- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 68: Bảo Bảo Có Tiền.
Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 68: Bảo Bảo Có Tiền.
"Đây là hộp mù mới nhất, chất lượng siêu tốt, an toàn không độc, tạo hình đáng yêu, bạn nhỏ có muốn mua một cái hay không?"
Hà Tứ Hải mang Huyên Huyên đến nhà Lâm Hóa Long, mà Lưu Vãn Chiếu thì mang Đào Tử đi dạo trấn Long Hà.
Hai người đi tới một siêu thị nhỏ, ông chủ nhiệt tình giới thiệu đồ chơi hộp mù cho Đào Tử.
Gần đây hộp mù vô cùng hot, then chốt là giá cả đắt, lợi nhuận cao.
"Đào Tử, con có thích không? Thích thì chọn một cái." Lưu Vãn Chiếu nói với Đào Tử.
"Con hỏi ba ba đã." Đào Tử suy nghĩ một chút rồi nói.
"Không cần, dì tặng cho con, không cần hỏi ba ba." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Không được, bé ngoan không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, cần ba ba đồng ý mới được." Tiểu gia hỏa cực kỳ cố chấp.
"Dì sao lại là người khác được? Như vậy đi, chúng ta mua trước, nếu như ba ba con không đồng ý thì con liền trả lại dì có được hay không?" Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút rồi nói.
"Oa, dì thật là thông minh."
Đào Tử nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, nàng cũng không suy nghĩ một chút, nếu như Hà Tứ Hải thật sự không đồng ý, Lưu Vãn Chiếu lấy lại đồ chơi thì có ích lợi gì, tự mình chơi sao?
"Vậy con chọn một cái đi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Con muốn cái này."
Đào Tử chỉ vào một hộp mù được tạo hình thẻ rồi nói.
"Bạn nhỏ, nói trước với cháu nha, không phải cháu muốn cái nào thì là cái đó đâu, sở dĩ gọi là mù hộp là vì cháu gọi vào cái nào thì tính cái đó."
"Vậy bên trong những hộp mù này có số tiền này sao?" Lưu Vãn Chiếu chỉ vào cái hộp vừa nãy Đào Tử hỏi.
"Có là có, nhưng đây là tiền ẩn giấu, xác suất rất thấp." Ông chủ siêu thị nói.
"Một món đồ chơi, làm nhiều trò gian như vậy làm gì, có cái mở rồi không? Tôi trực tiếp mua một cái là được." Lưu Vãn Chiếu cũng là lần thứ nhất biết đến cách chơi loại hộp mù này.
"Hộp mù là một trò chơi kí©h thí©ɧ, hơn nữa còn ẩn giấu thứ rất quý giá. Cô tùy tiện mua một hộp mù chỉ cần 59 tệ, nếu như là lấy được thứ ẩn giấu, vậy thì ít nhất cũng được 1000." Ông chủ siêu thị cực lực dao động.
"1000 tệ? Bán cho ai? Bán cho anh sao?" Lưu Vãn Chiếu không tin.
"Nếu như cô thật sự có thể lấy được, tôi sẽ trả 1000, có bao nhiêu trả bấy nhiêu." Ông chủ vỗ ngực nói.
Đây không phải là nói suông mà không làm, bởi vì thứ ẩn giấu có thể bán trên mạng với giá ít nhất 1200.
Đừng cảm thấy cái này đều là vô nghĩa, nhưng trên thực tế rất có thị trường, đặc biệt là một số người nghiện thu thập, vì thứ ẩn giấu mà đã mở hơn 1200 hộp mù.
Đào Tử ở bên cạnh nghe thấy thì lặng lẽ kéo vạt áo của Lưu Vãn Chiếu.
"Làm sao vậy?" Lưu Vãn Chiếu cúi người xuống hỏi.
"1000 tệ có phải là thật nhiều tiền hay không?"
"Đúng, không tính là ít."
"Vậy con muốn cái kia, bán cho ông chủ, sau đó có thật nhiều thật nhiều tiền." Đào Tử nói xong, còn dùng tay nhỏ ra dấu.
"Ha ha, bạn nhỏ thật là đáng yêu."
Ông chủ siêu thị cười híp mắt, lấy hộp mù mà nàng chọn ra.
"Con chỉ muốn một cái này sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Vâng." Đào Tử hưng phấn gật gật đầu.
"Con muốn bán cho ông chủ, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền."
"Ha ha, bạn nhỏ, hy vọng cháu có thể mở được số tiền ẩn giấu."
Ông chủ siêu thị nghe vậy nở nụ cười, tiền ẩn giấu nào có dễ rút như vậy, nếu không trên mạng cũng sẽ không bán giá cao như vậy.
Lưu Vãn Chiếu thấy nàng nói lời ngây thơ, cũng vui vẻ theo, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra trả tiền.
"Được rồi, hiện tại con mở ra xem một chút đi, cho dù không được tiền ẩn giấu thì cái khác cũng rất đáng yêu, có thể giữ lại làm đồ chơi cho mình."
Lưu Vãn Chiếu nói trước cho nàng biết, dĩ nhiên là có tiền ẩn giấu, nào có dễ lấy như vậy.
Ông chủ siêu thị thấy bán được đồ, cũng không quản nàng nữa.
Lưu Vãn Chiếu thì xem mấy thứ đồ khác, nhìn một chút xem còn có cái gì muốn mua không.
Chỉ có Đào Tử tự mình chôn đầu, hì hục mở hộp mù ra.
Sau đó. . .
"Ông chủ, 1000 tệ?"
Đào Tử hai tay cao cao nâng thứ ẩn giấu trong hộp mù.
Ông chủ siêu thị: . . .
Lưu Vãn Chiếu: . . .
"Đào Tử, dĩ nhiên thật sự bị con lấy được nha." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ.
"Oa, không ngờ lại bị cháu mở trúng, vận may của nhóc đúng là siêu tốt." Ông chủ siêu thị cũng là một mặt kinh ngạc.
"1000 tệ." Đào Tử lặp lại.
Đồng thời ─━_─━ ông chủ
Phảng phất như đang nói, nhanh trả tiền một chút, làm sao còn nhiều lời như vậy?
Ông chủ cũng là thoải mái, trực tiếp cầm hộp đồ chơi qua, sau đó lấy 1000 tệ ở trong quầy đưa cho Đào Tử, dù sao hắn ít nhất còn có thể kiếm 200 tệ.
"Bạn nhỏ, vận may tốt như vậy, có muốn mua một cái nữa hay không, nói không chừng còn có thể đánh được một cái nữa nha?" Ông chủ siêu thị bắt đầu dụ dỗ.
Nhưng mà Đào Tử căn bản không nghe hắn nói, trực tiếp cầm tiền rồi đưa cho bên Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
"Dì, cho dì 1000 tiền." Đào Tử nói.
"Là 1000 tệ, hơn nữa đây là tiền của con, không cần cho dì ." Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng chỉ cái mũi nhỏ của nàng.
Đào Tử nghe vậy có chút mờ mịt.
"Nhưng cái hộp kia là dì mua mà." Nàng nói.
"Thế nhưng dì đã tặng cho con rồi, cho nên hiện tại tiền này là thuộc về con, cầm cẩn thận, đợi lát nữa đưa cho ba ba con." Lưu Vãn Chiếu gấp kỹ tiền, đặt ở bên trong túi nhỏ của nàng.
Đào Tử che túi nhỏ của mình, vui vẻ.
"Đúng là của con sao?"
"Đương nhiên là của con."
"Vậy 1000 tệ có thể mua rất nhiều thịt thịt sao?"
Đối với Đào Tử mà nói, có thể được ăn thịt là chuyện hạnh phúc nhất.
"Có thể mua không ít."
"Khà khà ~ "
Đào Tử che túi nhỏ của mình lén vui vẻ.
"Cô nhóc, có muốn mua một cái nữa hay không, nói không chừng còn có thể được thêm một cái nha." Ông chủ siêu thị tiếp tục đầu độc.
Nhưng mà Đào Tử rất cảnh giác, cảm thấy ông chủ muốn lừa tiền của nàng.
Trước kia nàng là đứa trẻ nghèo.
Hiện tại nàng đã là đứa nhỏ giàu.
Tiền này là để cho ba ba, không thể tiêu lung tung được.
. . .
“A lô, các người ở chỗ nào vậy?"
"Ở chỗ siêu thị nhỏ, chúng tôi đi ra là anh có thể lập tức nhìn thấy chúng tôi." Lưu Vãn Chiếu vừa nhận điện thoại, vừa dắt Đào Tử đi ra ngoài siêu thị.
"Không cần mua đồ lung tung cho Đào Tử." Hà Tứ Hải nói.
Hắn lo lắng Lưu Vãn Chiếu sẽ mua cho Đào Tử mua một đống lớn đồ ăn vặt gì đó.
"Không có, đúng rồi, chuyện đã giải quyết chưa? Chúng ta bây giờ đi về sao?"
"Còn chưa xong, phải chờ buổi chiều, buổi trưa chúng ta ở trên trấn ăn cơm đi."
"Vậy được rồi, chúng ta tìm một quán cơm, nếm thử chút món ăn địa phương." đang nói chuyện qua điện thoại, Lưu Vãn Chiếu đã nhìn thấy Hà Tứ Hải rồi.
"Ba ba." Đào Tử trực tiếp bỏ tay Lưu Vãn Chiếu ra, vui vẻ chạy tới.
Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, ôm nàng lên.
"Ba ba, cho ba tiền, 1000 cái. . . 1000 tệ, thật nhiều tiền, có thể mua rất nhiều thịt đó." Đào Tử móc tiền ra từ cái túi nhỏ rồi đưa tới.
"Oa, con lấy đâu ra mà nhiều tiền như vậy?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
Đồng thời dời ánh mắt nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu đang đi tới.
Lưu Vãn Chiếu nói lại chuyện vừa rồi một lần.
Cuối cùng có chút cảm khái, nói: "Vận may của Đào Tử tốt thật đấy."
"Là rất tốt." Hà Tứ Hải thuận miệng nói, nhưng trong lòng lại đăm chiêu.
Nhưng mà tự nhiên kiếm được một ngàn tệ, Hà Tứ Hải cũng rất vui vẻ, vung tay lên nói: "Buổi trưa hôm nay đã có người tài trợ rồi, đi, chúng ta đi ăn chút món ngon."
"Chị Huyên Huyên đâu? Không đi ăn cơm cùng chúng ta sao?" Đào Tử ở trong l*иg ngực của hắn nhìn xung quanh.
"Đúng vậy, Huyên Huyên đâu?"
"Ồ?"
Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ đến, Huyên Huyên cho người ta mượn đèn l*иg rồi, không có đèn l*иg, nàng đương nhiên không thể biến thành người, biến thành người khuyết thiếu, đương nhiên cũng sẽ không thể ăn đồ ăn rồi.
Cho nên. . .
Huyên Huyên bên cạnh.
... (。 • ˇ‸ˇ •。)…
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
- Chương 68: Bảo Bảo Có Tiền.