"Mùi vị thế nào?"
"Có chút mặn."
"Vậy hôm nay uống nhiều nước chút."
Hà Tứ Hải và Đào Tử song song ngồi ở bên góc tường, ăn bánh rán khoai tây.
Đây là món Hà Tứ Hải làm vào sáng nay.
Lần thứ nhất làm, không có kinh nghiệm gì, cho nên bỏ hơi nhiều muối.
Thế nhưng đối với đứa trẻ từng chịu khổ như Đào Tử, nếu hơi mặn thì chỉ cần thêm chút nước là được rồi.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời.
Ánh mặt trời buổi sáng còn rất ôn hòa, bầu trời xanh biếc, từng chùm mây trắng, một chiếc máy bay lưu lại một vệt đuôi thật dài trên bầu trời.
"Máy bay lớn." Đào Tử cũng ngẩng đầu lên.
"Sau này ba ba dẫn con đi ngồi." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu dưa hấu nhỏ của nàng.
Trên đầu có hai bím tóc xiêu vẹo.
Đây là Hà Tứ Hải buộc giúp nàng, tay nghề cũng không ra sao cả.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng động cơ ô tô, một chiếc The Beatles màu đỏ dừng ở ven đường.
Lưu Vãn Chiếu bước xuống từ trên xe.
Hà Tứ Hải sửng sốt một chút.
Bởi vì ngày hôm nay Lưu Vãn Chiếu ăn mặc vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, điều này làm cho hắn nhớ tới hình ảnh gặp mặt Lưu Vãn Chiếu lần thứ nhất.
Lúc đó hắn vừa tan làm, đang cố gắng lừa tiền ở cửa trường học, sai rồi, là cố gắng kiếm tiền.
Sau đó một cô bé đi tới, nói hắn bán Hoàng Thúc. Nhưng mà nàng cũng không suy nghĩ một chút, đối với một người đàn ông thì đó là sách báo phát hành chính quy, làm sao có thể nói là Hoàng Thúc được?
Tuy rằng hắn cũng không hiểu nổi, giả đàn ông vì sao không có mấy đàn ông, trái lại đều là một số phụ nữ, có lẽ cái này gọi là đàn ông giả đi, nhưng mà nó thật sự là rất đẹp.
Đó là lần gặp mặt đầu tiên của hắn và Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu kiêu ngạo như một thiên nga trắng, mái tóc ngắn duỗi thẳng đến quai hàm, váy xếp màu đen hơi dài, áo sơ mi ren màu trắng, tao nhã mà lại lão luyện.
Khí thế ác liệt lúc đó đã đánh cho Hà Tứ Hải không còn mảnh giáp, xám xịt rời đi.
Cũng không ngờ là sau này lại có nhiều dây dưa như vậy.
Mà hôm nay, Lưu Vãn Chiếu mặc chính là bộ quần áo mà bọn họ gặp mặt lần đầu, nhưng mà trên người lại không hề có một chút khí thế ác liệt nào, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, nhìn qua thì rất ôn nhu. Hà Tứ Hải đều nhìn mà sững sờ.
Gò mà Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, đón nắng sớm đi tới, nhẹ giọng nói: "Còn đang ăn bữa sáng sao."
"Ồ. . . A, sớm như vậy, cô đã ăn hay chưa?" Hà Tứ Hải chào hỏi có chút vụng về.
Lưu Vãn Chiếu mím môi, lắc lắc đầu.
"Vậy. . . , trong nồi còn có, nếu như cô không chê thì ăn một chút?"
"Được?" Mặt Lưu Vãn Chiếu giãn ra, cười nói.
Sau đó vuốt góc váy một cái rồi ngồi xuống ở bên cạnh Đào Tử.
Lưu Vãn Chiếu nhìn bím tóc trên đầu nào rồi hỏi: "Ba ba buộc cho con sao?"
"Ừm." Đào Tử ăn đến miệng đầy dầu gật gật đầu.
"Đợi lát nữa dì sẽ buộc lại giúp con.”
"Được ạ."
Nhìn hai người nói chuyện, Hà Tứ Hải đứng dậy lấy bánh khoai tây cho Lưu Vãn Chiếu.
Sau khi hắn xoay người sang chỗ khác, sự ngượng ngùng và lúng túng hoàn toàn biến mất, chỉ còn dư lại nụ cười khẽ giương lên nơi khóe miệng.
"Có lẽ có chút mặn." Hà Tứ Hải lấy mấy chiếc bánh khoai tây tới.
"Vậy hôm nay uống nhiều nước chút." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Hì hì ~ "
Đào Tử ở bên cạnh nghe vậy thì nở nụ cười, bởi vì vừa nãy ba ba cũng nói như vậy.
"Ăn ngon lắm đó." Đào Tử nói.
Sau đó lấy một miếng lên, a ô bỏ vào miệng.
Ngoại trừ có chút mặn ra thì những cái khác xem như là hoàn mỹ, ngoài cháy trong mềm, ăn rất ngon.
Hà Tứ Hải đưa tay điểm ở vào hư không một chút.
Đèn l*иg thắp sáng, Huyên Huyên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Bánh khoai tây trong miệng Đào Tử lạch cạch một tiếng, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Trợn mắt ngoác mồm. jpg
"Đây là của em." Hà Tứ Hải lấy một phần khác đưa cho nàng.
"Cám ơn ông chủ." Huyên Huyên vui sướиɠ nhận lấy.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lưu Vãn Chiếu.
Hà Tứ Hải cũng ngồi xuống lần nữa.
Gió mát thoảng qua, mang theo một cỗ hương hoa, xẹt qua ngọn tóc của bốn người ngồi song song ở góc tường, một cỗ ấm áp quấn quanh lòng người.
. . .
Trấn Long Hà là một trấn nhỏ rất bình thường phía dưới thành phố Hợp Châu.
Nơi này không dựa núi, cũng không dựa sống.
Nghề nông trên trấn chính là trồng trọt lúa nước.
Nhưng mà trấn Long Hà đã từng rất rộng, bởi vì là trấn nằm trong vùng giao thông quan trọng với vô khách thương từ nam tới bắc. Đây cũng là lý do Lâm gia lại mở tiêu cục ở trấn Long Hà.
Nhưng hiện tại trấn Long Hà chỉ là một trấn nhỏ bình thường.
"Lâm sư phụ, chào buổi sớm."
Người trên trấn người nhìn thấy Lâm Truyền Võ thì dồn dập bắt chuyện.
"Chào buổi sớm, chào buổi sớm. . ."
Lâm Truyền Võ đáp lại từng người.
Nhìn Lâm Truyền Võ đi xa, bọn họ bắt đầu nghị luận.
"Lâm Truyền Võ sao lại già nhanh như vậy? Đều phải mang theo ba tong rồi?"
"Còn không phải do chuyện của đứa con lớn của hắn đã đả kích lớn đến hắn sao."
"Mấy năm trước thấy nhà hắn nhiều phong quang, làm sao lại lụi bại nhanh như vậy chứ?"
"Trước đây nhìn thấy Lâm Truyền Võ, có lần nào mà không phải là tinh thần phấn chấn, âm thanh vang dội đâu chứ, lúc này mới qua bao lâu, thế mà thân thể đã suy yếu thành như vậy rồi. . ."
. . .
Lâm Truyền Võ mang theo rau dưa mua từ trên trấn về, dường như không nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người.
Hắn vừa tới cửa nhà, đã nghe thấy tiếng đóng cọc "Ầm ầm ầm" ở trong sân.
Lâm Truyền Võ là người có tính tình nóng nảy, một cước liền đá văng cửa sân.
Thì thấy đứa con thứ hai Lâm Hóa Hổ đang đánh cọc người gỗ.
"Tiểu Hổ, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, luyện võ, luyện võ, luyện mấy thứ lung ta lung tung này có tác dụng gì? Sau đó cũng giống như anh con, đột tử nơi đất khách sao?" Lâm Truyền Võ nổi giận đùng đùng, nói.
"Ba, nào có khoa trương như vậy, con chỉ hoạt động thân thể một chút." Mặt Lâm Hóa Hổ đầy vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì liên quan đến Lâm Truyền Võ, ba anh em họ từ nhỏ đã tập võ mà lớn, từ sau khi anh trai Lâm Hóa Long xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tư tưởng của Lâm Truyền Võ thay đổi qua một đêm, nghiêm cấm bọn họ tập võ đánh quyền, vứt bỏ và bán mấy dụng cụ luyện tập trong nhà.
Mấy cái cọc người gỗ này là bởi vì bằng gỗ, ngoại trừ làm củi đốt thì cũng không ai muốn cho nên mới được giữ lại.
"Tiểu Hổ, hiện tại đã là niên đại nào rồi, tập võ có tác dụng gì, đọc nhiều sách, sau đó làm một người có ích. Không được làm người giống như anh con, suốt ngày nhảy lung tung, cuối cùng giày vò đến mức không còn mạng."
Lâm Truyền Võ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó chống gậy ba tong đi về phía nhà bếp.
"Ba, đưa đồ cho con đi."
Một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi đi ra từ trong phòng bếp, đưa tay muốn tiếp đồ ăn trong tay Lâm Truyền Võ.
"Ba còn không già đến không thể động đậy?" Lâm Truyền Võ trực tiếp tránh qua, đi vào trong phòng bếp.
Sau đó nói với cô gái đi theo vào: "Tiểu Phượng, tuy rằng con mới lên cao trung, nhưng cũng không thể buông lỏng, nhất định phải thi vào một trường đại học tốt, không được giống như anh trai con, cả ngày dằn vặt lung tung."
"Ba, anh cả thực ra rất tốt, nếu không là. . ."
Trên thực tế, em trai em gái của Lâm Hóa Long vẫn luôn coi Lâm Hóa Long là thần tượng, cảm thấy anh trai siêu ngầu, tuổi còn trẻ mà đã có thể giành được vô số vinh quang và thành tựu. Giấc mơ của bọn họ chính là sau này cũng có thể trở một người giống như anh trai.
"Tốt cái gì mà tốt? Không nghe lời một chút nào, không cố gắng luyện võ lại đi làm mấy cái vận động gì đâu, cuối cùng còn mấy cả mạng. Ba đã dạy nó như thế sao? Dạy nó như thế sao? Không nghe lời, không nghe lời. . ."
Lâm Truyền Võ tức đến mức ném ba tong xuống đất, lớn tiếng quát lớn.
Lâm Hóa Phượng sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.
Lâm Truyền Võ từ nhỏ đã dùng giáo dục gậy gộc đối với ba anh em bọn họ.
Không có đánh một trận sẽ không giải quyết được vấn đề.
Nếu có, vậy thì hai trận.
Cho nên, dù thân thể của hắn hiện tại không tốt, thế nhưng dư uy vẫn còn, chỉ cần nổi nóng một cái thì Lâm Hóa Hổ và Lâm Hóa Phượng đều nơm nớp lo sợ.
"Ba ~ "
Lâm Hóa Long ngồi xổm ở bên cạnh Lâm Truyền Võ, nhìn hắn lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng vô cùng chua xót, muốn đưa tay chạm, lại xuyên thẳng qua. . .
"Đứa nhóc chết bầm này, tại sao lại không nghe lời như thế chứ, không nghe lời như thế chứ. . ."
Lâm Truyền Võ không ngừng lẩm bẩm.
------
Dịch: Nhóm Dịch Kim Long