Chương 4

Theo những tin nhắn hiện lên còn có những lời nhắc nhở:

[Miêu Đồ Hộp tặng + 10 bông hồng]

[Trò Chơi Tù Nhân tặng + 50 bông hồng]

[Tình Yêu Tuổi Trẻ tặng + 1 ngôi sao]

[Kiếp Phù Du tặng + 1 xe đạp]

…..

Chỉ trong một màn mở đầu ngắn ngủi, phòng phát sóng đã tràn ngập tiếng la hét và quà tặng đến từ người hâm mộ.

Y Lợi Minh cong môi, sự thành đoàn của Seven Days Girls là kế hoạch thành công lớn nhất của hắn trong năm nay.

Lúc này, sáu cô gái đồng thời cúi đầu và nói lớn: “Tôi xin lỗi.”

Với tư cách là nhóm trưởng, Tiêu Trọng Vi là người đầu tiên mở miệng nói: “Là một nhóm trưởng nhưng tôi đã không kiềm chế được các thành viên của mình. Một lần nữa, tôi chân thành xin lỗi mọi người và xã hội. Vì đã khiến mọi người lo lắng, tôi xin lỗi và hứa sẽ quản thúc các thành viên trong nhóm và ngăn chặn những sự việc này, để chúng không còn tiếp diễn như thế nữa.”

Sau khi Tiêu Trọng Vi nói, hiện trường không ngừng ồn ào, không ngừng có các phóng viên giơ tay muốn đặt vấn đề. Hiện nay trên mạng Lâm Nhàn chính là chủ đề nóng nên tin tức về cô cũng sẽ đại bạo, các phóng viên tự nhiên đều rất tích cực.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng hét lên:

[Lâm Nhàn, cút ra khỏi giới giải trí!!]

[Lâm Nhàn, cút ra khỏi giới giải trí!!]

[Lâm Nhàn, cút ra khỏi giới giải trí!!]

[Lâm Nhàn, đồ quỷ hút máu, mau chóng cút ra khỏi giới giải trí!!]

…..

Y Lợi Minh hài lòng nhìn cục diện này, hắn cảm thấy đắc ý vì mình đã thắng!

Ánh mắt của Y Lợi Minh ra hiệu cho Tiêu Trọng Vi, hiện giờ chỉ cần tình hình ổn định, các thành viên có thể công bố sự nghiệp solo của mình.

Tiêu Trọng Vi gật đầu, và các thành viên khác liền nhìn nhóm trưởng. Một số thành viên muốn hoạt động tự do một mình và dĩ nhiên một số khác lại không muốn như vậy. Bởi vì có người thì làm tốt, nhưng có người lại cần dựa vào nhóm để thăng tiến.

Nhưng tình thế đã thành vậy, bọn họ không có cơ hội phản kháng. Vì vậy, người không vui chỉ hơi cúi đầu xuống để che đi sự thất vọng hiện trên vẻ mặt.

Mọi người đều đang chờ Tiêu Trọng Vi công bố tin tức quan trọng này.

Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng hội nghị vang lên một tiếng…. bang…. bị đẩy ra.

Ngoài cửa là một cô gái tóc dài, mặc áo len trắng, quần thể thao màu xanh lam, đang dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực.

Bộ trang phục này…. quá mức đơn giản. Mọi người đều nghĩ như vậy.

Làn da của cô có chút trắng bệch, theo ánh nắng chiếu vào, làn da dường như trở nên trong suốt.

Chỉ thấy ánh mắt cô đảo qua hắn và cười lạnh. Hạ mắt xuống, hàng mi như lông quạ đổ bóng. Đôi môi nhếch mép hơi hồng lên, mang theo một cỗ tà khí không rõ nguyên nhân.

Cô nói: “Ai cho phép anh thay mặt tôi xin lỗi ?”