Hà Tứ Hải đứng dậy cầm tấm chăn, che lại cái bụng nhỏ giúp Đào Tử, phòng ngừa cảm lạnh.
Tiểu gia hỏa ngủ không yên chút nào, chỉ cần có một chút nóng liền đá chăn.
Sau đó lặng lẽ đi về phía phòng khách.
Triệu Đại Quân và Đinh Tân Vinh đã ngồi chờ hắn ở trong phòng khách.
Nếu là người bình thường, phỏng chừng có thể sẽ bị hai người bọn họ hù chết.
Cũng may Hà Tứ Hải không phải người bình thường, trực tiếp ngồi xuống ở phía đối diện bọn họ, đồng thời còn rót cho mình một chén nước.
"Hà tiên sinh. . ." Đinh Tân Vinh một mặt hi vọng.
"Ngày mai sẽ đi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Đã mấy đêm liên tiếp không bày sạp rồi, tiếp tục như vậy là không thể được.
"Cảm ơn, cảm ơn, quấy rầy Hà tiên sinh nghỉ ngơi rồi." Đinh Tân Vinh vội vàng cảm ơn.
Sau đó lôi kéo Triệu Đại Quân đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Triệu Đại Quân một mặt muốn nói lại thôi, Hà Tứ Hải biết hắn muốn nói cái gì.
Vì vậy nói: "Chờ sau khi chuyện của cảnh sát Đinh kết thúc, tôi sẽ đi tỉnh Vân Nam."
Triệu Đại Quân nghe vậy thì mặt đầy cảm kích, quay sang chào Hà Tứ Hải một cái, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi cùng với Đinh Tân Vinh.
"Ai ~ "
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài, chi phí đi Vân Nam cũng không ít, dừng chân, nghỉ ngơi, ẩm thực đều cần tiền, hơn nữa còn làm lỡ chuyện bày sạp kiếm tiền, một đến một đi thiếu không ít.
Lúc nào mới có thể gặp được quỷ phú hào, giải quyết vấn đề kinh tế của hắn đây.
Hà Tứ Hải mở "Sổ sách" ra, lật đến hàng của Đinh Tân Vinh, thù lao của hắn rất kỳ lạ. Đây cũng là chuyện mà Hà Tứ Hải lần đầu gặp phải.
Thù lao của hắn là một cái tin tức.
Hơn nữa tâm nguyện của Đinh Tân Vinh cũng làm cho Hà Tứ Hải rất bất ngờ.
Họ tên: Đinh Tân Vinh
Sinh nhật: năm Canh Tuất, tháng Canh Thần, ngày Tân Dậu, giờ Thân sáu khắc
Tâm nguyện: Cảnh sát nhân dân không lừa người dân, cũng không lừa người nhà, mang con gái đi chơi công viên trò chơi một chuyến.
Thù lao: Một tin tức có giá trị.
Hà Tứ Hải vốn cho rằng hắn biết mình là bị Diệp Ích Dương gϊếŧ, cho nên tâm nguyện của hắn, hẳn là tìm Diệp Ích Dương báo thù.
Hoặc là thu thập chứng cứ để hắn đền tội, nhưng hắn nghĩ sai rồi, có lẽ đây chính là một người cha.
Hà Tứ Hải đứng lên, đi tới sân thượng, nhìn về phía hồ Kim Hoa ở ngoài sân thượng.
Hồ Kim Hoa không phải biển, đương nhiên cũng có cái gì mà sóng biển.
Buổi tối dưới hồ Kim Hoa giống như một tấm gương được khảm nạm, phản chiếu ánh trăng trên không trung.
"Ngày mai lại là một ngày đẹp trời." Hà Tứ Hải lẩm bẩm.
Sau đó xoay người trở về phòng ngủ, có lẽ còn có thể tiếp tục giấc mơ vừa nãy. . .
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tứ Hải còn đang giúp Đào Tử súc miệng thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Vừa mở cửa liền thấy Huyên Huyên cắm đèn l*иg nhỏ ở trên eo đứng ở ngoài cửa.
Phía sau nàng còn có Lưu Vãn Chiếu bưng theo mâm cơm.
"Còn chưa ăn cơm sáng đúng không, đây là bữa sáng tôi làm, các người nếm thử xem mùi vị thế nào?" Lưu Vãn Chiếu không chút nào xa lạ mà bưng mâm cơm đi vào.
"Chị nói dối, rõ ràng là mẹ làm." Huyên Huyên không khách sáo chút nào, trực tiếp vạch trần.
Từ khi Hà Tứ Hải chuyển tới Ngự Thủy Loan, Huyên Huyên trên căn bản đều đốt đèn, để chạy qua bên người thân.
Hơn nữa cũng không lo lắng gió sẽ thổi tắt đèn, bởi vì lửa của đèn cũng không phải là lửa bình thường, trừ phi chính bọn họ làm tắt nó, bằng không gió sẽ không thể thổi tắt.
"Tôi cũng có giúp đỡ." Gò má Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ.
"Tôi đang định làm bữa sáng cho Đào Tử đây, luôn làm phiền các người cũng không tiện."
Cho dù da mặt của Hà Tứ Hải có dày thì đều có chút ngượng ngùng, chủ yếu là một nhà Lưu Trung Mưu thực sự quá nhiệt tình rồi.
Đối với Đào Tử thì không cần phải nói, trên căn bản là coi nàng thành đứa nhỏ nhà mình, nuôi, đồ ăn ngon, đồ chơi, ăn mặc, đều mua hai phần, có một phần của Huyên Huyên thì nhất định sẽ có một phần của Đào Tử.
Ngoài ra, đến bữa đều sẽ gọi Hà Tứ Hải, cho dù Hà Tứ Hải không đi qua, cũng sẽ cho bưng lên cho hắn một phần.
Giống như hoàn toàn xem hắn và Đào Tử là người nhà.
"Có cái gì mà xấu hổ, lại không phải người ngoài, nấu cơm cho một người cũng là nấu, hai người cũng là nấu. Tự anh làm lại thêm phiền phức, các người đã đánh răng rửa mặt hay chưa?" Lưu Vãn Chiếu vừa đặt mâm cơm xuống vừa nói.
"Xong rồi." Đào Tử lập tức trả lời.
"Vậy thì nhanh chóng lại đây ăn sáng đi, dì cũng còn chưa ăn đây, vừa lúc có thể ăn với các người luôn." Lưu Vãn Chiếu nói.
Mà Huyên Huyên đã bò lên trên ghế từ sớm, chờ đợi ăn cơm, nàng cũng chưa ăn.
"Chờ một chút, để buộc lại tóc cho Đào Tử đã."
Tóc của trẻ nhỏ mọc vô cùng nhanh.
Mấy ngày trước đó chỉ có thể buộc thành hai cái sừng dê, hiện tại đã có thể gom lại, buộc một cái đuôi ngựa nhỏ rồi.
Hà Tứ Hải cảm thấy vẫn là cạo đầu nồi úp cho nàng thuận tiện hơn.
Nhưng mà Đào Tử không chịu, cứ kiên trì nhất định phải buộc tóc. Tay chân Hà Tứ Hải vụng về, bím tóc buộc ra thực sự không dám khen tặng, không khác gì một quả đào nhỏ, khắp nơi đều xù lông.
Thế nhưng Đào Tử lại rất hài lòng, vui vẻ nhìn vào tấm gương.
"Để tôi làm cho, anh qua ăn sáng trước đi."
Lưu Vãn Chiếu đi tới, thuận tay rút chiếc lược trên tay Hà Tứ Hải, chen hắn qua một bên, rất tự nhiên mà buộc tóc cho Đào Tử.
Nhìn Lưu Vãn Chiếu thuần thục giúp Đào Tử buộc tóc, Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
"Khách sáo với tôi làm gì?"
Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái, sau đó dắt Đào Tử về phía bàn ăn, đồng thời ôm nàng lên ngồi ở trên ghế.
"Ăn cơm." Nàng nói.
Giống như là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Hà Tứ Hải mỉm cười nhìn nàng, Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt, làm bộ không thấy, cúi đầu chăm sóc hai đứa bé.
"Hai ngày nữa tôi muốn đi Vân Nam một chuyến." Lúc ăn cơm, Hà Tứ Hải nói.
"Hả?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc một chút.
Sau đó suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy Đào Tử cũng phải cùng đi sao?"
"Hừm, ba ba đi nơi nào thì con liền đi nơi đó." Đào Tử cười nói.
"Đương nhiên là đi cùng." Hà Tứ Hải vốn cũng không định để Đào Tử lại.
Hơn nữa hắn đã đồng ý với Đào Tử, dẫn nàng đi máy bay, đây là một cơ hội.
Tuy rằng ngồi xe lửa cũng có thể đi, nhưng thời gian tương đối dài, hơn nữa giá cả cũng không có rẻ hơn là bao, còn không bằng đi máy bay cho nhanh gọn.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng chưa từng ngồi máy bay, không biết liệu đi máy bay có phiền phức hay không? Hắn có chút phát sầu.
"Huyên Huyên cũng đi?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Há, lúc nào vậy, để tôi sắp xếp một chút." Lưu Vãn Chiếu cúi đầu, nhìn bát của mình rồi nói.
"(⊙o⊙). . ."
"Cô cũng muốn đi?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
"Anh không phải nói là cùng đi sao?" Lưu Vãn Chiếu cúi đầu hỏi.
Hà Tứ Hải nói chính là mang Đào Tử cùng đi, nàng là cố ý xuyên tạc.
"Tôi qua bên kia là có việc, không phải đi chơi." Hà Tứ Hải nói.
"Không sao, tôi có thể giúp anh chăm sóc Đào Tử và Huyên Huyên, tôi. . . Tôi không yên lòng Huyên Huyên." Lưu Vãn Chiếu cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải, trong mắt tràn đầy oan ức.
Lý do này rất thỏa đáng, nàng không yên lòng em gái, hắn còn có thể nói cái gì, thế là gật gật đầu.
Về phần có phải là Hà Tứ Hải thực ra cũng muốn nàng đi cùng hay không, thì cũng không ai biết được.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, oan ức trong mắt lập tức biến mất, tất cả đều là vui vẻ, cao hứng hỏi: "Đi chỗ nào? Đã định sẵn kế hoạch chưa? Khách sạn có đặt trước chưa? Mua vé qua đó chưa?"
"Cần phiền phức như thế sao?"
"Không cần sao?"
Nói đến đây, Hà Tứ Hải cảm thấy ngoại trừ Hợp Châu, hắn hình như chưa từng đi chỗ nào xa cả, đương nhiên không tính lúc còn bé, cho nên cũng không có kinh nghiệm xuất hành gì cả.
Cho rằng chỉ cần đi một chuyến, xong việc thì trực tiếp trở về là được, nào nghĩ nó lại phiền phức như vậy.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long