Chương 28

Sự tùy tiện của Lâm Nhàn vượt quá sức tưởng tượng của anh. nhưng ngoài ý muốn, anh cũng không có tâm tình để truy cứu.

Người phụ nữ này cùng người trong lời đồn, hoàn toàn không giống nhau lắm. Cô ấy không hề rụt rè và khuất phục như lời thư ký Kiều mô tả, thậm chí có thể nói cô ấy khá dũng cảm. Cô ấy còn không nghĩ tới nói vài lời khen ngợi dành cho sếp trước mặt.

Văn Sóc nhếch môi cười, thật sự rất thú vị.

Tuy nhiên, những chuyện nên nói thì cần phải nói. Rốt cuộc, anh hiện giữ chức chủ tịch của công ty Giai Dịch Gia.

Văn Sóc đẩy máy tính sang một bên, đang định mở lời thì thư ký Kiều liền gõ cửa đi vào.

Thư ký Kiều vừa vào liền hỏi: “Văn tổng, tiểu thư Bạch Ưu Minh muốn gặp anh. Anh và cô Lâm Nhàn đã thảo luận xong chưa?”

Văn Sóc còn chưa bắt đầu nói chuyện: “......”

Thư ký Kiều ngơ ngác nhìn Văn Sóc nghi hoặc mà mở to mắt. Tổng giám đốc Văn! Người thật sự chưa bắt đầu nói chuyện!

Ở một bên, Lâm Nhàn tự nhiên rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng lên và nói: “Không, chúng tôi đã thương lượng.”

Văn Sóc quay đầu nhìn cô: “Khi nào?”

Thư ký Kiều: “???”.

Lâm Nhàn mỉm cười với Văn Sóc: “Nếu như chúng ta còn chưa cần nói chuyện này, vậy thì để lần sau gặp mặt sẽ thảo luận lại.”

Văn Sóc: “????”. Đây là vấn đề lớn tới mức nào mà cần gặp mặt tận hai lần?

Lâm Nhàn: “Cảm ơn Văn tổng đã chiêu đãi, tôi xin phép đi trước.”

Văn Sóc: “ …chờ một chút!”

Văn Sóc nhíu mày, cuối cùng cũng thoát ra khỏi nhịp điệu kỳ lạ của Lâm Nhàn, quay sang thư ký Kiều nói: “Cô ra ngoài, nói người họ Bạch chờ.”

Họ Bạch?

Thư ký Kiều: “... Cô Bạch là người của chúng ta, hiện tại… kiếm ra tiền nhiều nhất cho công ty.”

Văn Sóc cau mày: “Cô ấy là diễn viên?”

Thư ký Kiều nhanh chóng gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

Văn Sóc lạnh lùng nói từng từ một: “ Để, cô, ấy, chờ.”

Biết thái độ Văn Sóc rất nghiêm túc, thư ký Kiều đành bất đắc dĩ đáp: “Vâng”. Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, còn ân cần đóng cửa giùm cho Văn tổng.

Văn Sóc chỉ vào chiếc ghế đối diện nói với Lâm Nhàn: “Chúng ta cùng nhau ngồi xuống để nói chuyện vui vẻ được không?”

Lâm Nhàn vui tươi, hớn hở nói: “Văn tổng có ý tốt như vậy, sao tôi dám từ chối. Không biết hôm nay anh gọi tôi tới đây, có việc gì vậy?”

Văn Sóc đè nén giữa hai hàng lông mày, luôn có cảm giác sẽ bị cô dắt đi vòng vòng lần nữa.

Anh nói giọng nghiêm túc: “Hôm nay, Kim Thiện Lâm bên Bành Húc đã tới tìm tôi.”

Lâm Nhàn: “Cô ấy là ai?”

Văn sóc: “.......”. Đột nhiên, anh cảm thấy….. Thiện Lâm cũng rất đáng thương.