- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 70: Giống Như Lúc Nhỏ.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 70: Giống Như Lúc Nhỏ.
Đồ của Hà Tứ Hải rất ít, nhiều nhất đại khái chính là đồ dùng để bày quán vỉa hè.
Cho nên thu dọn cũng rất nhanh, trực tiếp bỏ vào hai cái túi lớn là xong.
Về phần bếp đơn và bình gas cũng không dùng được nữa, Tôn Nhạc Dao nói với hắn là trong nhà đều có.
Thế nhưng Hà Tứ Hải không cam lòng bỏ đi, nên đã trực tiếp bán rẻ cho quầy hàng lặt vặt ở cửa thôn.
Mua hơn 100 tệ, bán đi 30 tệ, Hà Tứ Hải cảm thấy mình như mất máu.
Đặc biệt là Đào Tử, rất hồi hộp, cũng rất lo lắng, bán nồi rồi, sau này bọn họ làm sao mà nấu cơm cơm ăn đây?
"Ba ba, chúng ta đi chỗ nào vậy? Về nhà sao?"
Đào Tử nhìn thấy nhà bị dọn sạch, có chút không nỡ, hỏi.
Nhưng mà không có gì buồn, bởi vì chỉ cần có ba ba thì đi đâu đều không sao cả.
"Không phải, chúng ta dọn nhà, chuyển sang nơi khác ở?"
"Đổi tới chỗ nào?"
"Tiểu khu của bà Tôn."
"Oa."
Đào Tử nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Tiểu khu của bà Tôn rất là đẹp, còn có thể nhìn thấy "Biển rộng".
"Vậy có phải là có thể thường xuyên được chơi cùng chị Huyên Huyên hay không?" Đào Tử lập tức hỏi.
"Đương nhiên."
Đào Tử nghe vậy thì hoan hô một trận, vô cùng vui sướиɠ.
"Tích tích." Ngoài cửa truyền đến hai tiếng xe.
Hà Tứ Hải dắt Đào Tử đi ra ngoài, phát hiện không chỉ có Lưu Vãn Chiếu đến đây mà Tôn Nhạc Dao cũng lại đây rồi.
Hà Tứ Hải và Đào Tử lên tiếng chào hỏi.
"Mới sáng sớm, các cháu chắc là còn chưa ăn cơm sáng đúng chứ? Dì mang cho các cháu một chút, là dì làm đó, các cháu nếm thử chút, chờ sau khi ăn sáng xong lại thu dọn." Tôn Nhạc Dao tươi cười đi lên.
"Cảm ơn dì Tôn, làm phiền dì rồi, chúng cháu cũng không có đồ gì để thu dọn. Dì không cần đặc biệt chạy tới." Hà Tứ Hải vội vàng tiếp nhận bữa sáng trong tay nàng.
"Không phiền phức, ở nhà dì cũng không có chuyện gì, đi ra ngoài một chút cũng coi như là rèn luyện thân thể đi."
Tôn Nhạc Dao nói xong, lôi kéo Hà Tứ Hải một chút, liền thấy Huyên Huyên đang đứng ở bên cạnh nàng.
"Huyên Huyên, con cũng ăn đi, mẹ cũng chuẩn bị cho con rồi."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhẹ nhàng điểm một cái lên đèn l*иg trên tay Huyên Huyên, Huyên Huyên xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Đào Tử đã thấy chị biến mất rồi lại xuất hiện rất nhiều lần. Đây có thể coi như là chuyện thường ngày ở huyện, cho nên lúc này nàng chăm chú ôm túi thịt heo mà Tôn Nhạc Dao mang đến, ăn "A ô, a ô".
"Chị, ăn ngon lắm đó, chị có muốn ăn hay không."
Nàng đưa chiếc bánh bao mà mình đã gặm một miếng lớn tới trước mặt Huyên Huyên.
"Đã ăn qua thì phải tự mình ăn, nơi này đang còn mà."
Hà Tứ Hải vội vàng cầm một cái lại.
Sau đó Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử và Huyên Huyên, ngồi dựa vào tường, ăn bữa sáng mà Tôn Nhạc Dao mang tới.
Tôn Nhạc Dao nhìn xung quanh phòng một chút, "Có cần gì giúp đỡ gì hay không?"
"Không có, đều thu dọn xong cả rồi, đợi lát nữa sẽ đi." Hà Tứ Hải nói.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu sau khi khóa kỹ cửa xe cũng đi tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hà Tứ Hải.
"Muốn ăn không?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
"Muốn, cho tôi một cái." Lưu Vãn Chiếu cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay cầm một cái ở trong túi của Hà Tứ Hải.
Tôn Nhạc Dao nghe tiếng thì liếc mắt nhìn sang, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Sáng sớm rõ ràng đã ăn sáng ở nhà, lúc đó nàng còn bảo Lưu Vãn Chiếu ăn nhiều một chút, lúc đó nàng nói ăn no rồi, đừng nói là một cái, nửa cái đều ăn không vô, hiện tại là xảy ra chuyện gì? Lái xe đói bụng sao?
Hơn nữa nàng bình thường đều rất chú ý hình tượng, cũng không chê trên đất bẩn, tùy tiện ngồi xuống.
Nha đầu này. . .
Khiến cho Tôn Nhạc Dao cảm thấy xấu hổ thay, đứng cũng không được, đi cũng không xong.
Cuối cùng chạy đi mở cốp sau ra, thu dọn sạch sẽ đến mức một hạt tro bụi đều không có.
Nói thực sự, Hà Tứ Hải cũng là bởi vì tin tưởng Tôn Nhạc Dao, cho nên mới không xem qua nhà liền ký hợp đồng.
Người bình thường đều sẽ có một tia nghi hoặc, hoặc là xem trước nhà một chút, sau đó đưa ra quyết định sau.
Cho nên Hà Tứ Hải nhìn thấy nhà thì trực tiếp ngây người rồi.
Không phải là nhà không được, mà là nhà quá tốt rồi.
"Đây gọi là diện tích không lớn? Đây gọi là chưa lắp đặt thiết bị?"
"Dì Tôn. . ." Mặt Hà Tứ Hải đầy sự bất đắc dĩ.
"Khà khà, Tứ Hải, cháu đừng suy nghĩ nhiều, căn nhà này so với chỗ ở hiện tại của bọn dì quả thực nhỏ hơn một chút, hơn nữa thật sự chưa lắp đặt thiết bị, bởi vì khi mua thì chủ đầu tư đã lắp đặt thiết bị sẵn rồi, những năm này bọn dì cũng không động tới. Đồ dùng gia đình gì gì đó đều đầy đủ hết, đều là đồ mới, chỉ là kiểu dáng hơi cũ một chút, nếu như cháu không thích thì dì có thể thay đổi giúp cháu. . ."
"Dì Tôn, dì đừng nói vậy, nhà như vậy, cháu đã rất thỏa mãn rồi. Một ngàn tệ một tháng quả thực là không khác gì cho cháu ở không cả." Hà Tứ Hải cũng không phải là người không biết suy xét.
Cái gọi là phòng nhỏ không lắp đặt thiết bị của Tôn Nhạc Dao chính là ba phòng ngủ một phòng khách, có ít nhất 120 mét vuông, ấm nước, điều hòa, máy nước nóng, tivi, bếp gas, máy hút mùi…không thiếu cái gì cả.
Mấu chốt nhất là nó nằm đối diện với căn mà Tôn Nhạc Dao hiện tại đang ở, một cầu thang hai nhà.
Ngoại trừ kiểu dáng không giống thì hầu như không khác chỗ ở của Tôn Nhạc Dao là bao.
Trên thực tế, căn phòng này là chuẩn bị cho Lưu Vãn Chiếu kết hôn.
Hai người chỉ có một đứa con gái, đương nhiên là không nỡ nàng đi xa, cho nên đã chuẩn bị nhà kỹ càng từ rất sớm.
Hơn nữa chờ đến lúc bọn hắn già rồi, con gái chăm sóc bọn họ cũng thuận tiện, suy tính có thể nói là rất chu toàn.
Mà hiện tại lại tiện nghi cho Hà Tứ Hải.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không biết những thứ này.
"Thế nhưng để trống thì cũng phí, cháu nhìn xem, mỗi tháng dì còn có thể kiếm được một ngàn tệ, đây không phải là chuyện tốt sao." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Hà Tứ Hải há miệng còn định nói thêm.
Tôn Nhạc Dao vội vàng đánh gãy lời hắn, lôi kéo cánh tay của hắn rồi nói: "Tứ Hải, buổi trưa hôm nay đừng bận rộn nữa, để đồ đó rồi sắp xếp sau cũng được, qua nhà dì đi. Dì bảo chú Lưu cháu đi mua vỏ sủi cảo rồi, buổi trưa chúng ta làm sủi cảo ăn. Cháu qua giúp dì một chút, tay chân chú Lưu cháu vụng về. Huyên Huyên, Đào Tử, buổi trưa hôm nay chúng ta ăn sủi cảo có được hay không. . ."
Nhìn thấy Tôn Nhạc Dao nói bla bla một đống lớn, hơn nữa trực tiếp nhắc đến Huyên Huyên và Đào Tử, Hà Tứ Hải cũng là một mặt bất đắc dĩ.
Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh cong miệng cười, không nói một lời.
Mãi đến tận khi Hà Tứ Hải nhìn sang, mới cười nói: "Mẹ tôi chủ yếu là không nỡ Huyên Huyên, anh rộng lượng thêm chút đi."
Nếu đã nói như vậy rồi, Hà Tứ Hải còn có thể nói cái gì đây?
Về phần Huyên Huyên, vừa nghe nói làm sủi cảo thì đã lập tức hăng hái.
Đây chính là điểm mạnh của nàng, gói sủi cảo vừa đẹp lại vừa ngon, nhớ năm đó, nàng là người làm sủi cảo số một trong nhà, là cao thủ làm sủi cảo, còn lợi hại cả chị gái.
Sau đó, nàng xông thẳng ra cửa, chạy đến phía đối diện, dùng chân đá cửa ầm ầm: "Ba ba mở cửa, ba ba mở cửa, con đã trở về."
Về phần tại sao lại không dùng tay, dùng tay sẽ đau hơn nha.
"Tới đây, tới đây." Lưu Trung Mưu đang bận việc ở bên trong phòng chính nghe thấy tiếng Huyên Huyên gọi cửa thì trở nên hoảng hốt.
Tình cảnh như thế hắn đã gặp ở trong mơ không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhanh chóng vội vàng chạy ra mở cửa.
Con gái thật sự đang đứng trước mặt của hắn, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mỉm cười nói, "Trở về rồi?"
Huyên Huyên ngước cổ nhìn hắn, vẫy vẫy tay với hắn.
Lưu Trung Mưu cúi người xuống, Huyên Huyên hôn một tiếng"Ba" ở trên gương mặt hắn, sượt cho hắn một mặt đầy nước bọt.
"Ba ba, con trở về rồi."
Lưu Trung Mưu đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Giống như lúc nhỏ.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 70: Giống Như Lúc Nhỏ.