Bên phía người liên quan,
“Ký chủ, cô đang làm gì vậy?”
Lâm Nhàn nhào vào phía trước máy tính, đeo cặp kính gọng đen, nheo mắt nói: “Mua sắm trực tuyến! Ta là người có tiền!”. Cô ngẩng đầu lên đôi mắt cô sáng lấp lánh, thấp giọng nói: “Tiêu tiền! Ngươi có biết đó là cảm giác như thế nào không?”
4637: “....Hả? Nhưng bây giờ cô không quan tâm…. việc kia…. về Tập Doanh?”
Lâm Nhàn: “Ngươi quản cô ta làm gì? Là bên cô ta phiền chứ không phải ta phiền.”
4637: “....” A?? Cũng đúng.
—-----
Lâm Nhàn lớn lên trong nghèo khó, ba cô qua đời trong một vụ tai nạn công trường xây dựng lúc cô 17 tuổi. Một năm sau đó, mẹ cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, cuộc sống gia đình vốn đã khó khăn nay càng trở nên tồi tệ hơn.
Năm 18 tuổi, cô tốt nghiệp trung học và chuyển sang phía bắc làm việc. Vào thời điểm khổ cực nhất, cô sống sót chỉ bằng bánh bao trắng và nước máy.
Đương nhiên những việc này không là gì so với những chuyện xảy ra trong thế giới xuyên nhanh.
Đối với Lâm Nhàn, có thể thoải mái mua sắm trực tuyến như bây giờ là điều cô chưa bao giờ dám mơ tưởng.
Trước khi đi ngủ, cô nhận được cuộc gọi điện thoại từ nhà, là của em gái Lâm Thanh gọi tới.
Giọng em gái khó khăn, do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Chị, tiền thuốc của mẹ không đủ.”
Lâm Nhàn mở giao diện, đổi một số tiền sau đó nói với Lâm Thanh: “Hiện tại, chị sẽ chuyển khoản cho em.”
Đầu dây đối diện khẽ ừ một tiếng. Sau một lúc, cô ấy nói: “Chị, em đã đăng ký tốt nghiệp sớm với giáo viên. Em sẽ không tham dự kì thi tuyển sinh đại học!”
Nghe xong lời này, Lâm Nhàn hơi nheo mắt lại: “Ai cùng em nói cái gì đó sao?”
Lâm Thanh: “Không có.”
Lâm Nhàn liền nói: “Vậy em liền tham gia thi đi, những thứ khác không cần suy nghĩ. Em kiểm tra điện thoại một chút xem đã nhận được tiền chưa?”
Lại một hồi im lặng, người bên kia đột nhiên kinh hãi hét lên: “Nhiều thế? Chị ơi, chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Ánh mắt Lâm Nhàn dịu đi một chút, cô cười nói: “Em chỉ cần yên tâm tiêu tiền, những chuyện khác cứ giao cho chị. Còn có, chị đã gửi chuyển phát nhanh cho mẹ. bên trong có một hộp thuốc, là chị mua. Em yên tâm để cho mẹ uống theo hướng dẫn sử dụng trên bao bì.”
Trực giác của Lâm Thanh cảm thấy giọng nói của Lâm Nhàn có chút khác biệt, lời nói của chị cô không còn ôn hòa như trước, hiện tại lại thêm vài phần tự tin.
Cô cảm thấy vui mừng nhưng cũng lo lắng rằng hết thảy đều do chị đang ngụy trang.