Chương 72: Truyền Tin.

"Ồ? Các người muốn ra ngoài sao?"

Hà Tứ Hải vừa xuống lầu liền gặp phải Lưu Vãn Chiếu chạy bộ trở về.

Trên người mặc quần áo thể thao, quần leggings, mang theo bịt tai, đôi chân dài, cả người toả ra một vẻ đẹp khỏe mạnh nhanh nhẹn.

Phía trước Ngự Thủy Loan chính là hồ Kim Hoa, cứ vào mùa xuân mùa hạ thì trong hồ Kim Hoa đều là đám hoa nhỏ màu vàng óng, chính vì vậy mà được gọi là Kim Hoa.

Các hộ gia đình ở Ngự Thủy Loan thường ngày đều rất yêu thích tản bộ, chạy bộ, dắt chó đi dạo…ven hồ.

"Đúng vậy, ra ngoài làm một chút chuyện." Hà Tứ Hải nói.

"Cần tôi lái xe đưa các người đi không?"

Lưu Vãn Chiếu vừa nói chuyện vừa cởi bím tóc của Đào Tử ra rồi buộc lại một lần nữa, động tác thành thục mà tự nhiên. Người không biết còn tưởng rằng nàng là mẹ của Đào Tử.

"Không cần, chuyện ngày hôm nay có chút vụn vặt?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Huyên Huyên cũng đi cùng với các người đúng không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Trong đôi mắt Lưu Vãn Chiếu lóe lên tia sáng tò mò, nàng đoán được rồi, nhất định là có liên quan đến tâm nguyện của người chết.

"Mới sáng sớm, người trên xe buýt rất nhiều, hơn nữa gọi xe cũng không tiện, không bằng để tôi đưa các người đi, hiện tại tôi cũng không bận gì cả.” Lưu Vãn Chiếu lại cầu xin lần nữa.

"Được nha." Hà Tứ Hải còn chưa đồng ý, Đào Tử đã đồng ý trước rồi.

"Vậy được rồi, cô cũng đi cùng với chúng tôi đi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói, có chiếc xe quả thực thuận tiện hơn rất nhiều.

"Được rồi, các người chờ tôi một chút, tôi về nhà đổi bộ quần áo."

Lưu Vãn Chiếu không đợi Hà Tứ Hải trả lời, lập tức xoay người chạy vào trong nhà, chỉ lo Hà Tứ Hải lại đổi ý.

Nhìn bóng lưng đi xa của nàng, Hà Tứ Hải có chút buồn cười lắc lắc đầu.

Lưu Vãn Chiếu đi rất nhanh, trở về cũng rất nhanh, tóc ướt nhẹp, xem ra là vừa mới tắm.

Đại khái bởi vì là giáo viên, Lưu Vãn Chiếu rất ít khi trang điểm, trên căn bản đều là một bộ mặt mộc, cho dù trang điểm thì cũng chỉ là trang điểm nhẹ.

Nhưng mà dù Lưu Vãn Chiếu không trang điểm cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là da dẻ, vô cùng mịn màng, giống như trứng gà bóc.

Hà Tứ Hải có lúc còn có loại cảm giác muốn đưa tay véo gò má nàng một chút.

Lúc trước, nếu như Hà Tứ Hải không có việc gì, đều thích tìm nàng nói chuyện, còn không phải là bởi vì dung mạo của nàng xinh đẹp sao.

"Đi thôi."

Lưu Vãn Chiếu hướng vẫy vẫy tay với bọn người Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải và Đào Tử đang ngồi xổm ở ven đường, đang ngắm một khóm hoa.

"Một cánh, hai cánh, ba cánh. . ." Hà Tứ Hải đang dạy Đào Tử đếm.

Lưu Vãn Chiếu đưa tay ôm Đào Tử lên.

Cái mũi nhỏ của Đào Tử để sát vào đỉnh đầu Lưu Vãn Chiếu, ngửi một cái, "Dì Lưu, dì thơm quá."

"Ừm ~, cháu cũng rất thơm." Lưu Vãn Chiếu cúi xuống cổ Đào Tử rồi ngửi một chút.

Đào Tử cảm thấy ngứa, rụt cổ lại cười khanh khách.

Hai người nháo thành một đoàn.

Hà Tứ Hải theo ở phía sau, cúi đầu liếc mắt nhìn Huyên Huyên đang nắm tay mình.

Huyên Huyên nhún vai một cái, mở tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, ôm nàng lên.

. . .

"Nói đi, muốn đi đâu?" Sau khi lên xe, Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Sau đó liếc nhìn từ kính chiếu hậu.

Huyên Huyên và Đào Tử đang ngồi chơi đùa ở ghế sau.

"Đi một chuyến đến công viên Thanh Khê trước." Hà Tứ Hải nói.

Công viên Thanh Khê ở trên đường Thanh Khê, cũng là một trong những công viên sớm nhất tại Hợp Châu.

"Đi công viên Thanh Khê? Mang Đào Tử và Huyên Huyên đi chơi sao?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc hỏi, đồng thời khởi động xe.

Công viên Thanh Khê không chỉ là một công viên, bên trong còn có một sân chơi rất lớn cho trẻ em.

Là tồn tại không thể thiếu trong ký ức của những đứa trẻ lớn lên tại Hợp Châu.

Đặc biệt là cầu trượt con voi xi măng trong công viên, người lớn lên ở Hợp Châu trên căn bảng đều đã từng chơi đùa.

Mặc dù Lưu Vãn Chiếu là chuyển tới Hợp Châu giữa chừng, nhưng cũng đã chơi đùa, ký ức cũng rất sâu sắc.

"Không phải, đi mua tấm vé vào cửa, đừng hỏi nhiều như vậy, sau đó sẽ biết thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Cắt ~, còn bảo mật, tôi cũng không thèm nghe." Lưu Vãn Chiếu hừ nhẹ một tiếng, đạp ga lao ra ngoài.

Hà Tứ Hải vốn là muốn mua một tấm vé rồi đi, thế nhưng hắn nghĩ quá đơn giản rồi.

Chờ đi tới công viên Thanh Khê, Đào Tử và Huyên Huyên nhìn thấy bánh xe đu quay, xe lửa nhỏ, vòng quay ngựa gỗ đủ mọi màu sắc. . .

Hai mắt hai nhóc lập tức phát sáng, đều không đi nổi.

Nếu như vậy, thời gian cũng còn sớm, Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi mua vé dẫn các nàng đi vào chơi một hồi.

Sân chơi công viên Thanh Khê là một trong những sân chơi lớn nhất Hợp Châu, vé vào cửa vẫn luôn không đắt, từ 3 tệ khi mới mở, đến hiện tại ba mươi, tuy rằng đã tăng mười lần.

Thế nhưng đối với các sân chơi khác mà nói, đây có thể xem như là giá cải trắng rồi.

Vòng quay ngựa gỗ, xe lửa nhỏ, phi cơ nhỏ, ô tô lớn. . .

Đào Tử và Huyên Huyên cái gì đều muốn thử một chút.

Cũng may Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu là hai người, nếu không đúng là không nhất định có thể trông chừng được bọn nhỏ.

Tuy trên eo Huyên Huyên cắm một cái đèn l*иg nhỏ, thế nhưng các du khách khác cũng không để ý. Cửa hàng nhỏ bên trong sân chơi còn bán đèn l*иg, nhưng mà là sử dụng pin, vừa mở ra còn có phát nhạc.

Trên eo Đào Tử cũng cắm một thứ, là súng bắn nước hình cá ngựa của nàng.

Nàng thấy chị cắm đồ, nếu như nàng không cắm một cái, vậy chẳng phải là thua sao?

Chơi ở sân chơi đại khái hơn hai giờ, Hà Tứ Hải thấy thời gian cũng không sớm nữa.

Lúc này mới lôi ba đứa nhóc vẫn cứ lưu luyến không rời đi.

Đúng, là ba người, bao gồm cả Lưu Vãn Chiếu, đã lớn như vậy rồi, vậy mà còn chơi đến nghiện.

Thuyền hải tặc, đu quay, tàu lượn siêu tốc, con lắc lớn. . .

Muốn chơi nhưng lại sợ, mỗi lần đều ôm chặt tay Hà Tứ Hải rồi cao giọng rít gào, chờ sau khi đi xuống lại là dáng vẻ như không có chuyện gì.

Điều này làm cho Hà Tứ Hải rất khó chịu, dù sao hắn cũng là một đứa trẻ to xác, đây không phải là đang dẫn hắn phạm tội sao?

Rất muốn phê phán nàng.

"Được rồi, được rồi, hiện tại đi đâu?" Chờ sau khi lên xe, tâm tình hưng phấn của Lưu Vãn Chiếu mới ổn định trở lại.

Lại liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, Đào Tử và Huyên Huyên ngồi ở phía sau, ôm một cái bình nước nhỏ, không ngừng rót "Tấn tấn tấn tấn tấn.”

"Khách sạn Hải Hoa."

"Làm sao, buổi trưa anh muốn mời chúng tôi ăn bữa tiệc lớn sao?"

→_→

"Nghĩ gì thế, là đi làm chuyện chính."

"Vậy tôi mời các người đi ăn." Lưu Vãn Chiếu lập tức nói.

Xứng đáng là "Phú bà", một bữa tại khách sạn Hải Hoa cũng không hề rẻ.

"Há, em(con) muốn ăn bữa tiệc lớn." Huyên Huyên và Đào Tử ở phía sau lập tức ồn ào.

"Làm xong chuyện đã, không phải chỉ có biết ăn."

"Được nha, ông chủ." Huyên Huyên lập tức nói.

"Được nha, ông chủ." Đào Tử học theo Huyên Huyên.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải đau đầu, vốn là một đứa đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, hiện tại lại còn hai đứa.

Hà Tứ Hải cũng không vào khách sạn Hải Hoa, mà là để Lưu Vãn Chiếu dừng xe ở cạnh khách sạn.

"Chúng ta ở đây làm gì?" Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên hỏi.

Hà Tứ Hải không nói chuyện, mà là móc một tấm giấy gấp gọn ra từ trong túi tiền, sau đó kẹp tấm vé vào cửa mua ở sân chơi vào bên trong, rồi đưa nó cho Huyên Huyên phía sau.

"Em cầm cái này đi tìm chú cảnh sát kia, làm theo lời chú ấy, sau đó tắt đèn trở về." Hà Tứ Hải chỉ chỉ vào cửa khách sạn Hải Hoa.

Huyên Huyên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe rồi gật gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu cũng tò mò nhìn về phía ngoài cửa xe, lại không thấy gì cả.

Huyên Huyên cầm đồ, trực tiếp xuống xe.

Lưu Vãn Chiếu ở trong xe nhìn bóng lưng nàng đi xa, có chút lo lắng hỏi: "Một mình nó đi không có sao chứ?"

Lời còn chưa dứt, trước mặt Huyên Huyên bỗng nhiên xuất hiện một người mặc đồ cảnh sát, đang nói gì đó với nàng.

"Ồ?"

Lưu Vãn Chiếu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Đang lúc này, có mấy chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, Huyên Huyên tiến lên nghênh đón.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long