Chương 1: Bày Sạp

Thời điểm Hà Tứ Hải từ công trường trở về phòng trọ, cả người giống như bị bệnh. Miệng khô lưỡi khô, tứ chi bủn rủn, hơn nữa bởi vì mặt trời quá chói chang, làn da cũng đỏ rực và cảm thấy đau rát.

Cho dù tới công trường làm việc đã hơn hai tháng, cảm giác hắn vẫn không quá thích ứng với công việc hiện tại.

Hắn không biết bản thân mình có thể kiên trì được tiếp hay không, nhưng là mỗi ngày công việc bận rộn cùng thân thể mỏi mệt, làm hắn không có thời gian nhàn hạ để suy nghĩ lại, chính điều này đã làm hắn kiên trì tới hiện tại.

Đương nhiên hắn cũng không muốn suy nghĩ lại.

Bây giờ kiếm việc làm thật không dễ dàng mà!

Đi ngang qua cửa hàng bán đồ uống lạnh bên đường, gió lạnh trong tiệm tràn ra, làm thân thể của hắn mát lạnh.

Nhìn thoáng qua tủ lạnh đặt bên ngoài cửa, sờ sờ túi, bên trong có hai mươi đồng tiền bị mồ hôi làm ướt, cuối cùng vẫn không nỡ đi mua một lọ nước khoáng.

“Gạt người, đều là nước máy chứa Clo mà thôi, uống vào sẽ bị độc hại.”

Hà Tứ Hải tự mình an ủi một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thời tiết thật sự là quá nóng, quần áo ướt mồ hôi của hắn chỉ chốc lát đã khô cong, lưu lại vệt trắng trắng như muối.

Hà Tứ Hải thuê phòng ở khá xa, nhưng là vì tiết kiệm một đồng tiền đi xe buýt, vậy nên hắn lựa chọn đi bộ.

Đi được đại khái hơn hai trăm mét, liền thấy một vị đại thúc thu gom phế liệu đang ngồi ở dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Hắn tùy tiện nhìn lướt qua trong xe ba bánh, đồ vật còn rất nhiều, đại đa số đều là tài liệu sách vở.

Bỗng nhiên một bó tạp chí Bikini của mỹ nữ khiến cho hắn chú ý.

“Đại thúc, đống tạp chí này của ngài có bán không?”

Hà Tứ Hải hỏi.

“Bán, đương nhiên bán, hắc hắc ~”

Đại thúc gom phết liệu lộ ra một cái nụ cười mà các nam nhân đều hiểu.

Hà Tứ Hải chẳng những không có giải thích, ngược lại gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười tươi chất phác cùng thẹn thùng.

“Xấu hổ cái gì? Ngắm nữ nhân thì có cái gì sai? Ngắm nữ nhân là chứng tỏ ngươi trưởng thành, xem bộ dáng thành thật của ngươi, đại thúc không thu tiền của ngươi, ngươi tùy tiện chọn, thích cuốn nào thì cứ lấy.”

Đại thúc thấy dáng vẻ này của Hà Tứ Hải, lại nhớ tới thời điểm chính mình còn trẻ.

Lại nói, những thứ này đều là đồ cũ, cũng không đáng giá mấy đồng tiền.

“Đại thúc…… Cháu muốn hết.”

Hà Tứ Hải đỏ mặt, ngượng ngùng chỉ.

“Cái này……”

Đại thúc mặt lộ vẻ khó xử, một hai quyển thì cũng được, một bó lớn như vậy, hắn có thể bán vài đồng tiền đó.

“Cháu có thể đưa tiền.”

Hà Tứ Hải hoang mang rối loạn từ trong túi móc ra hai mươi đồng tiền kia, gắt gao nắm chặt ở trong tay, vạn phần không muốn.

“Aizz, thôi, ngươi chắc là công nhân ở công trường bên cạnh, tuổi trẻ như vậy liền ra ngoài làm công, cũng không dễ dàng, được rồi, ngươi cầm đi đi.”



Hà Tứ Hải nghe vậy, vội vàng đem một bó tạp chí kia ôm ở trong lòng ngực, cảm giác cũng khá nặng.

Nghĩ nghĩ, hắn lại buông xuống, nhìn đại thúc nói:

“Đại thúc, ngài từ từ.”

Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của đại thúc, chạy về cửa hàng đồ uống lạnh vừa đi ngang qua, mua một lọ nước khoáng lạnh.

“Đại thúc, mời ngài uống nước.”

Đại thúc rất là ngoài ý muốn, nhưng cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy.

Lúc này Hà Tứ Hải không hề khách khí, trực tiếp ôm tạp chí đi về.

“Tiểu tử, ta mỗi ngày đều đi qua con đường này, về sau muốn xem, liền tới chỗ của đại thúc lấy.”

Bỗng nhiên đại thúc ở phía sau hô.

“Cảm ơn đại thúc.”

Hà Tứ Hải quay đầu lại lộ quá một cái nụ cười hiền thành chân chất.

“Thật là một đứa trẻ tốt.”

Đại thúc cảm khái một câu.

Lại không phát hiện rằng, Hà Tứ Hải vừa quay đầu thì đâu còn nụ cười hàm hậu đó nữa.

Từ trên đường nhặt được một viên phấn, Hà Tứ Hải đi thẳng đến cổng trường cấp 3, tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Sau đó mở ra một bó tạp chí trong tay kia.

Tùy tiện sắp xếp, tổng cộng 28 quyển tạp chí Bikini, mười quyển võ học võ lâm, còn có một quyển notebook vô dụng.

Như này thì càng dễ làm.

Hà Tứ Hải đem mười quyển võ lâm đặt ở bên ngoài cùng, chỉ đặt thêm hai quển Bikini.

Học sinh cấp ba đều rất dễ xấu hổ, nếu là tất cả đều bày ra tạp chí Bikini, bọn họ có khả năng ngượng ngùng mà không tới mua, đây cũng là nguyên nhân hắn đi tìm một hơi hẻo lánh để bán.

“Võ công bí tịch, hai đồng một quyển.”

Hà Tứ Hải dùng viên phấn viết mấy chữ trên mặt đất.

Sau đó đem notebook lót ở mông để ngồi, ngồi chờ học sinh tan học.

Hà Tứ Hải làm ở công trường chính là ca sáng, từ 6h sáng đến 4h chiều, lúc này học sinh cũng sắp tan học.

Quả nhiên Hà Tứ Hải còn chưa sắp xếp xong, liền nghe thấy tiếng chuông trường học tan học.

Sau đó rất nhiều học sinh từ trường học đi ra.

Cổng trường cũng có rất nhiều quán, lúc này học sinh ra đây đều là tìm đồ ăn, đợi lát nữa còn phải tham gia tiết tự học buổi tối.

Nhưng mà điều này cùng Hà Tứ Hải không xung đột.

“Võ công bí tịch, ông chủ ngươi nói thật không.”

Ba cái học sinh nhìn đến chữ Hà Tứ Hải viết, đều tò mò mà xông tới.



Hà Tứ Hải nhìn đồ đạc trong tay bọn họ, tất cả đều là thịt, nuốt nuốt nước miếng.

Nhưng mà điều này cũng chứng tỏ, nhà đám học sinh này đều có điều kiện không kém, có tiền.

Vì thế hắn cười nói:

“Thật là võ công bí tịch, không gạt người, sách báo chính quy của quốc gia đều đăng tin, không tin các ngươi có thể xem thử.”

Nói xong rồi đem sách võ công lấy ra, nhất thời làm những tạp chí Bikini lộ ra.

Ánh mắt mấy cái học sinh cấp ba kia lập tức bị hấp dẫn, né né tránh tránh mà nhìn chằm chằm tạp chí Bikini.

Cuối cùng ba cái học sinh này đưa cho Hà Tứ Hải 21 đồng tiền.

Võ lâm hai đồng một quyển, tạp chí Bikini năm đồng một quyển.

Hắn không gạt người, trên mặt đất viết võ công bí tịch hai đồng một quyển, nhưng không viết tạp chí Bikini hai đồng một quyển.

Hơn nữa mỹ nữ, tự nhiên phải “Cao quý” hơn một ít.

Nam sinh 15-16 tuổi, các đều là hormone phát triển.

Cho nên việc làm ăn của Hà Tứ Hải không cần phải nói.

Rất nhanh liền bán xong rồi, có chút người da mặt mỏng, mua thêm quyển võ lâm, Bikini chỉ là nhân tiện thêm vào thôi.

Có quyển sách võ lâm đặt ở trên, liền không cần che lấp nhiều, trực tiếp bỏ trong túi rồi chạy.

Cho nên Hà Tứ Hải ngồi một lúc đã đạt được 159 đồng, đây là đã trừ đi phí tổn một đồng tiền mua nước khoáng.

Cái này đã gần bằng tiền lương làm một ngày ở công trường của hắn rồi.

Chờ thời điểm đứng lên chuẩn bị trở về, mới phát hiện phía dưới mông còn một quyển notebook.

Không khỏi lộ thần sắc ảo não, vừa rồi quên không đem nó nói thành “Vô Tự Thiên Thư”, bán mười đồng tiền chắc cũng bán được?

Quển notebook này bên ngoài khâu bằng chỉ, rất có cảm giác cổ xưa, nói là Vô Tự Thiên Thư cũng không có gì lạ cả.

Ngẫm lại thì đành thôi, giữ lại làm sổ ghi chú vậy.

Vì thế đem nó ném lại vào trong cái túi công nhân, thuận tiện ở ven đường ăn một phần cơm, chỉ cần năm đồng tiền đã có cơm chiên trứng, uống thêm ba chén canh miễn phí, lúc này mới tiếp tục trở về phòng trọ.

Địa phương Hà Tứ Hải ở, thuộc về thôn vi kiến trong thành phố, diện tích rất nhỏ, một tháng 150 đồng.

Trở lại trong phòng, đem notebook ném tới trên giường, đem tiền trong túi ra đếm.

Bán tạp trí lời 160, trong túi nguyên bản có hai mươi, như vậy tổng cộng liền 180, trừ nước khoáng cùng tiền cơm, còn dư lại 174.

Hà Tứ Hải đếm lại ba lần, xác nhận không sai, xem ra còn phải tiết kiệm thật lâu nữa mới đủ tiền.

Hắn cũng không dám đặt tiền ở phòng trọ, phòng trọ này đã bị ăn trộm hỏi thăm ba lần, một lần cuối cùng, ăn trộm cũng chỉ để lại cho hắn nửa bao thuốc lá Thăng Long, đáng tiếc hắn không hút thuốc lá, cuối cùng hắn mang đi cho đốc công.

Hà Tứ Hải thuận tay đem notebook cầm lại đây, ở ngăn kéo tìm ra một cái bút bi, chuẩn bị ghi chú chi lên.

Nhưng chờ hắn lật xem notebook, phát hiện trên giấy vậy mà có chữ viết.

Không, chính xác ra là có hình vẽ.