Sau khi cậu vào phó bản, lúc nào cũng có cảm giác trông gà hóa cuốc như thế: “Tôi cũng không biết. Lát nữa đi hỏi quản lý đi vậy.”
Bấy giờ Miêu Sam mới thu tay đang vung vẩy lại, một bước quay đầu rời đi.
Phí Xu thuận lợi đóng cửa, đi vào trong căn phòng chỉ thuộc về cậu. Thế nhưng cái cảm giác đè nén đó vẫn chậm chạp không rời đi.
Căn phòng rất chật hẹp, quét mắt một cái là có thể nhìn thấy hết. Đừng nói đến nhà bếp hay phòng khách, thậm chí đến cả cái phòng tắm riêng cũng chẳng có.
Phí Xu cũng không thể nói là cao, nhưng đứng thế mà vẫn có cảm giác đỉnh đầu đυ.ng trần.
Tường cũ kỹ bong tróc, khó mà phát huy tác dụng.
Một cái giường hơi hẹp được kê ở chỗ có giấy dán tường. Chỗ mép giường là bàn máy tính, bên trên bàn bày vài thứ thiết bị như dùng cho việc livestream.
Trừ cái này ra thì không còn vật dụng gì khác. Thậm chí đến cả tủ quần áo cũng không có.
Cái duy nhất đáng khen chính là phòng quả thực sạch sẽ, ít nhất không cần lo lắng đến vấn đề vệ sinh.
Phí Xu kiểm tra xong, không phát hiện đồ bẩn gì lúc này mới chậm rãi thở phào.
Nếu như phải tự nấu cơm cũng chỉ có thể ra ngoài không gian chung, ở đó có nước nóng miễn phí, đồ làm bếp và lò vi sóng.
Cửa gỗ chỉ có một lớp mỏng, cách âm không tốt lắm. Phí Xu nín thở là có thể nghe được tiếng bước chân ngang qua và tiếng nói chuyện vọng lại từ không gian chung.
Nơi đây không giống khu nhà chung để livestream, mà giống như cái l*иg chim bồ câu hơn.
Phí Xu mở hành lý duy nhất của cậu… Một cái túi xách nhỏ.
Bên trong có một chai nước suối, một bọc mì gói, quyển sổ và cây viết.
Ít tiền lẻ năm đồng mười đồng và cả tiền năm xu.
Phí Xu đếm một chút, tổng cộng chỉ có năm mươi tám đồng cả chẵn cả lẻ.
Thậm chí còn chẳng đủ tiền phòng ngày đầu tiên nữa.
Rốt cuộc cậu cũng biết vì sao lại có cái thiết lập là người rất thiếu tiền rồi.
Phí Xu lấy đóa hoa màu vàng kia ra nhìn một chút. Không phát hiện nó có động tĩnh gì, lại tiện tay đặt lên bên bàn máy tính.
Ít nhất thì cũng tô điểm một chút cho đẹp mắt.
Phí Xu lại kéo bảng giá trị ra nhìn một cái. Có lẽ do không ăn sáng, chỉ số đói bụng đã giảm từ một trăm xuống tám mươi.
Bảng giá trị gọn gàng vốn cũng không được đầy, lúc này lại đang ở vị trí hai phần ba.
Chỉ số sụp đổ thiết lập nhân vật tăng lên một chút.
Bây giờ vẫn còn đang là ban ngày, Phí Xu còn thời gian kiếm tiền phòng cho ngày hôm nay.
Cậu tính toán một chút. Dựa vào tốc độ sụt giảm của chỉ số đói bụng này, có lẽ cậu sẽ phải đảm bảo ăn đủ ba bữa mới không xảy ra chuyện chỉ số bị giảm xuống quá thấp.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Phí Xu hiện vẻ nghiêm trọng, cảm nhận được việc nuôi cả gia đình không dễ dàng gì.
Cậu nhất định phải nhanh chóng livestream kiếm tiền mới được.
Đầu tiên, Phí Xu mở máy tính cùng thiết bị livestream lên, sau đó ngồi trước máy tính, có hơi căng thẳng mà ôn lại thiết lập nhân vật của cậu: [Rõ ràng ngày nào cũng livestream với mọi người nhưng không biết sao bây giờ lại căng thẳng thế. Biểu hiện thiết lập nhân vật trước đó của tôi có được không?]
1938 trả lời: [Người chơi có thể dùng bản sắc của mình.]
Phí Xu cảm thấy bản thân cậu bị xúc phạm.
Lúc mở livestream có không ít mảng có thể lựa chọn, có mảng trò chơi, có mảng nói chuyện phiếm, có mảng hát live vân vân…
Phí Xu không thạo chơi trò chơi, hát cũng không ổn, nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn chọn mảng nói chuyện phiếm.
Trước khi mở livestream đã căng thẳng mất một lúc, nhưng lúc live được ba mươi phút rồi vẫn không có ai xem.
Bên trái là danmaku của livestream trong phó bản. Bên phải là danmaku của trò chơi kinh dị.
Bên trái một mảnh trống không. Bên phải thì mắt Phí Xu cũng không đọc kịp. So sánh tương phản quá rõ ràng.