn phục vụ cho Tô gia, năm đó gieo nhân, hiện tại gặp quả, mấy năm nay cô ta vẫn luôn dùng Vệ gia để hỗ trợ Tô gia, chứng cứ đều ở trong tay anh."

Vệ Minh thở dài: "Anh hai, dù anh có làm cái gì em cũng sẽ ủng hộ anh."

"Không có việc gì thì về đi, trước khi mọi việc thành em ít trở về chút." Vệ Quân vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.

Mặc kệ những người khác rối rắm tính kế cỡ, nhóm bọn Hạ Ninh vẫn hớn hở vui sướиɠ xuất phát.

Lúc thì câu cá lúc thì hái nho, chơi chán rồi đi chọn hai nắm rau về xào rau ăn.



"Thật đủ mùi đủ vị, cái này còn thú vị hơn cả đi karaoke nhiều! Nếu muốn hát thật cũng có thể đối tửu đương ca, phong tình có khác!" Chu Văn Hoa vừa lòng không thôi.

"Thôi đi! Đừng có lùa sói tới ba ơi." Diêm Kính khinh thường.

"Cậu gọi sói tới không nổi đâu, cơ mà cậu mà tru lên dưới trăng có khi có thể biến thân thành người sói đấy." Vương Gia Bằng cũng đi theo trêu đùa

"Hờ, hai người mấy cậu cũng thật biết chế nhạo." Chu Văn Hoa không vui.

Trương Cường uống chút ít rượu nhìn đám học sinh này trò chuyện, tâm tình cực tốt, từ khi bị thương tới nay, bản thân anh ta chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

"Anh Trương, hai ta uống, kệ đám thiếu đạo đức kia đi." Chu Văn Hoa cầm chén rượu ngồi vào bên cạnh Trương Cường, muốn chơi kéo búa bao, buồn cười đến độ Hạ Ninh run lên, chỗ nào có Chu Văn Hoa chỗ đó liền có trò vui!

Hạ Ninh suy nghĩ, lấy làm vợ có hơi thiếu một chút, lấy làm linh vật bày trong nhà cũng không tồi đâu!

Uống rượu xong cả bọn đều nằm tứ tung ngang dọc cùng nhau ngủ, nhưng Hạ Ninh ngủ không được, không biết em gái như thế nào.

Ngày hôm sau, lại chơi quá giữa trưa mới rời đi, còn chưa đi, đã thương lượng lần sau lại đến!

Hạ Ninh không nhịn được mà bật cười, thực sự rất có sức sống, không thể so với người giả làm thiếu niên như mình.