Chương 69: Quên Đường.

Hà Tứ Hải mang theo Huyên Huyên, từ xa đã nhìn thấy một nhà Lâm Truyền Võ đứng trước cửa sân chờ hắn.

Đương nhiên, mấy người Lâm Truyền Võ cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, chỉ có điều ngoại trừ Lâm Hóa Long, những người khác đều không nhìn thấy Huyên Huyên.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải lại đây, mấy người vội vàng nghênh đón.

Cách thật xa, Lâm Truyền Võ liền ôm quyền khom người tỏ đại lễ.

"Tiên sinh."

Hai anh em Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng vội vàng ngây ngốc mô phỏng theo cha mình, thi lễ một cái đối với Hà Tứ Hải.

"Không cần như vậy, người là trưởng bối, tôi không nhận nổi xưng hô tiên sinh này."

"Tiên sinh khiêm tốn rồi."

Lâm Truyền Võ đứng lên, lúc này mới phát hiện bên cạnh Hà Tứ Hải nhiều thêm một người, chính là cô bé hắn nhìn thấy ở trong sân vào buổi trưa.

Mà trong tay cô bé cầm một chiếc đèn l*иg.

Đèn l*иg?

Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Lâm Hóa Long bên cạnh, lúc này mới phát hiện đèn trên tay hắn đã không còn.

"Thiếu chút quên, cái này cho anh." Hà Tứ Hải đưa túi trên tay cho Lâm Hóa Long.

"Cảm ơn." Bản thân Lâm Hóa Long cũng thiếu chút quên.

Đây là thuốc mà Hà Tứ Hải mua ở trên trấn, đã đồng ý với hắn.

Lâm Hóa Long mở túi ra nhìn một cái, quả nhiên không vượt qua hai trăm tệ, là nhãn hiệu Thiên An.

Đây là thương hiệu thuốc lá độc nhất ở tỉnh Thiên An, được người hút nhiều nhất trên toàn bộ tỉnh Thiên An.

Giá của một hộp mềm này là 130.

"Oa, đúng là đủ keo kiệt, nói không vượt quá hai trăm liền không vượt quá hai trăm."

Lâm Hóa Long mấy ngày nay có thể nói là quen thuộc với Hà Tứ Hải rồi, cho nên lập tức cười đùa.

Thế nhưng Lâm Truyền Võ bên cạnh nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, đưa tay định đánh hắn một cái sau đầu.

Thế nhưng giữa chừng lại nhẹ nhàng hạ xuống, chỉ sượt qua phần đuôi tóc của hắn.

"Hỗn tiểu tử, sao lại nói chuyện như thế với tiên sinh hả."

"Khà khà, ba, trước đây chưa từng hiếu kính người, giờ người chết rồi cũng chỉ hiếu kính được một chút như vậy. Sau khi con đi, người cũng không cần quá nhớ con, hơn nữa hút ít thuốc một chút." Lâm Hóa Long cợt nhả nói xong, nhưng mà nước mắt lại chảy dọc theo gò má.

"Ông đây sẽ nhớ sao? Từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho ông đây phải nhọc lòng, chết rồi cũng tốt, chết rồi bớt lo." Lâm Truyền Võ nói với vẻ "Hung thần ác sát".

Trong tay nắm chặt thuốc lá mà Lâm Hóa Long đưa tới, xương ngón tay trắng bệch.

"Tiểu Hổ, Tiểu Phượng, anh đi rồi, nhớ chăm sóc tốt cho ba."

Lâm Hóa Long lau nước mắt, đi lên lần lượt ôm em trai và em gái.

Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng ngơ ngác sững sờ, đã không biết làm thế nào để biểu đạt rằng bọn họ không muốn, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.

"Thân thể của ông đây rất khỏe mạnh, còn cần bọn nó chăm sóc, bọn chúng không cần ba chăm sóc, thế là tốt rồi. . ." Lâm Truyền Võ đến hiện tại vẫn còn rất mạnh miệng.

Lâm Hóa Long đã quen với cái tính khí này của cha mình.

Hắn cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải, nói tiếng cảm ơn.

Sau đó quay đầu vẫy tay rồi nói với ba người Lâm Truyền Võ, "Ba, tiểu Hổ, tiểu Phượng, hẹn gặp lại. . ."

Sau đó biến mất trong một mảnh ánh sáng trắng.

Đôi mắt Lâm Truyền Võ đỏ ửng, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà lăn xuống.

Sau đó run cầm cập, móc một tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi tiền, đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

"Tiên sinh, tiểu Long làm ngài nhọc lòng rồi, nếu như có khả năng, để nó. . . để nó đầu thai vào một gia đình tốt."

Hà Tứ Hải đẩy nó trở lại, sau đó gật gật đầu, nói lời nói dối có thiện ý.

"Sẽ."

Sau đó dắt Huyên Huyên xoay người rời đi.

"Tiên sinh, tiên sinh. . ." Lâm Truyền Võ đuổi theo vài bước.

"Ba."

Lâm Hóa Hổ bên cạnh đi lên phía trước đỡ hắn.

"Ba, ba đừng quá khổ sở, ba không nghe tiên sinh nói sao, anh sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt?" Lâm Hóa Phượng cũng đi lên phía trước nghẹn ngào an ủi.

"Đúng đấy, đầu thai vào một gia đình tốt, tốt, tốt. . ." Lâm Truyền Võ lẩm bẩm.

"Nhưng mà, nó sẽ là con của người khác."

Lâm Truyền Võ tránh khỏi sự nâng đỡ của hai người con, ôm chặt bao thuốc kia, xoay người đi vào nhà.

Con của tôi. . .

. . .

Họ tên: Lâm Hóa Long

Sinh nhật: năm Nhâm Thân, tháng Kỷ Dậu, ngày Quý Tị, giờ Mùi ba khắc.

Tâm nguyện: Đã hoàn thành

Thù lao: Parkour

. . .

Gió nhẹ xen lẫn tư niệm, xẹt qua ngọn cây, lặng lẽ thổi bay một mảnh lá cây, xoay tròn rồi rơi xuống dưới đất.

Hà Tứ Hải cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhàng, có một loại kích động muốn chạy băng băng rồi nhảy lên.

Nhìn thấy mái nhà cao cao, chớp mắt liền có thể tính toán được độ cao đại khái, có thể sử dụng loại tư thế kia để leo lên.

Nhìn thấy đường rãnh, chớp mắt liền có thể tính toán ra độ dài và độ rộng, và thời gian nhanh nhất có thể xuyên qua.

. . .

Tất cả phảng phất như trở thành một loại bản năng.

Lâm Hóa Long có thể trở thành người giữ kỉ lục Guiness thế giới về Parkour.

Kỹ năng Parkour đương nhiên là rất mạnh mẽ.

Hà Tứ Hải nhận được kỹ năng, phảng phất như lại có một nhận thức hoàn toàn mới đối với thế giới vốn đã quen thuộc.

Lưu Vãn Chiếu lái xe, Hà Tứ Hải ngồi ở vị trí cạnh tài xế.

Đào Tử và Huyên Huyên ngồi ở ghế sau.

Huyên Huyên ăn đặc sản mua về từ trên trấn, dường như muốn bù đắp tất cả những gì không ăn được vào buổi trưa lại.

Mà Đào Tử lặng lẽ duỗi ngón tay út ra, nhẹ nhàng chọc chọc ở trên gương mặt của Huyên Huyên.

Nàng đang tìm tòi nghiên cứu xem, chị Huyên Huyên rốt cuộc là làm thế nào mà “Xèo ~" một hồi liền biến mất, "Xèo" một hồi liền xuất hiện rồi.

Huyên Huyên cũng không quản nàng, tự nhiên ăn, chỉ cần không bắt nàng dạy ma pháp là được.

Hà Tứ Hải dựa đầu vào cửa sổ xe, kinh ngạc mà nhìn ngoài cửa sổ.

Từng dãy cây cối bị bỏ lại phía sau.

Hắn nhớ tới hình ảnh ngồi xe khi còn bé, khi đó hắn không chênh lệch nhiều với Đào Tử, một người đàn ông với gương mặt mơ hồ mang theo hắn.

Hắn nằm nhoài trên cửa sổ xe, nhìn từng dãy cây bị bỏ lại phía sau.

"Ra khỏi cửa, phải nhớ được đường mới có thể quay về nhà." Người đàn ông nói vào lỗ tai của hắn.

"Anh đang nhìn cái gì?" Lưu Vãn Chiếu đang lái xe liếc mắt nhìn hắn, hỏi.

"Tôi đang nhớ đường."

"Cái gì?"

"Không có gì, chuyên tâm lái xe đi."

"Anh nói chuyện với tôi đi, nếu không tôi sợ sẽ ngủ mất."

"Nói cái gì?"

"Nói một chút về anh đi, không nghĩ tới anh còn nhỏ như vậy, mới 19."

"19, nhỏ chỗ nào?"

"19. . . Sách. . ."

Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt sách một tiếng.

"Nói chuyện đứng đắn, không phải lái xe."

"Chị, chị ngốc sao? Chị đang lái xe, ông chủ không lái xe." Huyên Huyên phía sau tiếp lời.

"Đúng rồi, đúng rồi."

Đào Tử gật đầu liên tục, biểu thị đồng ý với lời của chị Huyên Huyên.

"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào."

"Hừ, em mới không phải là trẻ nhỏ, em cũng là người lớn đó."

Huyên Huyên chống nạnh, ngước cổ, biểu thị tuy rằng mình trông thì nhỏ, thế nhưng đã 22 tuổi rồi, đã là người lớn.

"Trước khi nói chuyện thì tìm tờ giấy lau sạch miệng đi đã." Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nói.

Tiểu gia hỏa ăn lem cả mặt, như này còn là người lớn sao.

"Nói chuyện nghiêm túc, anh đã từng nghĩ qua sau này sẽ làm cái gì chưa? Cũng không thể bày sạp một đời chứ?"

"Sau này sao?"

Nói thực sự, bản thân Hà Tứ Hải cũng chưa nghĩ ra.

Nhưng mà hy vọng duy nhất của hắn hiện tại chính là tích góp một khoản tiền, đủ cho hắn và Đào Tử sinh hoạt, sau đó sẽ nghĩ cách.

"Có thể làm Internet." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ồ?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Làm cái gì? Hiện tại thị trường Internet đang dần thành thục, có thể khó thực hiện."

Hà Tứ Hải cười cười, không trả lời nàng.

Đây là ý nghĩ lúc hắn học cấp 2, chỉ có điều muốn thực hiện nó còn có rất nhiều đường phải đi.

"Thần thần bí bí." Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái.

"Sau này cô sẽ biết thôi."

"Sau này?" Gò má Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ.

Hà Tứ Hải tiếp tục nhìn cây cỏ ven đường.

Hắn quên đường rồi, cho nên không về nhà được.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long