Chương 76: Người Không Bằng Chó (1)

Hà Tứ Hải thắp sáng ngọn đèn trong tay Huyên Huyên.

Ngay sau đó con chó đen to lớn liền xuất hiện trước mặt mọi người.

“Gâu gâu” Nó sủa lên vài tiếng.

Đào Tử bị dọa rồi.

“Oa oa” một tiếng rồi nhảy bật dậy, túm lấy quần áo của Hà Tứ Hải, ôm chặt lấy chân hắn.

Tiểu gia hỏa bị dọa không nhẹ.

Cô bé sợ nhất là chó, trước đây khi ở trong thôn nhìn thấy chó đều phải đi dường vòng.

Đừng nhìn chúng chỉ là những con chó nhỏ, con nào con nấy đều rất hung dữ.

Có một lần cô bé từ đồng cỏ trở về, một con chó đuổi theo muốn cắn dọa cho cô bé vừa chạy vừa khóc.

Cũng may nửa đường gặp anh Hà Cầu, anh Hà Cầu rất lợi hại, dùng cung của hắn “ba ba” vài cái liền đuổi được con chó đi.

“Được rồi, anh ở đây, em đừng sợ.” Hà Tứ Hải sờ đầu cô bé an ủi nói.

Lưu Vãn Chiếu lúc này cũng thuận theo thân xe cẩn thận đi tới, sau đó nắm chặt lấy cánh tay Hà Tứ Hải, cô cũng rất sợ hãi.

“Được rồi, đừng sủa nữa?”

Hà Tứ Hải hướng về con chó gào lên một câu, có vẻ cũng dọa sợ luôn mấy cô gái.

Con chó nghe vậy lập tức ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất.

Sau đó liền nhìn Hà Tứ Hải, trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp.

“Có phải nó có chuyện gì hay không?” Lưu Vãn Chiếu ở một bên nhỏ giọng hỏi.

Bởi vì đôi mắt của con chó này cực kỳ có linh tính, giống như muốn cầu xin Hà Tứ Hải điều gì.

Hà Tứ Hải cũng rất ngạc nhiên, động vật cũng có linh hồn sao?

Hơn nữa còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, còn tìm được người tiếp dẫn là hắn.

Cái thế giới này mỗi ngày gϊếŧ chết biết bao gà vịt lợn bò, vậy chẳng phải động vật quỷ ở khắp chốn hay sao.

“Cô chăm sóc Đào Tử một lúc.”

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn của Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu hai má ửng đỏ, buông cánh tay hắn gật gật đầu.

Về phần vì cái gì không dặn chăm sóc Huyên Huyên.

Đó là bởi vì làm một người cầm đèn, là một người rất dễ bị thương sao?

Huyên Huyên vốn dĩ sợ hãi như vậy chẳng qua là vì nguyên nhân lúc còn sống mà thôi.

Sau khi Huyên Huyên trở thành người cầm đèn, Hà Tứ Hải dường như từ một công nhân tạm thời trở thành công nhân chính thức.

Đồng thời cũng hiểu sâu hơn về “công việc” người tiếp dẫn này.

Có thêm nhiều phúc lợi đặc biệt, nhưng đều là năng lực giúp hắn hoàn thành tâm nguyện của người chết.

Đồng thời cũng có thêm nhiều ràng buộc, như không thể can thiệp luật pháp nhân gian cũng như sinh lão bệnh tử của nhân loại.

Lấy ví dụ, nếu như có quỷ, tâm nguyện của hắn là báo thù, Hà Tứ Hải có thể giúp hắn thu thập chứng cứ giao cho cơ quan công an, nhưng tuyệt đối không thể giúp hắn gϊếŧ người.

Nếu Không Hà Tứ Hải sẽ gặp xui xẻo, nặng thì bị phản lại tự mình gánh, nhẹ cũng năm khuyết ba thiếu.

Nhân gian tự có luật lệ, âm giới cũng tự có quy tắc.

Có thể giao thiệp, nhưng tuyệt không thể can thiệp.

Hà Tứ Hải đi qua đi lại, con chó nhu thuận cúi đầu, trong miệng phát như cũ ra âm thanh “Ô ô.”

Tựa như tiếng khóc thút thít của đứa trẻ.

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó, sau đó thuận theo lưng nó vuốt vài cái.

Hắn phát hiện con chó này gầy vô cùng, dường như chỉ có da bọc xương.

“Mày cũng có tâm nguyện chưa thực hiện sao?”

“Gâu gâu.” Con chó kêu lên vài tiếng, giống như là đang trả lời hắn.

Hà Tứ Hải vừa động tâm, sổ sách liền xuất hiện trong tay hắn.

Lật giở cuốn sổ, quả nhiên nhiều thêm một bản ghi chép.

Tên gọi: Hắc Oa Tử

Sinh nhật: Giờ Dần sáu khắc ngày Mậu Dần tháng Đinh Mùi năm Nhâm Thần.

Tâm nguyện: Chủ nhân có điểm không thích hợp, giúp ta xem hắn, gâu gâu....

Thù lao: Một khúc xương yêu dấu.

Thù lao đúng là càng ngày càng kỳ lạ.

Hà Tứ Hải thu hồi sổ sách, nhìn con chó đang thè lưỡi nhìn hắn, một đôi mắt cực kỳ giống người, trong mắt lộ vẻ cầu xin, đây là một con chó phi thường có linh tính.

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lên đầu nó, sau đó đứng dậy.

“Tôi có việc phải đi một chuyến, cô mang Đào Tử trở về trước đi.”

Hà Tứ Hải quay người nói với Lưu Vãn Chiếu, người đang bận cầm tay Đào Tử cùng Huyên Huyên.

“Không, tôi đi cùng anh.”

Lưu Vãn Chiếu nhìn hắn, rồi lại nhìn sang con chó.

“Cô sao lại cứ thích vào góp vui thế?” Hà Tứ Hải hơi nhíu mày.

“Tôi chỉ là muốn hiểu thêm về...chuyện của anh.” Lưu Vãn Chiếu mím môi nói.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn thoáng qua Đào Tử đang nắm lấy tay cô, sau đó ngẩng đầu mỉm cười gật nhẹ đầu.

“Vậy cùng đi đi.”

........

Hắc Oa Tử cũng không biết làm thế nào mà tìm được Hà Tứ Hải.

Bởi vì nó dẫn nhóm của Hà Tứ Hải đi đến tận vùng ngoại thành.

Hơn nữa càng đi càng hẻo lánh, Lưu Vãn Chiếu bắt đầu có chút lo lắng.

“Được rồi, có tôi ở đây, yên tâm đi.”

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vai cô an ủi.

Không chút khách khí mà nói, dựa vào sức mạnh của hắn bây giờ cùng với sự nhanh nhẹn, dù là mười tên hay tám tên, cũng đều sẽ bị hắn cho ăn hành.

Rốt cục cũng đi đến trước một căn lều, bốn phía đều là đất hoang, ở cửa chất đầy rác, từ xa đã ngửi thấy một mùi hôi thối.

Hắc Oa Tử nhảy xuống xe, hướng vào trong lều mà sủa.

“Mọi người chờ ở trên xe đi, tôi vào trong xem thử.”

“Anh cẩn thận một chút.” Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng nói.

“Yên tâm.”

Hà Tứ Hải khoát khoát tay, sau đó đi theo Hắc Oa Tử đang gấp gáp không ngừng chạy vào trong lều.

Trước lều còn có một cái sân nhỏ, trong sân cũng chất đầy rác.

Hà Tứ Hải bước vào sân, phát hiện bên cạnh có một bộ xương chó, bởi vì trời nóng nên đã sớm phân hủy rồi, ruồi bọ bu xung quanh tản ra một cỗ tanh tưởi.

Trên cổ nó còn có một sợi dây xích được gắn vào cái cọc gỗ ở bên cạnh.

Trước mặt còn có một cái chậu cơm cho chó bị lật úp, tất nhiên là trong đó chẳng có chút cơm nào, nó hẳn là bị chết đói.

Nhìn thân hình của nó, hẳn là Hắc Oa Tử.

“Haiz...” Hà Tứ Hải bất lực thở dài một tiếng.

Hắc Oa Tử chạy đến cửa ngoảnh lại hướng về phía Hà Tứ Hải “gâu gâu” kêu vài tiếng.

Hà Tứ Hải tiến đến mở “cửa”.

Lập tức mùi nướ© ŧıểυ, mùi mốc cùng với mùi thịt thối xộc thẳng vào mũi hắn.

Hà Tứ Hải bịt chặt mũi bước vào căn lều chật chội hôi hám.

Bên trong vừa bí lại vừa nóng, đồ đạc chất đống khắp nơi.

Hà Tứ Hải cũng không biết đạp trúng cái gì kêu lên một tiếng.

Sau đó bên trong truyền đến một âm thanh yếu ớt: “Là Gia Bảo sao, hay là Gia Cường?”

Không thấy ai trả lời, hắn lại lẩm bẩm: “Hắc Oa Tử sao lại không sủa, có phải nó đói bụng không? Cho nó ăn chút gì đi, cởi dây xích cho nó đi đi.”

Hắc Oa Tử ở bên trong sủa dữ dội, nhưng nó ở trạng thái linh hồn, ngoài Hà Tứ Hải người khác căn bản chẳng thể nhìn thấy nó, chứ đừng nói đến chuyện nghe nó sủa.

Về phần Huyên Huyên, cô cũng không theo vào, Hà Tứ Hải đã để cô chờ trên xe rồi.

Hà Tứ Hải theo âm thanh đi vào bên trong.

Liền nhìn thấy một ông già đang nằm trên chiếc giường bẩn thỉu.

Ông lão cởi trần, môi khô nứt nẻ vừa gầy vừa yếu, chẳng khác nào tình trạng của Hắc Oa Tử.

Trên giường, dưới đất rơi vãi một ít khoai lang khoai sọ cùng thóc gạo.

Tản ra một mùi ôi thiu, lẫn cùng mùi phân và nướ© ŧıểυ.

Tựa như nhận ra có người tiến vào, lão cố hết sức ngẩng cổ dậy, híp mắt hỏi lại bằng cái giọng yếu ớt: “Gia Bảo? Gia Cường?”

“Lão nhân gia, tôi không phải Gia Bảo cũng không phải Gia Cường, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.” Hà Tứ Hải buông cái tay đang bịt mũi lại gần nói.

Ông lão nghe vậy không nói gì, mà nhắm mắt lại, nếu không phải ngực còn mỏng manh phập phồng, Hà Tứ Hải đã nghĩ rằng hắn chết rồi.

Qua một lúc, hắn giống như góp đủ sức, mở to mắt nói: “Trong nhà cái gì cũng không có, cũng chẳng có gì ....tốt....để mà tiếp đãi cậu.”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, giống như đang muốn góp cho đủ sức để nói câu tiếp theo.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long