Chương 67: Hỗn Tiểu Tử.

Tính khí của người tập võ đều tương đối nóng nảy.

Võ giả chính là một hơi, chỉ cần một hơi liền khiến người sợ hãi.

Đừng tin mấy cái tin tức trên ti vi, như là cái gì đọc sách nhiều hơn tập võ, nếu như loại người này mà có thật thì cỏ mộ phần đã cao từ lâu rồi.

Cho nên Lâm Truyền Võ cũng là người có tính tình nóng nảy.

Ở trong phòng bếp càng nghĩ càng giận, cầm lấy búa đốn củi, đi ra trước cửa phòng bếp.

Chuẩn bị bổ mấy cái cọc người thành củi, xem các người luyện thế nào.

Ra khỏi nhà bếp, mới vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên phát hiện chỗ không đúng.

Bởi vì giữa sân có một cô bé dễ thương đang đứng, trong tay cầm một cái đèn l*иg màu đỏ, cười hì hì nhìn hắn.

Về phần Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng thì không biết đã chạy đi đâu rồi.

"Ồ? Nhóc con, con cái nhà ai vậy? Làm sao lại chạy đến chỗ này?" Lâm Truyền Võ cảm thấy kỳ quái, hỏi.

"Ba, quải trượng của ba." Phía sau truyền tới một giọng nói.

"Ba còn chưa già đến mức không thể động đậy, cái gì mà quải trưởng, cái gì mà quải trượng. . ." Lâm Truyền Võ nghe vậy thì phản bác theo bản năng.

Nhưng giây tiếp theo phát hiện không đúng, đột nhiên xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy Lâm Hóa Long đang đứng ở cửa phòng bếp, mặt tươi cười nhìn hắn.

Búa trong tay Lâm Truyền Võ rơi ở trên mặt đất, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn trên đất.

Lâm Hóa Long vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.

Nhưng mà Lâm Truyền Võ trực tiếp đưa tay "Ba" một tiếng, cho hắn một cái tát.

Huyên Huyên đứng ở trong sân bị làm cho sợ hết hồn.

Ông lão này thật là hung dữ, có nên chạy hay không?

Nhưng mà nhìn thấy ông chủ đứng ở cửa viện, lại có dũng khí, ông chủ sẽ bảo vệ mình.

Lâm Hóa Long cũng sửng sốt một chút, sau đó ôm má, cười hì hì, lại gọi một tiếng "Ba" lần nữa.

"Cười cười cười, con là kẻ ngốc sao? Chỉ biết cười."

Lâm Truyền Võ đổ ập xuống mà đánh hắn một trận, Lâm Hóa Long ôm đầu co người không ngừng xin tha.

Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng nghe thấy tiếng, cũng chạy ra từ trong nhà.

"Anh?"

Hai người lập tức vui mừng.

Nhưng nhìn thấy Lâm Truyền Võ đang giáo huấn Lâm Hóa Long, cũng không dám tiến về phía trước, đồng thời trong lòng nghi ngờ, tại sao Lâm Hóa Long lại trở về rồi?

Nhưng mà lúc trước quả thực chỉ nói là hắn mất tích, cũng chưa chứng thực tin tức đã chết.

Thể lực của Lâm Truyền Võ cuối cùng cũng theo không kịp, đánh một hồi liền ngừng tay.

"Ba, ba không sao chứ?"

Nhìn dáng vẻ Lâm Truyền Võ che ngực thở hồng hộc, Lâm Hóa Long vội vàng đỡ hắn lên, lo lắng hỏi.

"Con. . . con hỗn tiểu tử này, làm sao giờ mới trở về?"

Lâm Truyền Võ ôm hắn vào trong lòng, dùng sức vỗ lưng của hắn.

"Ba, người. . ."

Nhìn đầu Lâm Truyền Võ đầy tóc trắng, Lâm Hóa Long cũng không nói nên lời.

"Anh."

Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng lúc này cũng đều đi lên phía trước.

"Đã lâu không gặp."

Lâm Hóa Long mỉm cười bắt chuyện với bọn họ, giống như ánh mặt trời xán lạn trong quá khứ.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Tuy Lâm Truyền Võ ở trong lòng con cái vô cùng uy nghiêm, lần này thất thố khiến cho gò má của hắn không khỏi ửng đỏ.

Nhìn qua thì mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng.

"Ba. . ."

Lâm Hóa Long gọi hắn một tiếng, vừa liếc nhìn em trai em gái bên người.

"Làm sao rồi?" Lâm Truyền Võ kỳ quái hỏi.

"Xin lỗi, ban đầu con hẳn là nên nghe lời ba."

"Không có, con làm đúng, thời đại không giống nhau nữa rồi, người đang thay đổi, thế giới đang thay đổi, võ thuật cũng phải thay đổi rồi." Lâm Truyền Võ nói.

Đây là chuyện mà lúc trước Lâm Hóa Long từng cãi nhau với hắn.

"Hiện tại nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì, tiểu Hổ, Tiểu Phượng, các em cố gắng đọc sách, chăm sóc tốt cho ba."

"Anh, anh nói chuyện thật là kỳ quái." Lâm Hóa Phượng nói với vẻ nghi ngờ.

Trong lòng Lâm Truyền Võ đột nhiên có loại dự cảm xấu, hắn quá hiểu đứa con trai này rồi.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Huyên Huyên đang cầm đèn l*иg ở trong sân và Hà Tứ Hải đang đứng ở cửa, sau đó xoay đầu lại, nhìn Lâm Hóa Long, run rẩy hỏi: "Con muốn đi nơi nào?"

Trong lòng hắn mơ hồ có chút suy đoán, đột nhiên xuất hiện một cô bé, đột nhiên xuất hiện Lâm Hóa Long, không khỏi khiến hắn cảm thấy quỷ dị.

"Đi chỗ mà con nên đi, ba, nếu như có kiếp sau, con vẫn sẽ làm con trai của ba."

"Anh, anh nói lời ngốc nghếch gì vậy?"

"Đúng vậy, nhanh lên vào nhà một chút đi."

"Hai người này là bạn của anh sao?"

"Cô bé thật là đáng yêu, nhưng mà ban ngày tại sao lại mang theo một cái đèn l*иg màu đỏ vậy?"

. . .

Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng líu ra líu ríu.

Chỉ có Lâm Truyền Võ nhìn Lâm Hóa Long, chờ hắn giải thích.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải ở cửa vẫy vẫy tay với Huyên Huyên.

Huyên Huyên cầm theo đèn l*иg chạy tới.

Theo ánh đèn rời đi, Lâm Hóa Long biến mất ở trước mặt Lâm Truyền Võ không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hai anh em Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng sợ bắn cả người.

Lâm Truyền Võ vội vàng ôm lấy ngực, lảo đảo một thiếu chút nữa ngã chổng vó.

Lâm Truyền Võ lớn tiếng thở hổn hển, sau đó tránh thoát khỏi tay hai người, tập tễnh đi về phía Hà Tứ Hải và Huyên Huyên đang đứng ở cửa sân.

"Tôi là người tiếp dẫn, dẫn độ vì người chết." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi là người xách đèn, chỉ đường vì người sống." Huyên Huyên nói.

Lâm Truyền Võ nghe vậy thì thở dài thật sâu, sau đó cúi đầu thật sâu về phía bọn họ.

Chờ hắn đứng dậy lần nữa, phát hiện con trai đang đứng ở bên cạnh hắn, đỡ hắn.

Lâm Truyền Võ xoay người, kinh ngạc mà nhìn con trai, sau đó đưa tay sờ sờ gò má vừa mới bị đánh, nhẹ nhàng tìm tòi. Tay Lâm Truyền Võ rất thô ráp, tràn đầy vết chai, thế nhưng mà vô cùng ấm.

"Còn đau không?"

"Không đau."

"Hỗn tiểu tử."

Thời gian đảo lưu, phảng phất như lại trở về khi còn bé, mỗi lần bị đánh, Lâm Truyền Võ vừa lau rượu thuốc cho hắn, vừa hỏi hắn có đau hay không, hắn đều nói không đau.

Mà Lâm Truyền Võ đều sẽ cười rồi chửi một câu hỗn tiểu tử.

"Khi nào thì đi?" Lâm Truyền Võ đột nhiên hỏi.

"Lập tức đi ngay."

"Có thể. . . Ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi không?" Lâm Truyền Võ mặt đầy hy vọng.

Lâm Hóa Long chuyển ánh mắt nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Lâm Truyền Võ cũng phản ứng lại, lại lần nữa cúi đầu thật sâu đối với Hà Tứ Hải.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.

Huyên Huyên cầm đèn l*иg trên tay đưa tới.

"Đừng làm cho nó tắt, một giờ chiều, tôi sẽ trở về lấy." Hà Tứ Hải nói xong, dắt Huyên Huyên.

Lâm Truyền Võ nhìn về phía bọn họ, trong đó bé gái ở trước mắt từ từ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hắn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Hóa Long đang cầm đèn ở bên người.

"Tiểu Phượng, đi nhà lão tam mua chút thịt đầu heo về, anh con thích ăn cái đó nhất."

"Tiểu Hổ, đi mua một ít bia trở về, buổi trưa hôm nay chúng ta uống một chén mới được."

Lâm Truyền Võ lớn tiếng hét to, sau đó lôi kéo Lâm Hóa Long, nhẹ giọng nói: "Tiểu Long, về nhà cùng ba."

. . .

Hà Tứ Hải đã đi xa nghe tiếng quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn Huyên Huyên lờ mờ đang kéo tay hắn, thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Từ khi Huyên Huyên chính thức trở thành người xách đèn đã mở khóa không ít năng lực.

Ví dụ như có thể cho quỷ mượn đèn l*иg trong thời gian ngắn, đương nhiên đến mức hủy hoại thì lại càng là không thể, hơn nữa chỉ cần một ý nghĩ của Huyên Huyên thì sẽ lập tức trở lại trong tay nàng.

Nhưng mà tất cả năng lực đều chỉ là trợ giúp Hà Tứ Hải hoàn thành tâm nguyện của quỷ.

------

Dịch: Nhóm Dịch Kim Long