- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 86: Chờ Con.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 86: Chờ Con.
Huyên Huyên không có hộ khẩu, cho nên không thể lấy thân phận người lên máy bay, chỉ có thể tắt đèn theo mọi người.
Cho nên lúc vào sân bay liền để nàng tắt đèn, Đào Tử đều gấp đến sắp khóc, cho rằng đã lạc mất chị Huyên Huyên rồi.
Hà Tứ Hải chỉ có thể lừa nàng, nói rằng chị Huyên Huyên dùng ma pháp đến tỉnh Vân Nam trước rồi, chúng ta không có ma pháp, chỉ có thể đi máy bay.
Đào Tử nghe vậy liền tin, nhưng mà rất nhanh lại bất mãn. Tại sao chị Huyên Huyên lại không mang theo mình chứ, mình cũng muốn biến ma pháp.
Huyên Huyên ở bên cạnh: o(╥﹏╥)o
Thực sự là quá khó rồi, xem ra rất khó để nói rõ chuyện mình không biết ma pháp.
Hà Tứ Hải cũng là lần đầu đi máy bay, đương nhiên là không biết quy trình cụ thể ra làm sao.
Cũng may có Lưu Vãn Chiếu một đường mang theo bọn họ, quen thuộc gửi vận chuyển, lấy vé, qua kiểm tra. . .
Hà Tứ Hải phát hiện, hình như cũng không khác ngồi xe lửa là bao.
Chờ vào phòng chờ máy bay liền có thể nhìn thấy bãi đậu máy bay.
Đào Tử vui mừng dán lên cửa kính trong phòng chờ máy bay.
"Thật nhiều máy bay lớn." Đào Tử vui vẻ nói.
"Chị còn từng gặp qua máy bay càng to lớn hơn nữa kìa." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.
Sau khi kiểm tra và vào phòng chờ máy bay, Hà Tứ Hải liền để Huyên Huyên hiện ra. Máy bay còn phải hơn một giờ nữa mới cất cánh, cũng không thể để cho nàng chờ đợi một mình được.
"Ồ ~(đuôi dài âm) "
Đào Tử thấy chị Huyên Huyên xuất hiện thì rất giật mình.
(⊙⊙)
"Ba ba không phải nói chị dùng ma pháp bay đi rồi sao?" Đào Tử kinh ngạc hỏi.
"Chị lại bay trở về không được à? →_→" chờ lời nói ra khỏi miệng, mới phát hiện thật giống như nói nhầm rồi.
"Chị, chị dạy em ma pháp đi, xèo ~ xèo ~, em không đi máy bay nữa, em muốn dùng ma pháp bay." Đào Tử cao hứng nói.
"Chị không nghe, chị không biết, chị không biết."
Huyên Huyên ôm chân ngồi xổm ở một góc, cảm thấy rất oan ức.
Hành trình từ Hợp Châu đến tỉnh Vân Nam tốn khoảng hơn hai giờ.
Đào Tử mới vừa lên máy bay thì đầy hưng phấn, nhìn qua cửa sổ máy bay, nào là trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời, thật là đẹp.
Mây trắng như là kẹo bông, có thỏ con, có hươu cao cổ, còn có cún con. . .
Nhưng mà sau một quãng thời gian, liền cảm thấy khô khan, rất nhanh đã ngủ ở trên chỗ ngồi.
Về phần Huyên Huyên, có lớp vỏ là quỷ, nàng chạy khắp nơi ở trên máy bay, thậm chí còn chui ra ngoài, ngồi ở trên đỉnh máy bay.
Nếu như Đào Tử có thể nhìn thấy Huyên Huyên như vậy, e rằng sẽ chắc chắn chuyện nàng biết ma pháp hơn nữa.
"Oa, cảm giác nơi này và Hợp Châu hoàn toàn khác nhau nha."
Xuống máy bay, Hà Tứ Hải cũng cảm nhận được nơi này không giống với Hợp Châu.
Hợp Châu bây giờ đang là mùa hạ với nhiệt độ cao nhất, thế nhưng Xuân Thành nhiều nhất chỉ hai mươi mấy độ, mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa trời còn vô cùng xanh, khiến người ta cảm thấy như là đang ở trong phim hoạt hình.
"Đi thôi, chúng ta đến khách sạn trước, sau đó lại đi dạo." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay của hắn lại rồi nói.
"Ồ, không đi Triệu Chủy Tử sao?"
"Anh chắc chắn chứ? Chờ sau khi chúng ta đến khách sạn chỉnh đốn một hồi, lại ăn một bữa cơm, còn phải chờ xe đưa tới, lại lái qua, phỏng chừng cũng đã tối rồi. Vậy chúng ta còn trở về hay không đây? Không trở về buổi tối thì ở chỗ nào? Còn không bằng ngày mai tôi đi sớm một chút."
Hà Tứ Hải bị nàng thuyết phục rồi.
. . .
"Ba ba, ba ba, bà ngoại Thái lại ra cửa thôn rồi." Triệu Tiểu Thành thở hồng hộc chạy đến trước mặt ba ba.
"Đi thì đi chứ, bà Thái của con có ngày nào mà không đi đâu?" Cha của Triệu Tiểu Thành - Triệu Tam Sơn không nhanh không chậm sửa xe ba bánh của mình.
"Vậy nếu như bà ngoại Thái đi lạc thì làm sao bây giờ?" Trên gương mặt mới sáu tuổi của Triệu Tiểu Thành tràn đầy lo lắng.
Triệu Tam Sơn có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Triệu Tiểu Thành, khắp khuôn mặt đều là vui mừng.
Ném cờ lê trong tay xuống rồi đi vào trong nhà: "Ba cắt dưa hấu cho con ăn."
"Không phải nói chờ mẹ về mới ăn sao?"
"Không chờ nàng nữa, chúng ta ăn trước đi."
"Vậy đợi lát nữa mẹ trở về, ba đừng có nói là con muốn ăn đó nha." Triệu Tiểu Thành có chút do dự nói.
"Con rốt cuộc là có ăn hay không?" Triệu Tam Sơn có chút thẹn quá thành giận.
Có lòng tốt cắt cho con ăn, từ đâu tới mà nói nhảm nhiều như vậy.
"Đương nhiên là ăn." Triệu Tiểu Thành vui vẻ nói.
"Ba ba, tại sao ngày nào bà ngoại Thái đều ra trước cửa thôn vậy?"
"Nàng đang chờ con trai mình trở về."
"Là ông ba sao? Ông ấy không phải đã chết rồi sao? Ông ấy là một đại anh hùng đó."
"Đúng vậy, ông ba của con là một đại anh hùng, đi đưa miếng dưa hấu này cho bà ngoại Thái của con."
"Há, nhưng mà ba ba, ông ba đã chết rồi, tại sao mỗi ngày bà ngoại Thái đều chờ vậy."
"Ông ba của con chết rồi thì có quan hệ gì với con trai của bà ngoại Thái chứ? Nhanh lên một chút đi, không cần dông dài."
"Ồ." Triệu Tiểu Thành gãi đầu một cái, mơ mơ màng màng chạy ra ngoài.
Con trai của bà Thái không phải chính là ông ba sao? Lẽ nào bà Thái còn có con trai của mình?
Nhưng mà chuyện này rất nhanh đã bị hắn quăng ra sau đầu, hắn cầm một miếng dưa hấu, cẩn thận từng li từng tí một chạy đến cửa thôn, chỉ lo rơi xuống trên đất.
"Bà ngoại Thái, ăn dưa hấu." Triệu Tiểu Thành tìm được bà Thái ở dưới bóng cây trước cửa thôn.
Bà Thái mặc áo vải màu xanh, đầu đội khăn xanh, bên cạnh dựa vào một cái ba tong, ngồi ở trên tảng đá lớn không nhúc nhích, nhìn về phía cửa thôn, phảng phất như là một pho tượng.
"Bà ngoại Thái, ăn dưa hấu." Triệu Tiểu Thành đi tới bên người nàng, lại lớn tiếng nói.
"Là Đại Thạch à, cháu nói cái gì?" Bà ngoại Thái xoay đầu lại, nhìn thấy Triệu Tiểu Thành thì lập tức cười híp mắt nói.
Khắp gương mặt đều là nếp nhăn dãi dầu sương gió, nhưng nhìn lại vô cùng hiền lành.
"Cháu là Tiểu Thành, Đại Thạch là ông nội cháu, bà ngoại Thái, ăn dưa hấu đi." Triệu Tiểu Thành nhét dưa hấu vào trong tay nàng.
"Há, cảm ơn cháu Tam Sơn, cháu thực sự là đứa trẻ tốt." Bà Thái cười nói.
"Ai ~" Triệu Tiểu Thành bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống ở bên cạnh.
Ba ba nói cái này gọi là già rồi nên si ngốc, hắn cũng không hiểu lắm.
"Bà ngoại Thái, bà là đang đợi ông ba sao?" Triệu Tiểu Thành tò mò hỏi.
"Ông ba là ai vậy?"
"Ông ba không phải là con trai của bà sao?"
"Không phải, con trai của bà tên là Đại Quân, không phải là ông ba."
". . . , vậy cũng tốt, bà là đang đợi ông Đại Quân sao?"
"Bà đang đợi Đại Quân, không phải đợi ông Đại Quân." Bà Thái nói nghiêm túc.
"Được rồi, được rồi, vậy bà là đang đợi Đại Quân sao?"
"Ồ, trong tay bà sao lại có miếng dưa hấu, thật ngon, thật ngọt." Bà Thái cười híp mắt nói.
Triệu Tiểu Thành: ". . ."
"Ồ, Đại Thạch, tại sao cháu lại ở chỗ này, cháu có thấy Đại Quân không?" Bà Thái kinh ngạc hỏi.
"Ai ~ "
Triệu Tiểu Thành sáu tuổi ôm ngực, còn nhỏ nên không chịu đựng nổi khổ não này.
"Đại Thạch, cháu có thấy Đại Quân hay không, cháu đi gọi nói về ăn dưa hấu giúp bà, Đại Quân rất thích ăn dưa hấu." Bà Thái nhìn Triệu Tiểu Thành nói nghiêm túc.
"Ai. . . Nha. . ." Triệu Tiểu Thành bị dáng vẻ nghiêm túc của bà Thái làm cho có chút hỗn loạn.
Hơn nữa hắn chú ý tới miếng dưa hấu trong tay bà Thái, bà chỉ cắn một miếng nhỏ ở chỗ ngoặt, còn lại đều không ăn.
"Cháu đi tìm ba. . . Đại Quân." Triệu Tiểu Thành hoang mang hoảng loạn chạy về.
Chờ sau khi chạy được một đoạn mới phản ứng lại, mình tại sao phải căng thẳng chứ, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy bà Thái vẫn giống như trước, một người lẻ loi ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, chỉ có điều trong tay hiện tại đang cầm một miếng dưa hấu, chờ chú ba trở về ăn.
Triệu Đại Quân vẫn ngồi ở bên người nàng, nước mắt không nhịn được mà lăn xuống.
"Mẹ ~ "
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 86: Chờ Con.