Chương 79: Người Làm Công Cho Thần.

"Ha, ô, ha, ô ~ "

Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy hai đứa nhóc dựa vào trên ghế sau, ngước cổ, phồng miệng, quai hàm dùng sức thổi khí, trận đấu xem ai thổi lợi hại nhất, thổi thời gian dài nhất.

Hai đứa ngốc ~

Lưu Vãn Chiếu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hà Tứ Hải ngồi bên cạnh vị trí kế bên tài xế.

Muốn nói lại thôi.

"Cô muốn nói cái gì?" Hà Tứ Hải nhìn thấy hình ảnh này phản chiếu lên cửa xe thì quay đầu lại hỏi.

"Anh. . . Có thể bị nguy hiểm gì hay không a?" Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.

"Nguy hiểm sao?" Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

"Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì."

Làm người tiếp dẫn đương nhiên là có cách phòng hộ cho riêng mình.

"Nhưng mà nếu như sau này anh tiếp xúc với càng nhiều người hơn, sẽ luôn có một ít người lòng mang ý đồ xấu." Lưu Vãn Chiếu vẫn có chút bận tâm.

Đừng xem thường sức mạnh thế tục, bọn họ sẽ lợi dụng các loại thủ đoạn hoặc là phương pháp để bức bách Hà Tứ Hải đi vào khuôn phép, để cho bọn họ nghiên cứu hoặc là điều động.

"Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng tôi chỉ là một người làm công, tôi hiện tại là làm việc giúp Thần. Thần sẽ bảo vệ sự an toàn của tôi, xem như là phúc lợi công nhân." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi biên một lý do.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, cũng yên tâm hơn.

Hà Tứ Hải làm công cho ai, là cho "Thần" nha, trên thế giới này còn có người thần không thể bảo vệ sao?

Lưu Vãn Chiếu lại liếc mắt nhìn Huyên Huyên qua kính chiếu hậu một lần nữa, tâm yên tĩnh lại.

Nàng nói là lo lắng cho Hà Tứ Hải, thực ra cũng là đang lo lắng cho em gái.

Huyên Huyên cũng coi như là công nhân cho "Thần" chứ?

Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên có chút hâm mộ nàng.

Đồng thời trong lòng lại có một chút đau khổ không tên.

Hà Tứ Hải nhìn về phía ngoài xe một lần nữa.

Trên thực tế hắn không tính là nói dối, tuy rằng hắn không biết mình trở thành người tiếp dẫn là ý chỉ của "Thần", hay là được một lực lượng to lớn nào đó điều động.

Thế nhưng hắn biết, "Thần" sau lưng quả thực sẽ tiến hành bảo hộ nhất định đối với sự an nguy của hắn.

Sức mạnh to lớn có thể khiến quỷ bỗng dưng có thêm một đoạn ký ức, đồng thời cũng có thể khiến người quên sạch hoàn toàn một đoạn ký ức.

Tất cả điều tra và thăm dò nhằm vào Hà Tứ Hải đều sẽ ngay lập tức bị sức mạnh to lớn kia xóa đi, cho nên hắn căn bản không cần lo lắng.

Bởi vì "Khách hàng" và người hiện thế gặp nhau mà biết đến sự tồn tại của hắn.

Nhưng bọn họ không thể đi tra xét chuyện của Hà Tứ Hải, càng không thể bởi vậy mà sinh ra một ít suy nghĩ gây hại đến Hà Tứ Hải.

Nếu không, trí nhớ của bọn họ, ghi chép bằng chữ, ghi chép điện tử… tất cả những gì liên quan tới sự tồn tại của Hà Tứ Hải đều sẽ trực tiếp bị xóa đi.

. . .

Đinh Mẫn là một cảnh sát.

Hơn nữa nàng còn là một cảnh sát hình sự, chỉ có điều là ở sở tình báo.

Bởi vì có sự quan tâm chăm sóc của một số đồng nghiệp và cấp dưới cũ của cha, cho nên công việc của Đinh Mẫn ở bên trong cục tương đối thoải mái, đồng thời cũng có thể tiếp xúc được một số tài nguyên.

Ví dụ như hiện tại, nàng liền đem lá thư đó đến khoa kỹ thuật.

"Chất giấy cũng không có cái gì đặc biệt, chính là loại giấy notebook bình thường trên thị trường, chỉ là để hơi lâu, muốn tìm đầu mối từ phía trên này thì trên căn bản là không thể."

"Từ độ khô của mực có thể thấy bức thư này hẳn là được viết trong vòng không quá hai mươi bốn tiếng."

"Mặt khác xem xét nét bút, hẳn là của một người viết. Chỉ có điều nhìn qua hẳn là đã rất lâu rồi không viết chữ nên có chút mới lạ. Cô nhìn nét bút phần đầu của bức thư này xem, có chút phiêu, hẳn là không khống chế được lực, càng về sau lại càng hợp ngay ngắn."

"Cho nên tôi nói là một người viết, bởi vì qua cách đặt bút và thói quen viết thì nét của hai bức thư gần như là giống nhau, hầu như không kém." Đồng nghiệp khoa kỹ thuật cầm một bức thư, chỉ vào chữ viết phía trên và giải thích.

Mà bức thư này là Đinh Mẫn cầm từ trong nhà đến, là bức Đinh Tân Vinh viết cho nàng khi còn sống.

Nhưng mà đồng nghiệp khoa kỹ thuật càng nói, nàng lại nhíu mày càng sâu.

"Anh không có lầm chứ?"

Đồng nghiệp khoa kỹ thuật nghe vậy có chút không vui.

Hắn đây có thể xem như giúp đỡ bạn bè, nếu không phải thấy thân phận của Đinh Mẫn ở bên trong cục không bình thường, cộng với dung mạo xinh đẹp, hắn mới sẽ không lãng phí thời gian làm kiểm nghiệm giúp nàng, bây giờ lại còn nghi ngờ hắn?

"Được rồi, tôi chẳng qua là cảm thấy có chút khó mà tin nổi thôi."

Đồng nghiệp Khoa kỹ thuật nghe vậy nhún vai một cái, sau đó trả lại hai bức thư cho nàng.

Sau đó hơi nghi hoặc một chút, nói: "Nhưng mà thư này. . . ?"

Bên trong cục đều là biết chuyện cha của Đinh Mẫn - Đinh Tân Vinh đã hi sinh, mà thư mà Đinh Mẫn đem ra rất rõ ràng chính là cha nàng viết cho nàng.

Cho nên đây cũng là chỗ khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc.

"Có thể là có người đùa dai, chỉ có điều lại có thể mô phỏng bút tích đến mức có thể lừa gạt được cả khoa kỹ thuật các người mà thôi."

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, dù sao trên thế giới này "Nhân tài" kiểu gì cũng có.

Đinh Mẫn vừa nói vừa cất thư về, bỗng không nghe thấy tiếng của đồng nghiệp, hơi nghi hoặc mà ngẩng đầu lên.

Sau đó liền thấy đồng nghiệp khoa kỹ thuật dứng thẳng tắp ở nơi đó, dường như bị đông lại thành một bức tượng điêu khắc.

"Anh. . . anh làm sao vậy?" Tính cảnh giác đặc biệt của cảnh sát làm cho nàng nhận ra được một tia không đúng.

Đúng lúc này, con ngươi đồng nghiệp bỗng nhiên chuyển động một chút, sau đó cả người phảng phất như sống lại.

Sau đó nhìn Đinh Mẫn với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Đinh Mẫn, sao cô lại ở chỗ này, có chuyện gì không?" Đồng nghiệp hỏi với vẻ hơi nghi hoặc.

Đinh Mẫn cảm nhận được một cỗ khí lạnh chạy dọc đốt sống.

"Anh không nhớ sao?"

"Nhớ cái gì?" Đồng nghiệp vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc như trước.

"Hai bức thư này."

Đinh Mẫn giơ hai bức thư còn chưa kịp cất trong tay lên.

Đồng nghiệp lộ ra vẻ bừng tỉnh, Đinh Mẫn thở ra một hơi.

"Cần tôi kiểm nghiệm vật chứng của vụ án mới sao? Nhưng mà tại sao lại là cô đưa tới?"

Đinh Mẫn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại treo lơ lửng lần nữa.

Sau đó suy nghĩ một chút, lùi về sau một bước, cất bức thư lại rồi hỏi: "Tôi là tới hỏi một chút, anh đã ăn cơm tối chưa?"

"Hả?" Đồng nghiệp Khoa kỹ thuật lộ ra vẻ mừng rỡ.

Ai mà không biết Đinh Mẫn là hoa khôi đội cảnh sát bọn họ, không ít thanh niên độc thân đều mơ ước nàng đã lâu, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

"Vẫn chưa.” Đồng nghiệp Khoa kỹ thuật lập tức nói.

Đồng thời còn chuẩn bị cởϊ áσ blouse trắng của mình, tưởng tượng đến một bữa tối lãng mạn, đương nhiên nếu như xảy ra thêm chút gì nữa thì sẽ càng tốt hơn.

"Vậy thì nhanh chóng đi ăn đi." Đinh Mẫn nói.

Sau đó xoay người rời đi với bụng đầy tâm sự.

Đồng nghiệp Khoa kỹ thuật: ". . ."

. . .

"Tiểu Chu, cháu nhìn xem, đây là ông làm cho cháu, có thích không?" Một ông lão không thấy rõ mặt giơ một cái súng lục nhỏ bằng gỗ lên, tươi cười nói chuyện cùng một đứa bé trai.

Bé trai mừng rỡ nhận lấy, sau đó bắn hai lần.

Vẻ mặt thất vọng, nói: "Sao nó lại không vang đùng đùng giống như súng lục của các bạn khác vậy?"

"Đây là gỗ, đương nhiên là không vang được."

"Không vang là có ý gì, cháu mới không cần." Bé trai trực tiếp vứt súng lục nhỏ ở dưới đất.

"Ông đã vất vả làm ra nó đây." Ông lão khom lưng nhặt lên rồi phủi phủi tro bụi.

"Nhưng mà nó không vang, ông nội, ông mua cho con một cái đi, mua một cái đi." Bé trai ôm chân ông lão, không ngừng cầu xin.

"Cháu còn quá nhỏ, súng kia nguy hiểm, không chơi thì hơn."

"Không, không, cháu muốn, cháu muốn. . ." Bé trai lớn tiếng òa khóc.

Nước mắt nhanh chóng lăn xuống, ông lão luống cuống tay chân dỗ dành.

Hà Tứ Hải mở mắt ra, khóe mắt tràn đầy nước mắt, ngồi dậy từ trên giường.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long