Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 77: Người Không Bằng Chó (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhân lúc hắn nhắm mắt, Hà Tứ Hải nhìn bốn phía một chút, ngay cả cái cốc đựng nước đều không có.

Chỉ có cách đó không xa có một cái bát thô màu xanh trên ghế đẩu, bên cạnh còn có một cái bình nước. Hà Tứ Hải nhấc lên quơ quơ, bên trong không có một giọt nước nào.

Suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài, hắn nhớ rằng trên xe có nước suối.

Hắc Oa Tử lập tức đuổi theo, dường như sợ hắn chạy đi mất.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, Lưu Vãn Chiếu đang không ngừng nhìn xung quanh liền thở phào nhẹ nhõm.

"Thế nào rồi?" Nàng có chút bận tâm, lại có chút ngạc nhiên.

"Đợi lát nữa sẽ nói với cô sau, cho tôi một bình nước suối." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng đưa nước suối cho hắn.

"Ba ba." Đào Tử lo lắng gọi một tiếng.

"Không có chuyện gì, làm bé ngoan chờ ở trên xe với dì đi, ba sẽ lập tức trở về." Hà Tứ Hải bàn giao một tiếng, sau đó lại đi vào trong nhà lần nữa.

"Tôi. . . Tôi. . . Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi." Ông lão nhìn thấy hắn, lại bắt đầu nói đứt quãng.

"Tôi đi lấy cho ông bình nước, uống nước đi." Hà Tứ Hải đưa bình nước khoáng tới bên miệng hắn.

Ông lão phảng phất như người gặp được suối ngọt trong sa mạc, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra mà ôm chặt lấy chiếc bình, uống một miệng lớn.

Như là sợ Hà Tứ Hải sẽ cướp nó đi.

Quả nhiên ông lão uống quá nhanh, bị sặc đến ho khan liên tục, thế nhưng sắc mặt lại trở nên hồng hào, phảng phất như đã khôi phục lại tinh lực.

"Cảm. . . Khặc. . . Khặc. . . Cảm. . ." Ông lão mất một hồi lâu mới lấy lại được sức.

Hà Tứ Hải lúc này mới đưa nước suối tới, "Uống chậm một chút."

"Được. . . Được. . ."

Lần này ông lão quả nhiên uống chậm, uống một hớp rồi dừng lại một hồi, giống như là đang thưởng thức đồ ngon, bình phẩm mỹ vị.

Dần dần, hắn uống hết một chai nước suối, hắn phảng phất như đã khôi phục lại không ít sức lực, muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.

"Tiểu tử, cảm ơn, quá cảm ơn cậu, làm phiền cậu một chuyện, nhìn một chút xem chó trong sân của tôi thế nào rồi? Giúp tôi mở dây thừng ra cho nó."

Ông lão lấy lại được sức, điều nghĩ đến đầu tiên đến chính là chó của mình.

Hắc Oa Tử ngồi xổm ở bên cạnh phảng phất biết ông lão đang nói đến nó, lập tức đứng lên gâu gâu vài tiếng.

"Ông à, người nhà ông đâu? Có số điện thoại không? Cần tôi thông báo cho bọn họ một chút không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không cần, không cần, mấy đứa Gia Bảo, Gia Cường đều rất bận, sao có thể có thời giờ đi quan tâm lão già chết tiệt này." Ông lão lắc lắc tay từ chối.

"Nhưng mà. . ."

Hà Tứ Hải nhìn ra được, ông lão cực kỳ suy yếu, giống như nến tàn trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Tiểu tử, cảm ơn lòng tốt của cậu, thật sự không cần, lại nói, thông báo cũng vô dụng, bọn chúng sẽ không tới, ai. . ."

Ông lão thở dài một tiếng.

"Tôi đưa ông đi bệnh viện xem một chút nhé?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Hắn vẫn là không đành lòng nhìn thấy một sinh mệnh cứ lặng yên mà từ trần như vậy.

"Không cần làm phiền cậu đâu, tôi tự biết tình huống của chính mình. Tiểu tử, có một việc có thể nhờ cậu một chút được không?"

"Ông cứ nói đi." Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Ông lão nghe vậy, đưa tay ra sức tìm tòi ở dưới cái gối hôi hám của mình, cuối cùng tìm được một cuốn sổ tiết kiệm cũ nát.

"Cậu có thể đem sổ tiết kiệm này đưa cho cháu trai tiểu Bằng của tôi không? Cháu trai của tôi đi học ở Hợp Châu, nó đang là sinh viên."

Nói tới cháu trai là sinh viên, ông lão có vẻ đặc biệt hưng phấn.

“Nó là sinh viên đầu tiên của nhà chúng tôi, rất là giỏi, cậu có thể giúp tôi đưa sổ tiết kiệm cho nó không? Lần trước nó tìm tôi đòi tiền, tôi không cam lòng cho, thực sự là có lỗi với đứa bé này. Gia Bảo là đứa trẻ ngoan, Gia Cường cũng vậy, chính là quá nghịch ngợm. . . Mật mã của sổ tiết kiệm. . . , Gia Bảo không nghe lời, phải đánh đòn. . . , sao bà lại đi nhanh như vậy, cũng không chờ tôi. . ."

Ông lão nói thao thao bất tuyệt, giọng nói càng ngày càng nhỏ, lời nói cũng càng ngày càng hỗn loạn, một hồi thì tiểu Bằng, một hồi hồi Gia Bảo, một hồi lại là vợ. . .

Hắc Oa Tử giống như cảm giác được cái gì đó, nằm nhoài trước giường thấp giọng nghẹn ngào.

Hà Tứ Hải đưa tay cầm lấy sổ tiết kiệm mà hắn nắm chặt trong tay.

Ông lão trút xuống một hơi cuối cùng.

Thế nhưng rất nhanh liền có một cái bóng mờ ngồi dậy từ trên giường.

Chính là linh hồn của ông lão, cho dù là trạng thái linh hồn thì hắn cũng có vẻ rất suy yếu.

Hắc Oa Tử lập tức đứng lên, không ngừng nhảy nhót và sủa inh ỏi.

Ông lão như nhận ra điều gì đó.

"Được rồi, được rồi, Hắc Oa Tử, xin lỗi. Là tao đã làm liên luỵ đến mày."

Ông lão đưa tay ôm ấp con chó đen một hồi, nhẹ nhàng sờ sờ đầu chó của nó, chó đen lớn mới yên tĩnh lại.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải trước mắt.

"Hắc Oa Tử, cảm ơn mày, chết rồi còn nhớ lão già này." Hắc Oa Tử ở trên đùi hắn sượt sượt.

"Tiếp dẫn đại nhân, mang thêm phiền phức cho ngài rồi." Lão nhân đứng lên rồi nói.

"Đi thôi, đi hoàn thành tâm nguyện của ông."

Hà Tứ Hải dẫn đầu đi về phía trước.

Ông lão vội vàng đuổi theo ở phía sau, trạng thái linh hồn của hắn không phải gánh vác thân thể nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi không có gì có thể giao cho ngài làm thù lao cả. Nếu không thì ngài lấy một phần tiền trong này, xem như là thù lao cho ngài, thế nào?" Ông lão nói từ phía sau.

"Không cần, chó của ông đã giao thù lao cho tôi rồi, hơn nữa tâm nguyện của ông là ủy thác tôi khi còn sống mà không phải là lúc chết, cho nên ông không cần phải thanh toán thù lao cho tôi." Hà Tứ Hải quay đầu lại, nói.

"Cảm ơn, cảm ơn. . ."

Ông lão không ngừng ôm quyền chắp tay cảm tạ.

"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước đi."

Hà Tứ Hải đi ra ngoài cửa, Huyên Huyên đã mang theo đèn l*иg chờ ở trong nhà rồi.

"Ông có định tự tay chôn chó của mình không?" Hà Tứ Hải nói.

Hắc Oa Tử chạy đến trước thi thể của chính mình, vừa nhảy vừa kêu.

Nhìn thi thể mục nát có mùi, ông lão sửng sốt một chút, cuối cùng nặng nề phát ra một tiếng thở dài.

Sau đó tìm một cái thuổng sắt ở trong sân, đào một cái hố rồi chôn Hắc Oa Tử vào.

Lúc di chuyển xác chó, phát hiện phía dưới thân thể của nó có đè lên một cái xương chó.

Hắc Oa Tử lập tức chạy tới, dùng miệng gặm đến trước mặt Hà Tứ Hải, ra hiệu đây là thù lao của nó.

Hà Tứ Hải xem xét một chút. Đây này không phải là xương gì cả, căn bản là là một khúc gỗ, chỉ có điều tạo hình khá giống xương mà thôi, hơn nữa phía trên còn bị nó gặm đầy dấu răng.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài chớ trách, Hắc Oa Tử chỉ là một con chó, không hiểu cái gì cả. . ."

"Không sao cả, nếu như tôi đã nhận nhiệm vụ này thì đương nhiên sẽ nhận thù lao này."

Hà Tứ Hải tìm được một cái túi nhựa trong đống rác ở bên cạnh rồi bỏ xương vào.

Sau đó đặt ở bên cạnh xác chó trong hố.

"Hiện tại tao tặng lại nó cho mày nhá." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó cầm thuổng sắt từ trên tay ông lão, tự mình lấp đất và chôn nó.

"Gâu gâu."

Hắc Oa Tử sủa ở trên hố đất hai tiếng, phảng phất như là đang tạm biệt thi thể của mình.

"Hắc Oa Tử, theo tao, khiến mày phải chịu tội rồi. . ." Ông lão ngồi xổm xuống, ôm cổ của nó.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải ném thuổng sắt, đi về phía ngoài cửa sân.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long