Chương 11: Còn khóc nữa thì tôi sẽ thao em

Vương Gia Giai ngây người một lát, cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào khi nhìn thấy gương mắt sáng lấp lánh do dính nước của Quý Ức An kia, cô vậy mà, vậy mà bắn lên mặt người đàn ông này! Không cố kị tí nào hết á!

Quý An Ức nhếch môi, trong mắt tràn ngập ý cười, anh cong lưỡi nuốt chất lỏng bên khóe miệng vào họng, người đẹp trai làm gì cũng đẹp, ngay cả loại hành động này cũng đẹp trai vãi chưởng.

Sau khi liếʍ xong chất lỏng bên khóe miệng, đầu lưỡi thuận tiện liếʍ về phía trước, đầu lưỡi liếʍ nhẹ phần cánh hoa mềm mại, đôi môi khiêu gợi ngậm đóa hoa mềm mại kia một chút.

"A~~~"

Sự sung sướиɠ đột nhiên trào đến.

Đầu lưỡi nỏng ấm của anh không giống với món đồ vật khác, những lấm chấm trên mặt lưỡi nhô ra kia không ngừng tiếp xúc, đυ.ng chạm khiến cảm giác của cô bị phóng đại gấp mấy mấy lần, làm cô sướиɠ như pháo hoa bắn tung trên trời.

Cứ như một giấc mơ vậy, Vương Giai Giai chưa bao giờ trải qua chuyện này không chịu nổi, chân mềm đến mức đạp lên chăn, cô cảm thấy như nơi riêng tư bị người mở ra, bảo là gạt bỏ nhưng sự sung sướиɠ và mong đợi trên cơ thể lại tăng nhanh, cô uốn éo cơ thể, gương mặt lộ vẻ sεメy, ngón tay vô thức luồn vào trong tóc của anh rồi mở miệng rêи ɾỉ:

“Đừng mà... Ưʍ... Em... thấy lạ quá....

Quý An Ức biết rõ nơi riêng tư mềm mại, xinh đẹp của cô gái có mùi hương nhạt, mùi cơ thể thanh đạm cũng lúc ẩn lúc hiện, đáng yêu nhất là phản ứng của cô, cho dù anh làm gì thì cả người cô cũng run lên vì nhạy cảm, tiếng hít thở không ngừng xuất hiện bên tai, ‘nước xuân’ cũng không ngừng tràn ra.

Trước kia, Qúy An Ức luôn xem chuyện khẩu giao là chất xúc tác trong tìиɧ ɖu͙©, nhưng hôm nay anh lại đắm chìm trong phản ứng đáp lại của cô, anh chỉ muốn cho cô đạt được cực hạn của sự sung sướиɠ này.

Anh dùng đầu lưỡi thăm dò khắp âʍ ɦộ của cô một lượt rồi rồi quay lại liếʍ nhẹ hộŧ ɭε một cái, sau đó biến tấu theo mức độ run rẩy cũng như giọng rên của cô.

Vương Giai Giai cảm thấy trước mắt mơ hồ, tất cả cảm giác đều tập trung tại phần dưới của mình, hộŧ ɭε cứng rắn đứng thẳng bị khoang miệng ướŧ áŧ ngậm vào, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng mυ"ŧ liếʍ làm tiếng mυ"ŧ liếʍ không ngừng vang khắp phòng tắm, làm người run rẩy.

Trong giây phút nóng bỏng, tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của người yêu Vương Giai Giai:

“Giai Giai, anh và Trường Thanh ra ngoài mua chút đồ dùng, em có cần gì không?”

Là bạn trai cô, Trương Cảnh.

Vương Giai Giai cảm thấy da đầu tê dại, hơi há miệng, cả người cô căng thẳng, hai chân mềm nhũn, cái mông đầy đặn dán hết lên mặt Quý An Ức khiến đầu lưỡi chọc vào càng sâu, sự sung sướиɠ không ngừng dâng lên khiến người cô như bị sét đánh, cô nghẹn ngào nỉ non:

“Không, không có.”

Âm thanh không bình thường này làm người bên ngoài cứng đờ một chút, anh vội hỏi:

“Giai Giai, em, đang khóc à?”

“Không, em xem phim, hơi xúc động tí.”

Vương Giai Giai run rẩy trả lời, vào những lúc làm trái với lẽ thường này, cảm giác sung sướиɠ càng rõ ràng càng điên cuồng, cô vừa trả lời câu hỏi của bạn trai mình lại đang được bạn cùng phòng của anh liếʍ đến mức bắn ra.

Dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng bắn ra, cả người cứ như được cọ rửa vậy.

Trương Cảnh hình như có nói gì đó nhưng cô nghe không rõ, chỉ đáp ‘Ừm’ cho qua chuyện, cô bắt đầu cảm thấy một câu nói dối cần vô số lời nói dối khác đắp vào, có lẽ có người muốn tình yêu bình đẳng và thẳng thắn nhưng mà cô không làm được.

Cho dù là Trương Cảnh hay Quý An Ức, cô gái do dự không quyết đoán lại tham lam như cô không xứng với họ chút nào.

Quý An Ức là người đầu tiên cảm nhận được sự khác thường của cô, cho dù anh cố gắng thế nào thì cảm xúc của cô luôn bị chi phối khi người kia xuất hiện, Quý An Ức cảm thấy chua xót, anh đứng dậy ôm lấy cô gái mặt trắng bệch kia, mở miệng kí©h thí©ɧ:

“Khóc cái gì? Anh liếʍ em không sướиɠ à?”

Vương Giai Giai hít thở một cái, nước mắt lại chảy nhiều hơn.

“Còn khóc nữa thì anh sẽ thao chết em, đợi đến khi Trương Cảnh về, anh thao tao âʍ ɦộ của em ngay trước mặt cậu ấy.”

Quý An Ức cởϊ qυầи móc côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đầy khí thế muốn phá tan mọi thứ của mình để ngay cửa huyệt của cô, chú chim lớn của anh như muốn lập tức công phá cửa thành để nhảy vào nơi ấm nóng của cô.

Vương Giai Giai không nghi ngờ Quý An Ức không dám làm chuyện hư hỏng như vậy.

Sao anh có thể hư như thế cơ chứ?

Cổ họng cô cứng đờ, hai mắt nhìn anh đầy hận thù cứ như vừa hận anh, vừa hận bản thân đã để chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, sau đó mọi thứ đi chệch đường ray.

Ánh mắt này chọc giận Quý An Ức, anh ném hết mọi thứ ra sau đầu, mạnh mẽ chặn cô gái lại, đẩy người làm cây gậy lớn của mình đây thẳng vào đường nhỏ hẹp trong cô, vừa nghiền ép cô vừa không ngừng nói bậy bên tại cô:

“Chặt quá, ít làm lắm nhỉ, ừm... Đâm mạnh một chút đã run lên rồi... Em có biết vẻ mặt lêи đỉиɦ của em hôm qua dâʍ đãиɠ cỡ nào không?.... Đây chắc là lần đầu em cảm nhận được sự sung sướиɠ như vậy đúng không?”

Anh nói một chữ thì kéo cơ thể của cô mạnh vào trong lòng, Vương Giai Giai bị anh ôm như con koala, tất cả sự phản kháng đều biến thành số 0, cây gây màu tím đen của anh đi thẳng vào cánh mông, thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh càng sâu, một lát sau, nước mật bắt đầu chảy ra theo sự ra vào của anh.

Cuối cùng, Quý An Ức còn kiêu ngạo kết luận : “Cậu ấy không được à?”

“Anh nói bậy!”

Đầu Vương Giai Giai nóng lên, con người dịu dàng như cô lần đầu lớn tiếng nói bậy:

“Anh anh lớn hơn anh, làm sướиɠ hơn anh nhiều.”

Quý An Ức sắc mặt đen nhánh , động tác cũng mạnh hơn, cây gậy cứng như sắt không ngừng bổ đóa hoa nhỏ hẹp kia rồi đâm thẳng vào nhụy hoa.

“Haha, sướиɠ lắm à? Cậu ấy biết em thích gì không? Cậu ấy làm em bắn bao giờ chưa?”

“Đồ hư hỏng, buông tôi ra!”

“Anh hư hỏng? Là em chủ động bò lên giường anh đấy!”

“Thế giờ anh cút đi, tôi ghét anh! Ghét anh!”

“Ghét cũng phải chịu!”

Hai người không ý thức được cuộc hội thoại của mình ấu trĩ cỡ nào, Vương Giai Giai cứ như tìm được cái lỗ để xả hết áp lực trong người mình ra, cô không ngừng khóc gọi, mà Quý An Ức thì không ngừng đâm vào rút ra để giảm bớt sự đau lòng và đố kỵ trong lòng mình.

Một người giãy dụa một kẻ dùng sức, cuối cùng, chiến trường không chỉ còn ở phòng tám.

Anh đè cô lên giường rồi đâm thẳng từ phía sau vào, sự phản kháng của cô gái giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©, làm cho gậy sắt của anh trở nên cứng rắn và mạnh bạo hơn.

Anh túm lấy cô rồi bắt cô xem con bướm nhỏ của cô ăn nguyên cây gậy của anh thế nào, hai mép thịt màu hồng phấn bị làm căng, lỗ nhỏ banh rộng xuất hiện nhiều bọt trắng.

Đây là biểu hiện của việc cô động dục, đạo đức đã bị xét nát hoàn toàn, tất cả mọi thứ chỉ còn bản tính của loài thú mà thôi.

———————————

Đầu đường thành phố Giang hoang vắng vô cùng, đi cả đoạn đường mới thấy vài người đeo khẩu trang.

Trước kia, chúng ta luôn bảo rằng con người lạnh nhạt, chỉ gặp thoáng qua đã vội đi ngay mặc dù còn chưa nhớ được mặt của nhau, nhưng bây giờ, chúng ta che mặt lại, nhìn nhau từ xa để trao cho nhau những ánh mắt cổ vũ, hi vọng mọi thứ có thể trở lại như cũ.

Thẩm Trường Thanh cảm nhận được sự khác lạ của Trương Cảnh, đây là lần thứ ba anh không trả lời rồi.

“Cậu sao thế?”

“À, không có gì!”

Trương Cảnh khôi phục lại tinh thần, xua tan cái cảm giác bất an trong lòng, anh cảm thấy mình khá buồn cười vì cảm thấy lo lắng do Giai Giai không nói ‘đi cẩn thận một chút với anh, trước kia anh không quan tâm đến lời dặn dò này của cô, nhưng khi cô không nói anh lại thấy thiếu thốn gì đấy.

Anh có chút nghi ngờ, có phải anh đã xem mọi thứ cứ như là lẽ thường tình rồi không?