Chương 10: Notebook

Thời điểm Hà Tứ Hải nấu cơm, Đào Tử muốn hỗ trợ nhóm lửa, nhưng là Hà Tứ Hải sao có thể để nàng tới làm.

Nhưng mà Đào Tử tỏ vẻ lời thề son sắt, nàng ở nhà thường xuyên nhóm lửa nấu cơm, rất là lợi hại đó.

Nhìn biểu tình Đào Tử kiêu ngạo, Hà Tứ Hải yên lặng không nói gì, cuối cùng dùng lý do nàng đã tắm xong để cự tuyệt nàng.

Nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không muốn đi ra ngoài.

Ngồi trong phòng bếp oi bức, cùng “Ba ba” nấu cơm chiều.

Hà Tứ Hải giặt quần áo, nàng liền ngồi ở bên cạnh chơi gà con.

Một tấc cũng không rời, giống như lo lắng vừa quay đi chỗ khác, Hà Tứ Hải đã không thấy tăm hơi.

“Bà nội, đây là vịt nướng buổi chiều ta đi nhà Hà Thuyền mua, ngươi nếm thử.”

Thời điểm ăn cơm chiều, Hà Tứ Hải cũng không có đem bà nội mời đến bàn ăn dưới bếp.

Vì thế lấy một bát cơm, đặt đồ ăn lên đó, mang đến chỗ bàn gần giường bà nội.

Bà nội rời giường, về sau liền ngồi ở chỗ này, đôi mắt nhìn sườn núi phương xa, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thân thể gầy nhỏ, giống như tàn đuốc trong gió, tùy thời đều sẽ tắt.

Trong lòng Hà Tứ Hải không biết vì cái gì, có loại dự cảm không tốt.

Nhưng hắn không muốn tiếp tục nghĩ nữa, vội vàng lắc đầu, không thèm nghĩ nữa.

“Cũng đã lâu không ăn, ta phải nếm thử thật tốt.”

Bà nội cười ha hả mà tiếp nhận chén đũa.

Ăn thịt kho, vịt nướng và một chén lớn cơm.

Hà Tứ Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần có thể ăn, thân thể chắc là không có vấn đề gì lớn.

Đào Tử cũng đã lâu không được ăn bữa cơm lắm thịt phong phú như này.

Thời điểm Hà Tứ Hải không ở nhà, Đào Tử đều là ngủ cùng bà nội.

Hiện tại Hà Tứ Hải đã trở lại, Đào Tử tự nhiên dính lấy hắn.

Ở nông thôn mùa hè đặc biệt nhiều muỗi, buổi tối nếu là không dùng mùng hoặc là chút nhang muỗi, vậy tuyệt đối ngủ không yên.

Đáng tiếc cái mùng trong nhà đều đã bị thủng hết.

Trách không được trên người Đào Tử nhiều vết muỗi đốt như vậy.

Cho nên Hà Tứ Hải mua nhang muỗi trở về, đốt lên ở phòng mình cùng phòng bà nội.

Đồng thời còn mua một lọ nước hoa, để Đào Tử phun lên.

Lúc này, nàng thật sự biến thành một cái tiểu bảo bảo thơm tho.

“Bà nội, rửa chân thôi.”

Hà Tứ Hải đem nước rửa chân đến trước chân bà nội, ngồi xổm xuống, cởi giày bà ra, sau đó trực tiếp đặt ở trong bồn.

“Bà nội, có nóng hay không, nếu nóng thì nói với ta.”

Bà nội rất thích ngâm chân, nhưng bởi vì tuổi lớn, làn da mẫn cảm với nhiệt độ thấp, cho nên khi hòa nước thì cần nhiệt độ tương đối cao.

“Không nóng, nhưng mà nóng một chút cũng không sao, nóng một chút mới thoải mái.”

Bà nội hài lòng cười ha hả.

“Vậy là tốt rồi, rửa chân xong, bà nội liền đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ta mang Đào Tử ngủ chung.”



“Được, được, Tứ Hải.”

“Ân, làm sao vậy?”

“Tới nhà của chúng ta, vất vả cho ngươi rồi.”

Bà nội bỗng nhiên bắt tay đặt ở trên đầu Hà Tứ Hải .

Nhẹ nhàng sờ soạng.

Bàn tay gầy trơ cả xương, có chút cộm người, nhưng là lại ấm áp.

“Bà nội, cái này đâu có gì chứ? Nếu không có mọi người, ta hiện tại còn không biết thế nào, nói không chừng đều sống không được tới bây giờ.”

Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nói.

“Hảo hài tử, về sau có cơ hội, ngươi nên trở về tìm cha mẹ thân sinh, bọn họ không nhất định……”

Bà nội thở dài một tiếng nói.

“Bà nội.”

Hà Tứ Hải nhíu mày nặng nề mà kêu một tiếng.

“Được, ta không nói, ngươi cũng lớn, tự quyết định việc của mình thôi.”

Bà nội nói xong, đem chân từ trong bồn nhấc lên, Hà Tứ Hải vội vàng giúp nàng xoa xoa.

Sau đó đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Đào Tử vẫn luôn cầm gà nhỏ ở một bên nhìn.

Chờ Hà Tứ Hải đem bà nội đỡ lên giường, từ phòng ra ngoài, liền phát hiện Đào Tử cầm một cái ghế nhỏ, ngồi ở trước chậu rửa chân.

Nhìn đến hắn ra ngoài, lập tức ngẩng cổ, cười hì hì nói:

“Ba ba, ngươi cũng rửa chân.”

“Ha ha, ba ba muốn tắm rửa trước.”

Hà Tứ Hải duỗi tay sờ sờ đầu của nàng, trong lòng tràn đầy cảm động.

“Đừng tắm, đừng tắm……”

Đào Tử túm cánh tay hắn làm nũng nói.

“Được rồi, để ta ngâm chân?”

Hà Tứ Hải không đành lòng làm nàng thất vọng.

Sau đó……

“Oa, sao nóng như vậy.”

Hà Tứ Hải chân mới vừa bỏ vào, liền xách lên.

Trong nháy mắt này, chân đã ửng đỏ.

Chính là vẻ mặt ngây thơ của Đào Tử.

“Nóng một chút mới thoải mái mà……”

Đào Tử nghi hoặc nói.

Hà Tứ Hải:……



“Cảm ơn ngươi, nhưng mà lần sau không nên tự lấy nước cho mình.”

Thực hiển nhiên Đào Tử đã thêm nước nóng vào chậu rửa chân.

“Không sao cả, ta rất có kinh nghiệm, thường xuyên tự làm, không nguy hiểm.”

Đào Tử khờ dại nói.

Hà Tứ Hải có chút không nói biết gì, đúng vậy, nàng không tự pha nước, ai giúp nàng làm chứ?

……

Đào Tử cuốn ở trong lòng ngực Hà Tứ Hải, một tay nhỏ còn gắt gao nắm chặt quần áo hắn, ngủ rất ngon.

Cho dù ngủ rồi, trên mặt cũng tươi cười hạnh phúc, hơi thở rất nhỏ mà lại vững vàng.

Nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, trong lòng Hà Tứ Hải một mảnh ấm áp.

Nằm nghiêng khiến Hà Tứ Hải dần dần cảm giác có chút không thoải mái.

Nhưng lại không dám nhúc nhích, sợ làm Đào Tử thức giấc.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến động tác bên trên quyển notebook

Vì thế làm ra một tư thế đơn giản.

Lúc này rốt cuộc thoải mái, ngủ một đêm như vậy, cũng sẽ không cảm thấy vất vả.

Không nghĩ tới, động tác ngủ này thật đúng là rất hữu dụng.

Đáng tiếc quyển notebook bị hắn ném ở phòng trọ, không mang về quê.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên cảm giác trên đùi mình có thứ gì đó.

Đưa tay cầm lấy, vậy mà lại là quyển notebook.

“Thật là thấy quỷ.”

Hà Tứ Hải kinh ngạc.

Hắn rõ ràng nhớ, hôm chính mình trở về, chỉ mang đến mấy bộ quần áo để tắm rửa, căn bản liền không mang theo quyển notebook này.

Với lại làm sao nó đột nhiên xuất hiện ở trên tay chính mình?

Dưới ánh trăng nhẹ nàng, Hà Tứ Hải nhìn chung quanh phòng trong một vòng, cảm thấy đang có quỷ.

Nhưng là rốt cuộc đã gặp Thang Thắng rồi, tuy rằng có chút sợ hãi như cũ, nhưng lại không sợ hãi như lúc trước nữa.

Duỗi tay đem Đào Tử ôm chặt vào trong lòng.

Dưới ánh trăng, mở notebook ra, nguyên bản trên notebook có đầy hình vẽ, hiện tại đã còn còn gì.

Chỉ là ở trên trang giấy đầu tiên có vài dòng chữ nhỏ

Nhìn thoáng qua Đào Tử đã ngủ say.

Móc di động ra để làm đèn pin

Tên họ: Thang Thắng

Sinh nhật: năm Đinh Tị, ngày Đinh Sửu, canh ba giờ Thìn

Tâm nguyện: Đã hoàn thành

Thù lao: 5000 đồng

“Thì ra cái này thật là notebook ghi chú?”