- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 74: Hồi Ức.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 74: Hồi Ức.
Vòng quay ngựa gỗ vẫn luôn chuyển động.
Giai điệu qua mười mấy năm vẫn không thay đổi, bản nhạc quen thuộc khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Đinh Mẫn cưỡi trên ngựa gỗ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kỳ quái của các bạn nhỏ xung quanh.
Xung quanh hầu như đều là một phụ huynh mang theo một đứa bé.
Nhớ tới lúc nàng còn rất nhỏ, Đinh Tân Vinh thường mang theo nàng đi như vậy.
Nàng cưỡi ở trên ngựa gỗ, Đinh Tân Vinh đứng ở bên cạnh che chở nàng, phòng nàng rơi xuống.
Không ngừng mà nhắc nhở nàng kẹp chặt chân, nắm chặt cột.
Chờ lớn hơn chút nữa, Đinh Tân Vinh không vào cùng với nàng nữa, thế nhưng hắn đứng ở bên ngoài rào chắn vẫn lớn tiếng nhắc nhở nàng kẹp chặt chân, nắm chặt cột. . .
Nhìn bọn nhỏ huyên náo bên cạnh và nụ cười khó nén mỏi mệt trên mặt của những phụ huynh kia, vẻ mặt của Đinh Mẫn có chút hoảng hốt.
. . .
"Ba ba, ba lại muốn đi ra ngoài sao."
Mắt thấy sắp đến giờ cơm tối mà Đinh Tân Vinh lại cầm áo khoác và mũ muốn ra cửa, Đinh Mẫn vội vàng chặn hắn ở trước cửa.
"Đúng vậy, bên trong cục có chút việc, nghe lời ba, con và mẹ ăn trước đi, không cần chờ ba." Đinh Tân Vinh vừa mặc áo vừa dỗ nàng.
"Vậy ngày mai ba có thể nghỉ ngơi không?"
Đinh Mẫn sở dĩ hỏi như vậy, bởi vì ngày mai là cuối tuần.
"Đương nhiên, ba đã đồng ý dẫn con đi chơi công viên, ba nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, ba bảo đảm."
"Lừa người, ba đã đảm bảo với con rất nhiều lần, con mới không tin ba." Đinh Mẫn nói với vẻ tức giận.
Đinh Tân Vinh nhìn dáng vẻ nàng đáng yêu, cúi người xuống đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt má của nàng.
"Giúp con thả thả, đừng tức giận nữa."
Đinh Mẫn há mồm liền cắn, Đinh Tân Vinh vội vàng rụt tay trở về.
Sau đó đứng thẳng người, chào Đinh Mẫn một cái, "Nếu như con không tin ba thì cũng nên tin tưởng cảnh sát, cảnh sát không lừa người, đây là bảo đảm của một cảnh sát nhân dân."
"Thật sao?"
Nhìn dáng vẻ cao lớn và ánh mắt kiên định của cha mình, khí thế của Đinh Mẫn yếu đi.
Đinh Tân Vinh gật gật đầu.
"Vậy cũng được, con lại tin tưởng ba một lần nữa." Đinh Mẫn lầm bầm rồi tránh ra.
Đinh Tân Vinh lập tức bước lớn mà đi.
Nhìn bóng lưng đi xa của hắn, Đinh Mẫn cảm thấy vô cùng cao to, nhưng mà trong lòng lại vô cùng ấm ức.
Không nghĩ tới, vừa đi lại trở thành vĩnh biệt.
"Cảnh sát nhân dân không lừa người dân, nhưng lại lừa người nhà, đã bảo đảm với con bao nhiêu lần rồi?" Đinh Mẫn lầm bà lầm bầm.
"Chú ý trẻ nhỏ, chú ý dưới chân, chờ sau khi dừng lại ổn định rồi lại xuống."
Công nhân viên lớn tiếng tiếng thét to, thức tỉnh Đinh Mẫn.
Thì ra một vòng quay ngựa gỗ đã kết thúc.
Đinh Mẫn ra khỏi rào chắn vòng quay ngựa gỗ thì thấy Đường Tiểu Uyển vai đeo ba lô, cười hì hì nhìn nàng.
"Em cũng tới đây làm gì?" Nàng dữ dằn hỏi.
Đường Tiểu Uyển cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Chơi đùa với chị nha."
Nhìn dáng vẻ ấy của nàng, Đinh Mẫn lại không nổi nóng nổi.
Chỉ có thể lạnh lùng hỏi, "Chơi cái gì?"
Đường Tiểu Uyển nhìn hai bên một chút, sau đó chỉ vào cầu trượt bằng đá rồi nói: "Chơi cái kia?"
Cầu trượt bằng đá vô cùng cao to, tất cả đều là được xây bằng xi măng, vòi voi đưa đến trên đất, chính là khe trượt.
Phía sau cái mông của voi lớn có bậc thang để lên trên lưng voi.
Những người bạn nhỏ đang lần lượt xếp hàng để đi lên trên.
Đinh Mẫn đương nhiên cũng chơi đùa, khi còn bé thường trượt xuống từ phía trên, sau đó giữa đường liền bị Đinh Tân Vinh chặn lại rồi ôm xuống. Nàng tức đến mức dùng tay tóm chặt lỗ tai hắn.
Nhưng mà Đinh Tân Vinh đều là làm không biết mệt.
Đinh Mẫn và Đường Tiểu Uyển giống như hai kẻ ngốc, đi theo xếp hàng phía sau một đống bạn nhỏ.
Tất cả các bạn nhỏ phía sau đều ngước cổ nhìn các nàng.
Đương nhiên cũng không phải là không có người lớn.
Thế nhưng người lớn bình thường đều là ôm trẻ con.
Nào có tự mình tới chơi như các nàng.
Thế nhưng rất hiển nhiên, hai người đều "Không biết xấu hổ", không sợ ánh mắt của mọi người, trượt xuống theo những người bạn nhỏ.
"Ai nha."
Đinh Mẫn mới từ trượt xuống thì nghe Đường Tiểu Uyển phía sau thét lên một tiếng.
"Em làm sao vậy?"
Đinh Mẫn quay đầu lại, kéo nàng lên rồi hỏi.
Đường Tiểu Uyển đỏ mặt, che bộ mông oan ức nói: "Đau mông."
Đinh Mẫn lúc này mới chú ý tới, nàng mặc quần ngắn, trượt từ phía trên xuống, không đau mới là lạ.
Cũng may quần ngắn không quá ngắn, nếu không đều có khả năng đi hết rồi.
"Ăn mặc quần soóc còn chơi cầu trượt cái gì?"
Đinh Mẫn xoay người nàng lại nhìn một chút.
Bắp đùi xung quanh miệng quần đều đỏ cả lên.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, Đinh Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười.
"Chị, chị không buồn nữa chứ?" Đường Tiểu Uyển nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí một.
"Không có quan hệ gì với em." Đinh Mẫn xoay người rời đi.
Đường Tiểu Uyển lập tức đuổi theo, giống như một con chó con, vây quanh nàng vòng tới vòng lui.
. . .
"Đây chính là bữa tiệc lớn mà cô nói?" Hà Tứ Hải nhìn món ăn trên bàn rồi hỏi.
"Làm sao, lẽ nào không đủ lớn sao?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.
"Đương nhiên lớn, một bát thật lớn." Đào Tử thán phục.
"Đây là chậu, không phải bát." Huyên Huyên sửa lại.
Lưu Vãn Chiếu đương nhiên không phải mời bọn họ ăn một bữa lớn tại khách sạn Hải Hoa.
Mà là tìm một quán cơm Đông Bắc.
Nói món ăn Đông Bắc nơi này rất chính tông, hơn nữa rất phù hợp với tiêu chuẩn bữa tiệc lớn.
Quả nhiên sau khi chờ đợi, Hà Tứ Hải cảm thấy quả nhiên là bữa tiệc lớn danh xứng với thực.
Món ăn đều không phải bày trên đĩa, không phải nồi thì chính là chậu, từng cái còn lớn hơn cả đầu người.
"Nhiều món như vậy có thể ăn hết sao?"
Tuy trên bàn trên thực tế chỉ có bốn món ăn.
"Vậy thì ăn nhiều một chút, không được nữa thì đóng gói mang về." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhìn nàng một cái, hắn còn tưởng rằng "Phú bà" giống như nàng ăn cơm xưa nay đều không đóng gói đây.
"Có thể ăn hết, con rất lợi hại, bụng con có thể ăn rất nhiều thứ."
Đào Tử nhấc áo lên, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của nàng.
Huyên Huyên học theo răm rắp, cũng chuẩn bị vén áo lên.
Hà Tứ Hải lập tức quýnh lên.
Vội vàng ngăn hai đứa nhóc lại.
"Các con là con gái, không được tùy tiện vén áo lên như thế, như vậy rất không tốt."
"Con là trẻ nhỏ mà." Đào Tử nói.
"Đúng rồi, đúng rồi." Huyên Huyên gật đầu nhỏ phụ họa.
"Trẻ nhỏ cũng không được, lần sau nhất định phải chú ý."
"Đúng, đây không phải chuyện mà thục nữ nên làm." Lưu Vãn Chiếu cũng lên tiếng.
Nhưng mà hai đứa nhóc lại nhìn chằm chằm trên bàn, mất tập trung, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
"Quên đi, ăn cơm trước đã." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hai đứa nhóc nghe vậy, lập tức cầm đũa đưa về nồi thịt trên bàn.
"Đào Tử đang lớn dần, có vài thứ anh cần dạy nó." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Tôi biết." Hà Tứ Hải tràn đầy bất đắc dĩ.
Thế nhưng hắn dù sao cũng là nam, có mấy lời cũng không dễ nói với Đào Tử.
Mặt khác Đào Tử bây giờ còn nhỏ không có chuyện gì, nhưng dần dần lớn hơn, hắn cũng phải tránh hiềm nghi.
Cho nên phải tìm một người có thể chăm sóc cho Đào Tử.
Hắn sớm đã có cân nhắc cho việc này.
"Nhiệm vụ này liền giao cho cô vậy." Hà Tứ Hải cười nói.
"Ồ? Vì sao lại là tôi?"
"Bởi vì trong số những người phụ nữ mà tôi biết thì cô thích hợp nhất."
Gò má Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, nghẹ giọng hỏi: "Vì sao tôi lại thích hợp nhất?"
"Bởi vì cô là giáo viên nha."
(* ̄︿ ̄)
"Ăn cơm ~ "
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 74: Hồi Ức.