Chương 3.1:

“ Vị tiểu thư bên kia cũng là người chơi đi? Thâm niên giả hay là tân nhân?”

Tầm mắt Trình tiểu thư từ trên người Thời Cửu dời đi, nhìn đến chỗ ngồi đầu tiên của hành khách nào đó sau, khẽ nhíu mày không nói, thậm chí còn dùng tay che lại miệng mũi, không chút nào che giấu ghét bỏ đối với nữ sĩ kia.

Thời Cửu theo tầm mắt Trình tiểu thư xem qua, liền nhìn đến vị trí bên trên chỗ ngồi của hắn ngồi một vị nữ sĩ ăn mặc thập phần mát lạnh, áo khoác màu đỏ sa mỏng, đai đeo áo ngủ màu trắng nửa trong suốt giống váy, tóc dài được búi lên trong khá lười biếng. Vị kia nữ sĩ trên mặt trang điểm khá nặng, đến mức làm người ta nhìn không ra dung mạo nguyên bản của nàng là bộ dáng gì.

Xác thật rất không giống hành khách ngồi xe điện ngầm.

“Ta cũng không biết.” nữ sĩ ăn mặc mát lạnh biểu tình có vẻ phi thường hoang mang, “Ta vừa rồi hẳn là đang công tác ở trong tiệm, như thế nào lại ở chỗ này?”

Trình tiểu thư đối diện biểu tình thoạt nhìn càng thêm chán ghét, lại nhìn vòng quanh bốn phía một lần, ngữ khí không tốt mà nói: “Hẳn là chỉ có hai người các ngươi, hai thâm niên giả cùng hai tân nhân, chỉ cần trò chơi bắt đầu các ngươi cần gắt gao đi theo đội, muốn thông quan cũng không có gì khó.”

“Trình tiểu thư, toàn bộ thâm niên giả ngay từ đầu cũng đều là tân nhân.” Quý Tu nhíu nhíu mày, như là biết vị Trình tiểu thư này sẽ không hướng tân nhân giới thiệu giống chính mình, đối Thời Cửu cùng một vị khác tân nhân nói, “Trình Thiên Nhu tiểu thư là một vị phụ trợ y giả, có nàng hỗ trợ trò chơi lần này sẽ an toàn rất nhiều.”

“Chờ trò chơi bắt đầu sau, nhất định phải cẩn thận quan sát động tĩnh của các nhân vật xung quanh, ngọn nguồn ác mộng rất có thể ở bên trong bọn họ.”

Quý Tu nói mới vừa nói xong, cái kia được xưng là “Hệ thống” máy móc thanh âm liền lại lần nữa xuất hiện.

[ trạm kiểm soát tay mới ‘ vô tận đoàn tàu ’, trò chơi thời gian mười giờ, trò chơi bắt đầu! ]

Vào thời điểm khi âm thanh máy móc cuối cùng kết thúc, hoàn cảnh nguyên bản còn đang yên tĩnh giống như thư viện thì nháy mắt ồn ào lên. Đầu tiên là tiếng hành khách ho khan, thùng xe cách vách lớn tiếng đàm tiếu, bởi vì tín hiệu không tốt mà không ngừng đề cao âm lượng gọi điện thoại, còn có âm thanh tàu điện ngầm chạy, hết thảy đều tựa hồ sống lên.

Thời Cửu sửa sang tin tức hắn hiểu biết đến cho tới bây giờ lại một chút.

Hắn đang ở trải qua chính là một thứ kêu “thế giới Ác mộng ” hoặc “trò chơi Ác mộng”, từ tên ta có thể phân tích thùng xe tàu điện ngầm nhìn như bình thường này, lúc sau rất có thể sẽ phát sinh một ít sự việc khủng bố, rốt cuộc trò chơi này có thể là ác mộng của một “Người”, “Người” này có tỷ lệ rất lớn ngồi ở trong xe giống như bọn họ, chỉ cần đem “Người” tìm ra, ác mộng tự nhiên sẽ biến mất, bọn họ cũng có thể đủ thông quan thành công.

Trình Thiên Nhu cùng Quý Tu là thâm niên giả, còn được phân biệt thành hai thân phận, là “Viễn trình xạ thủ” cùng “Phụ trợ y giả” , tuy rằng không biết chức nghiệp trong loại trò chơi giống đồ vật này từ đâu mà đến, nhưng tựa hồ chỉ cần bọn họ thông qua trạm kiểm soát tay mới liền có thể tiến hành lựa chọn.

Tóm lại…… Đến mười giờ mà vẫn chưa thông qua trạm kiểm soát liền vĩnh viễn không thể trở lại thư viện đi làm.

Thông tin đã được sáng tỏ sau, Thời Cửu liền lấy trạng thái thả lỏng cả người quan sát hành khách xung quanh, tuy rằng nghe mấy người kia nói thực gấp gáp thực khẩn trương, nhưng nếu ở trong xe còn có thâm niên giả đặc biệt lợi hại, Thời Cửu cũng không lo lắng.

Hành khách trong xe có đủ loại kiểu dáng, có học sinh cầm cặp sách, có nhân viên ôm công văn đi làm, nữ nhân xách theo túi tiện lợi còn có lão nhân chống quải trượng, tuy rằng mỗi người đều có chỗ ngồi, thùng xe thoạt nhìn cũng không chen chúc, nhưng mục tiêu quá nhiều, mỗi người đều đang làm việc của chính mình, muốn nhanh chóng tìm được ngọn nguồn ác mộng vẫn là rất khó.

Huống chi, còn chẳng nhìn thấy được chiếc tàu điện ngầm không ngừng chạy về phía trước là ác mộng gì.

Vô tận đoàn tàu?

Nên nó sẽ không nhàm chán đến mức mà vẫn luôn luôn chạy?

“Nếu tàu điện ngầm lần này …… Vĩnh viễn sẽ không đến chung điểm thì tốt rồi.” Liền ngay lúc này, đại thúc đầu trọc ngồi ở bên cạnh Thời Cửu đột nhiên thở dài, dù thanh âm nói thầm không lớn nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Tay phải Thời Cửu đặt ở trên đầu gối hơi buộc chặt.

“Đại thúc, ngươi vì cái gì sẽ nói như vậy?” Trình Thiên Nhu dẫn đầu lớn tiếng hỏi.

Thời Cửu khẽ nhíu mày, vị cô nương này phương thức dò hỏi tựa hồ có chút thô bạo. Mà đối mặt Trình Thiên Nhu dò hỏi, đại thúc bên người Thời Cửu không có xảy ra gì bất ngờ gì, mà cũng không có đáp lại, chỉ là bộ dáng như cũ mà thở ngắn than dài.

“Hư!” Quý Tu ngồi ở bên kia cũng nhịn không được cấp Trình Thiên Nhu khoa tay múa chân làm ra một cái thủ thế im tiếng.