“Em còn chưa chơi mà?” Huyên Huyên than thở, tràn đầy ủy khuất.
Chẳng dễ gì cầm được đèn về, mọi người lại phải về nhà ăn cơm rồi.
Cô bé cũng thích nghịch cát, muốn đào một cái hang thật là lớn.
“Chập tối lại nói, bây giờ nắng chết mất.” Lưu Vãn Chiếu kéo tay cô bé nói.
Buổi sáng còn đỡ, bên hồ Kim Hoa còn có mấy cây đại thụ, Đào Tử chơi dưới bóng râm, cũng không nóng lắm.
Buổi chiều thật sự chịu không nổi, nắng chiều chiếu qua đúng là nắng chết người.
“Vậy được rồi, chập tối em lại đào một cái hố thiệt thiệt là lớn, sau đó lại nuôi mấy con cá trong hố.” Huyên Huyên thề son sắt nói.
“Chị, sao chị không dùng ma pháp để biến ra một cái hố lớn chứ? Còn có thể biến ra mấy con cá mập trong hố nữa?” Đào Tử có chút nghi hoặc hỏi.
Sau đó lại cau mày nói: “Cá mập sẽ cắn người, không thì ta biến ra cá heo đi.”
Huyên Huyên: =.=
“Chị nói rồi, chị không biết ma pháp đâu.” Huyên Huyên một mặt bất lực.
Đào Tử: =.=
Hà Tứ Hải kéo Đào Tử, Đào Tử kéo Huyên Huyên, Huyên Huyên lại kéo Lưu Vãn Chiếu.
Tựa như một nhà bốn người.
“Có vẻ tâm trạng anh khá tốt?” Lưu Vãn Chiếu có chút tò mò hỏi Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải mỉm cười, gật gật đầu, không có phủ nhận.
“Chuyện gì mà khiến anh vui như vậy?” Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
“Cái này không thể nói với cô được.” Hà Tứ Hải cười nói.
“Thần thần bí bí, tôi đoán nhất định là liên quan đến tiền, anh chắc chắn vừa kiếm được một khoản lớn.” Lưu Vãn Chiếu khinh thường nói.
“Cô biết sao?” Hà Tứ Hải khinh thường hỏi.
Trong lòng lại có chút ngạc nhiên, Lưu Vãn Chiếu vậy mà đoán gần đúng, bởi vì hắn sắp kiếm được tiền, lại còn là một khoản lớn.
Nguồn gốc của khoản tiền này là từ một tin tức mà Đinh Quang Vinh cung cấp.
Tin tức này quả thực rất có giá trị.
Mấy năm trước Hợp Châu có một người cực tham lam, người đời vẫn gọi là Phòng Gia, sở thích lớn nhất của hắn là mua phòng bao nuôi tình nhân.
Đinh Quang Vinh bởi vì bệnh nghề nghiệp, trong lúc làm quỷ rảnh rỗi, liền theo dõi vị Phòng Gia này.
Nhà của vị tên Phòng Gia này nhiều không đếm xuể, chính hắn cũng không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu căn.
Sau này Phòng Gia ngã xuống, tài sản đều bị niêm phong.
Nhưng trong đó có một căn bị bỏ sót, bởi vì căn nhà này không đứng tên hắn, quanh đi quẩn lại, cảnh sát cũng chẳng thể điều tra ra.
Hơn nữa vị Phòng Gia này còn có một thói quen, thích giấu tiền mặt cùng của tham ô ở trong nhà, đương nhiên càng có thể là sợ gửi ngân hàng bị điều tra ra.
Cho nên tại sao lại nói đây là một tin tức có giá trị, bởi nó thật sự rất có “giá trị.”
“Trừ tiền ra, tôi không biết chuyện gì có thể khiến anh vui như vậy.” Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nói.
“Cô đúng là hiểu tôi, ha ha” Hà Tứ Hải cười lớn đáp.
Trước mắt có của cải đang chờ mình, hắn có chút phiêu rồi.
Buổi trưa Hà Tứ Hải lại ăn ở nhà Lưu Vãn Chiếu, trong lòng có chút băn khoăn.
Vì thế nhất thời quyết định không bày sạp nữa, tự mình mua đồ nấu cơm, sau đó lại mời cả nhà Lưu Trung Mưu qua.
Đương nhiên cũng vì tối nay hắn có việc.
“Tự nấu cơm phiền phức lắm, sang nhà tôi ăn cho tiện, cũng chỉ thêm cái bát đôi đũa, dù sao nấu cho một người cũng là nấu, nấu cho hai người cũng là nấu, sao phải phiền phức như vậy?”
Lúc mua thức ăn Lưu Vãn Chiếu cũng tự nhiên đi theo.
Mối quan hệ hiện tại của hai người, nói thật ra thì trong lòng hai người đều có ý, nhưng lại không ai chọc thủng.
Lưu Vãn Chiếu cảm thấy mình lớn tuổi hơn Hà Tứ Hải không ít, nếu cô mở lời, Hà Tứ Hải từ chối thì phải làm sao? Lúc đó lại càng xấu hổ.
Thực ra Hà Tứ Hải cũng khá thích Lưu Vãn Chiếu, tuy rằng hơn tuổi, nhưng hắn cũng không để ý.
Lưu Vãn Chiếu chẳng những xinh đẹp, hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách “ôn hòa”, gia cảnh cũng tốt, xem như thư hương thế gia, người phụ nữ như vậy rất thích hợp làm vợ, cũng thích hợp làm “mẹ” Đao Tử.
Dù sao Đào Tử ngày một lớn, cũng cần có một người “mẹ” chăm sóc cô bé, Hà Tứ Hải dù sao cũng là đàn ông, rất nhiều việc cần phải có “mẹ” dẫn lối.
Vì vậy dù cho không có Huyên Huyên, Hà Từ Hải từ lâu cũng đã “nhìn trúng” Lưu Vãn Chiếu.
Hà Tứ Hải chưa từng cho rằng mình là người tốt gì, hắn chỉ là một người “bình thường” có mấu chốt đạo đức, chỉ cần là việc có lợi cho mình, hắn sẽ nỗ lực đấu tranh.
Mà sự xuất hiện của Huyên Huyên, đối với quan hệ của hắn với Lưu Vãn Chiếu, còn cả quan hệ giữa hắn và người nhà của cô nữa, đều là động lực thúc đẩy. Điều này ngược lại làm Hà Tứ Hải có chút “tội lỗi”, đương nhiên, cũng chỉ là một chút.
Hơn nữa Hà Tứ Hải cũng có nỗi bận tâm của mình, chủ yếu là hắn nghèo, không có tiền, tiền là ruột gan của đàn ông, đàn ông không có tiền là hèn, mặt khác ngoài cái thân phận người tiếp dẫn này, bọn họ thật sự không môn đăng hộ đối, một người chưa cả tốt nghiệp cấp ba, một người tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng....
Tóm lại hắn có phiền não riêng, vì thế tất cả đều thuận theo tự nhiên thôi.
Nói không chừng một ngày nào đó hắn nghĩ thông rồi, dù sao một đại mỹ nữ cứ lắc lư trước mặt, hắn lại còn đương tuổi trẻ nhiệt huyết.
“Buổi tối mời chú dì qua nhà ăn cơm, lúc nào cũng sang nhà cô, thật ngại quá.” Hà Tứ Hải cười nói, trên mặt lại chẳng có chút ngại ngùng nào.
“Anh nấu à?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.
“Không phải tôi nấu, chẳng lẽ là cô nấu sao?”
“Được thôi, tôi giúp anh.” Lưu Vãn Chiếu kích động nói.
“Chị, chị biết nấu cơm?” Huyên Huyên ngồi trong giỏ xe được Lưu Vãn Chiếu đẩy đi nghi hoặc hỏi.
Cô bé cùng Đào Tử ngồi trong xe đẩy, được hai người đẩy đi.
“Sao lại không biết nấu, bữa sáng không phải do chị làm sao?” Lưu Vãn Chiếu lập tức phản bác.
“Oa, hóa ra thế là nấu cơm, vậy thì em cũng biết nấu.” Huyên Huyên kinh ngạc nói.
“Đập trứng, cho vào bát, dùng đũa quấy quấy, ha ha.....”
Hà Tứ Hải nghĩ đến món canh trứng ban sáng, hóa ra cô ấy nấu cơm như vậy.
“Vậy em cũng biết nấu cơm.” Đào Tử ở bên không cam lòng yếu thế nói.
Lưu Vãn Chiếu xấu hổ, vội vàng đẩy xe chạy lên trước.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười lắc đầu, rất ít khi thấy cô xấu hổ như vậy.
“Huyên Huyên, Đào Tử, buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Cánh gà.” Huyên Huyên nghĩ nghĩ nói.
“Gạo nếp viên.” Đào Tử cũng nghĩ nghĩ rồi nói.
Hà Tứ Hải nghe thế, liền sờ sờ đầu Đào Tử: “Ba ba hỏi con muốn ăn cái gì, chứ không phải baba muốn ăn cái gì.”
“Hi hi.” Đào Tử nghe vậy cười ngây ngô.
“Hóa ra anh thích ăn gạo nếp viên à?” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh hỏi.
“Có được không?” Hà Tứ Hải nhìn về phía trước lẩm bẩm nói.
Bởi vì trong ký ức mơ hồ của hắn, hắn rất thích ăn gạo nếp viên của người nào đó làm, nhưng hắn đã ăn thử nhiều nơi, cũng không tìm thấy hương vị trong trí nhớ.
“Đi, chúng ta đi mua gạo nếp.” Lưu Vãn Chiếu đẩy Huyên Huyên tiến lên trước.
“Đào Tử, con muốn ăn cái gì? Thứ mà chính con muốn ấy, không cần nói thứ mà ba ba muốn.” Hà Tứ Hải lại hỏi Đào Tử đang ngồi trên xe đẩy.
“Ừm, con muốn ăn sườn.” Đào Tử nghĩ một lúc rồi nói.
“Được, vậy chúng ta đi mua sườn.” Hà Tứ Hải đẩy cô bé đuổi theo Lưu Vãn Chiếu.
Một ông lão ở phía sau chắc là nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười nói: “Cháu trai ta cũng thích ăn gạo nếp viên.”
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long